Bài viết của Tiểu Huệ, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-4-2016] Năm nay tôi 22 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 2005. Các đồng tu của tôi khi đó thường gọi tôi là “tiểu đồng tu”, bây giờ tôi đã là một đệ tử Đại Pháp trưởng thành. Trong quá trình trợ Sư Chính Pháp, tôi đã nhiều lần chứng kiến sự thù thắng của Đại pháp, và xin được chia sẻ một vài trải nghiệm trong số đó.

Năm năm trước, một giáo viên đã báo cáo tôi khi phát hiện tôi đang giảng chân tướng cho một bạn cùng lớp. Tôi bị bắt và bị đưa tới một trung tâm tẩy não, rồi sau đó là trại lao động. Trong thời gian bị giam giữ phi pháp, hàng ngày tôi nhẩm Pháp trong một giờ 30 phút và phát chính niệm. Một hôm, tôi nhận được các bài giảng Pháp mới của Sư phụ và Hồng Ngâm III, tôi đã ghi nhớ bảy bài thơ trong đó và nhẩm những bài thơ này hơn 100 lần.

Cảnh sát cố gắng thuyết phục tôi phản bội lại một đồng tu và viết cam đoan ngừng tu luyện để đổi lại một bản án nhẹ hơn, nhưng tôi đã từ chối. Sau đó, họ cố gắng dập tắt ý chí của tôi bằng cách dùng áp lực từ phía gia đình của tôi.

Người thân trong gia đình tôi được phép thăm tôi sáu tháng một lần. Mẹ của tôi không thể cầm được nước mắt, còn cha tôi im lặng và buồn bã. Tôi hiểu rằng những gì họ đang phải chịu đựng là do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây nên. Tôi nhắn nhủ cha mẹ tôi không nên lo lắng vì con trai của họ không làm gì sai khi cố gắng trở thành một người tốt. Cai ngục nhận thấy kế hoạch của họ không có tác dụng với tôi nên đã sắp xếp tám phạm nhân canh chừng tôi kể từ đó.

Tôi cầu xin Sư phụ gia cường cho tôi vì tôi muốn cứu thêm nhiều người. Trong thời gian bị giam giữ, tôi đã giúp hơn 100 phạm nhân và một cai ngục thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã ra khỏi trại lao động trước thời hạn sáu tháng.

Khi tôi trở về nhà, cảnh sát địa phương và nhân viên Phòng 610 đã đến sách nhiễu tôi. Tôi nói họ dừng lại, nếu không, tôi sẽ ra ngoài luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công. Sau đó họ đã ngừng việc sách nhiễu. Cha mẹ tôi cũng ủng hộ tôi làm ba việc.

Chính niệm chính hành của tôi cùng sự ủng hộ của gia đình tôi đã không cho cựu thế lực cơ hội bức hại tôi lần nữa. Các đồng tu của tôi cũng tăng cường tín tâm, và chúng tôi đã đề cao trong chỉnh thể. Nhờ sự từ bi của Sư phụ, bất kỳ vấn đề nào vừa biểu hiện ra trên bề mặt liền lập tức bị giải thể.

Một ngày nọ, trong khi đang sản xuất các sách Đại Pháp, một học viên nhận xét rằng không cần thiết phải làm cho mỗi học viên một bộ sách. Tôi không đồng ý với quan điểm này và tin rằng các đệ tử Đại Pháp cần học Pháp nhiều hơn, và chỉ có Pháp mới có thể chỉ đạo chúng ta đề cao. Tất cả chúng tôi đều đi đến thống nhất rằng mỗi học viên nên có một bộ sách Đại Pháp.

Chúng tôi chuyển một bộ sách Đại Pháp tới một cặp vợ chồng lớn tuổi, nhờ nhận được chỉ dẫn từ trong sách, họ trở nên tinh tấn hơn. Họ còn thành lập một nhóm học Pháp tại nhà của họ. Mỗi đồng tu nhận được sách Đại Pháp để học cũng đang trợ giúp chúng tôi như một chỉnh thể. Chúng tôi ngày càng tinh tấn làm ba việc, và hiệu quả cứu độ chúng sinh của chúng tôi cũng cải thiện đáng kể.

Một ngày nọ, tôi tới nhà một học viên lớn tuổi. Trong tủ đựng chén của bà có một quả táo và bà đã rất ngạc nhiên: “Chúng tôi không có bất kỳ quả táo nào. Không biết quả táo này từ đâu ra?” Bà mời tôi ăn quả táo đó. Tôi nhận nó và phấn khích khi thấy quả táo phát sáng. Nước mắt lăn trên má tôi vì tôi hiểu rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Tôi đã cắn một miếng, nó có vị ngọt mà không thứ gì trên trái đất sánh được.

Tôi cảm tạ Sư phụ trong thế hợp thập (thể hiện sự tôn kính), hai tay áp vào nhau để trước ngực. Tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp của mình, vì Sư phụ đã ban cho chúng tôi mọi thứ.

Kể từ đó, nhiều hạng mục Đại Pháp đã được triển khai trong khu vực của chúng tôi. Một học viên gần 80 tuổi đã học cách sử dụng máy tính và máy in. Điểm sản xuất tài liệu được thành lập ở hầu hết các thôn làng. Với khoảng 10 hạng mục Đại Pháp trong khu vực của chúng tôi, các học viên đang phối hợp với nhau để ngày càng làm tốt hơn nữa.

Vào dịp Tết Nguyên Đán, các hộ gia đình trong khu vực của chúng tôi đều treo lịch Đại Pháp của Minh Huệ mà chúng tôi đã làm ra và phân phát trong khu vực. Toàn bộ khu vực của chúng tôi đều đồng thuận và mọi người đều hiểu Đại Pháp là tốt. Trong khu vực này, cuộc đàn áp đã không còn tồn tại.

Khi người dân trên thế giới bắt đầu phong trào khởi kiện Giang, tôi cũng quyết định nộp đơn kiện. Tôi dành hàng giờ liền để hoàn thành đơn kiện dài 22 trang. Trong quá trình này, năng lượng từ bi tràn ngập trường không gian của tôi. Ngày hôm sau, đơn kiện đã được chấp nhận. Mẹ, bà và dì của tôi, tất cả đều đã nộp đơn kiện.

Đối với hết thảy mọi việc, quyết định của Sư phụ mới là quyết định cuối cùng. Để hỗ trợ các học viên khác soạn đơn kiện Giang, tôi dành ra một tháng sau đó để giúp các học viên tổ chức và in các đơn kiện của họ. Những học viên này đã gửi đơn kiện của họ thành công và chúng đã được Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao chấp thuận.

Chính niệm ngày càng mạnh của các học viên đều là nhờ sự gia cường của Sư phụ.

Đã hơn 10 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn cảm nhận sâu sắc sự bảo hộ của Sư phụ trên mỗi bước trên hành trình của mình. Các học viên Đại Pháp đã và đang gây dựng uy đức vĩ đại trên con đường tu luyện. Chúng ta đồng tại cùng với Pháp và tiến bước theo Sư phụ. Tôi mong rằng dưới sự từ bi vô hạn của Đại Pháp, nhiều chúng sinh hơn nữa sẽ được cứu, đây chính là sự bảo đảm cho một tương lai tương sáng của bản thân họ.

Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/17/326745.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/6/156553.html

Đăng ngày 9-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share