Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-3-2016] Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện và hiện là một học viên Pháp Luân Công lâu năm. Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã không gia nhập tiến trình Chính Pháp trong ba năm. Năm 2002, tôi bắt đầu bắt kịp và thực sự minh bạch ra cách hướng nội. Kể từ đó, tôi nhận ra sự cấp bách của việc duy trì tinh tấn và cứu người.

Hướng nội và quan tâm đến người khác

Khảo nghiệm đầu tiên của tôi là cải thiện những mối quan hệ trong gia đình. Chỉ vài ngày trước 20 tháng 7, ngày cuộc đàn áp bắt đầu, trời đã mưa và có gió lớn. Mặc dù chúng tôi đã lên kế hoạch ra ngoài vào buổi tối để giảng chân tướng, nhưng sau đó các học viên chúng tôi đã quyết định không đi vì lý do thời tiết.

Đây thực sự là một khảo nghiệm đối với tôi và tôi đã quyết định vẫn đi dù thời tiết có thế nào. Ngày 20 tháng 7, một ngày không bao giờ quên được đối với chúng ta, chỉ đến một lần mỗi năm. Nếu tôi không làm gì đó để chứng thực Đại Pháp trong ngày này, làm sao tôi có thể đối diện với Sư phụ và với các học viên đã qua đời vì cuộc bức hại? Tôi biết mình phải bước ra!

Nhưng chồng của tôi đã ngăn tôi lại: “Cô thật là ngu ngốc! Thời tiết xấu thế này mà cô lại một thân một mình. Cô định sẽ làm gì? Tôi không để cô đi đâu. Cô không thể đi được!” Anh ấy khóa cửa lại. Mặc dù tôi không tranh cãi với anh ấy, nhưng anh ấy cũng không thể thuyết phục được tôi. Vì vậy tôi lên giường nằm và giữ im lặng.

Mười phút sau, chồng tôi gọi tôi dậy. Tôi không trả lời. Hai mươi phút trôi qua và anh ấy lại gọi tôi một lần nữa. Tôi vẫn không trả lời. Cuối cùng anh ấy cũng nguôi giận: “Được rồi, anh sẽ không can thiệp chuyện của em nữa. Em nhớ giữ ấm, mang theo một chiếc ô, rồi đi làm bất cứ điều gì mà em muốn đi!”

Ngay lập tức, tôi bật dậy và nói: “Cảm ơn anh rất nhiều!” Tôi mặc quần áo và ra ngoài mang theo một chiếc ô. Đối mặt với một cơn bão như thế, nhưng tôi không sợ hãi chút nào. Khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng tôi đã không thiện với chồng mình. Tôi đã tập trung quá nhiều vào những gì tôi muốn và không quan tâm đến anh ấy. Lẽ ra tôi nên giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ấy để anh ấy thông cảm và ủng hộ tôi. Một thời gian sau và phải mất một vài lần, tôi mới giảng chân tướng cho anh ấy thành công. Sau đó, anh ấy đã hoàn toàn hiểu được sứ mệnh của tôi là gì.

Một buổi tối, chị gái của chồng tôi tới thăm trong lúc tôi ra ngoài. Chị ấy đã nói với chồng tôi: “Em nên kiểm soát chặt cô ấy. Một phụ nữ sao có thể luôn ra ngoài vào ban đêm như thế được?” Chồng tôi trả lời: “Những gì cô ấy làm là ngay chính. Nếu cô ấy không tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy đã không đối xử với em tốt như thế. Em luôn luôn đau ốm, kể từ khi em còn nhỏ, và em không thể làm được gì. Nhưng cô ấy chưa từng xem thường em, mà ngược lại còn đối xử với em rất tốt.” Chị ấy rời đi mà không nói gì.

Sự thật là nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Công, có lẽ tôi đã cảm thấy rất chán nản khi phải tốn thời gian cho một người đàn ông ốm yếu như vậy. Tôi có lẽ đã không đối xử tốt với anh ấy. Tu luyện Pháp Luân Công thực sự vô cùng tốt! Hiện tại tôi đang có một gia đình hạnh phúc!

Gia đình của tôi khá phức tạp. Anh trai và chị gái tôi là anh chị cùng mẹ khác cha với tôi, là con của mẹ tôi với người chồng trước. Người chồng đầu tiên của mẹ tôi đã qua đời trong trận động đất Đường Sơn. Sau đó, mẹ tôi kết hôn với cha tôi và tôi đã ra đời.

Năm tôi 19 tuổi, tôi nhận thấy sức khỏe của mẹ tôi được cải thiện nhanh chóng sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Đó là nguyên nhân dẫn đến việc tôi cũng quyết định tu luyện. Tháng 7 năm 1999, khi cuộc bức hại bắt đầu, cha tôi đã qua đời vì quá sợ hãi. Cả cha và ông tôi đều hành nghề Trung y, nên họ đã để lại những cuốn sách y học được xem là rất có giá trị.

Anh và chị cùng mẹ khác cha với tôi đã hỏi mẹ tôi rằng liệu họ có thể thừa kế những cuốn sách y học đó không. Nhưng mẹ tôi kiên quyết rằng những cuốn sách của cha tôi phải được truyền cho tôi.

Yêu cầu đột ngột của họ khiến tôi khó chịu và tôi nhận ra rằng mình đã bị chấp trước vào sự giàu có và những thứ vật chất. Tôi bắt đầu học Pháp của Sư phụ:

“Tất nhiên, những khó khăn và mâu thuẫn sẽ không được báo trước cho chư vị; [nếu] nói cho chư vị biết hết, thì chư vị còn tu gì nữa? Chúng sẽ không có tác dụng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đột nhiên nhận ra rằng mình là một học viên Pháp Luân Công và tự hỏi tại sao tôi lại hành xử như một người thường như vậy. Tôi cố gắng hướng nội, từng tầng từng tầng một, để tìm ra những chấp trước của mình. Tôi nhận ra rằng tôi bị chấp trước vào lợi ích cá nhân, vào không muốn bị thuyết phục, vào việc cảm thấy bất công, vào sự oán giận, vào tranh đấu và sự ích kỷ. Nhưng khi đến lúc phải buông bỏ những thứ đó, tôi lại cảm thấy vô cùng khó khăn.

Một ngày, tôi đã đồng ý để mẹ truyền những cuốn sách ấy cho các anh chị của tôi. Nhìn thấy mẹ tôi đau khổ và có vẻ tuyệt vọng, tôi đã nghĩ: “Cần thiện và vô tư.” Khoảnh khắc đó, Pháp của Sư phụ đã hiện lên trong tâm trí tôi:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Đột nhiên, tất cả những chấp trước vị tư của tôi bị giải thể và từ bi tự nhiên xuất ra.

Tôi nói với mẹ: “Mẹ đừng lo lắng! Mẹ hãy đưa những cuốn sách của cha cho bất kỳ người nào muốn. Con sẽ không tranh cãi với họ.” Nghe được điều đó, mẹ tôi vui mừng không nói nên lời và mắt bà đẫm lệ.

Tôi mỉm cười: “Mẹ, con tu luyện Đại Pháp. Đó là điều khiến con trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Con còn tìm kiếm điều gì nữa chứ?” Cuộc tranh chấp những cuốn sách của cha tôi đã được giải quyết như vậy. Tôi đã buông bỏ danh lợi và cũng buông bỏ được tự ngã. Tôi cảm thấy tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi thực sự hạnh phúc!

Việc tốt hay xấu, tất cả đều là hảo sự

Hai năm trước, những người điều phối ở khu vực chúng tôi thường xuyên bị thay thế. Người điều phối đầu tiên là một học viên lâu năm tên là Hồ. Anh ấy đã rời bỏ vị trí khi anh chuyển tới khu vực khác. Sau đó, các học viên Trần, Công và tôi đảm nhận trách nhiệm này. Tuy nhiên, chúng tôi thường xuyên không thống nhất với nhau. Điều này gây cản trở tới hiệu quả công việc trong khu vực, vì vậy cuối cùng chúng tôi đã xin học viên Hồ quay trở lại. Điều này đã gây mâu thuẫn giữa chúng tôi, khiến tôi muốn tránh mặt họ trong một khoảng thời gian.

Tôi học Pháp và trấn an bản thân. Tôi cảm thấy rằng, trong bất cứ công việc nào tôi làm, tôi nên luôn luôn tuân theo những gì Sư phụ đã dạy chúng ta: phối hợp tốt với các học viên khác và làm tốt ba việc mà các học viên Đại Pháp nên làm.

Khi làn sóng “khởi kiện Giang Trạch Dân” bắt đầu, học viên Hồ mỗi ngày đều liên hệ với các học viên khác về những việc chúng tôi nên làm. Chúng tôi khích lệ và giúp đỡ nhau chuẩn bị tài liệu, gửi qua bưu điện và chuyển đi. Trong suốt quá trình ấy, học viên Hồ rất tận tâm và thực sự đóng vai trò quan trọng.

Chín tháng trôi qua, và học viên Hồ lại yêu cầu chúng tôi đảm nhiệm vai trò điều phối. Tôi cảm thấy khó chịu và nói: “Sao anh cứ luôn làm những gì mình thích vậy?” Niệm đầu của tôi là hướng ngoại để tìm những khuyết điểm của người khác và không nhìn vào những ưu điểm của họ.

Sau đó hai người điều phối khác đã chia sẻ với tôi: “Điều Sư phụ mong muốn là gì? Chúng ta nên trợ giúp nhau ra sao?” Đột nhiên tâm tôi rộng mở và tất cả những bất bình trong nội tâm bất ổn của tôi đều biến mất. Tôi nói: “Việc tốt hay việc xấu, tất cả đều là hảo sự.”

Trên bề mặt, dường như ba người điều phối chúng tôi đã không phối hợp tốt. Mặt khác, học viên Hồ đã đóng vai trò quan trọng trong việc chuẩn bị tài liệu để khởi kiện Giang Trạch Dân. Bên cạnh đó, trong suốt quá trình, tôi đã nhận ra và tu bỏ rất nhiều tâm chấp trước và quan niệm người thường: tâm oán giận, tật đố, tự ngã, bài xích và xem thường người khác. Không phải đó là một việc rất tốt sao? Như Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Bản thân quá trình ấy hóa ra lại là một điều vô cùng tuyệt vời! Sau khi vứt bỏ tự ngã, tôi cảm thấy vô cùng thanh thản và hạnh phúc.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con!

Xin các đồng tu hãy chỉ ra những điểm chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/3/16/325404.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/22/157105.html

Đăng ngày 11-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share