Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ tại tỉnh Trùng Khánh
[MINH HUỆ 15-4-2016] Ngày 15 tháng 3 vừa qua, sau khi được đưa về nhà từ một trung tâm y tế, một phụ nữ ở tỉnh Trùng Khánh đã qua đời vì sức khỏe suy kiệt do bị bức hại nghiêm trọng.
Trong khi thi hành ba năm tù vì cự tuyệt từ bỏ Pháp Luân Công, một môn tu luyện tinh thần đang bị chế độ Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp, học viên Phùng Chí Lan đã bị tra tấn rất tàn bạo. Không lâu sau, bà bị cao huyết áp và nhiều triệu chứng bệnh khác. Mặc dù nhiều lần đề nghị được chăm sóc y tế, bà đều bị nhà tù nữ Trùng Khánh từ chối.
Cuối cùng, đến tháng Hai năm nay, nhà tù này mới đồng ý để bà được chữa trị tại một trung tâm y tế. Tại thời điểm đó, bà hoàn toàn mất khả năng nuốt và sức khỏe vô cùng suy kiệt.
Trong những ngày cuối đời, bà Phùng đã tận sức viết ra những khó nạn mà bà phải trải qua trong tù. Gia đình bà rất bàng hoàng khi biết rằng tất cả các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ trong tù đều bị ép buộc phải tham gia các đợt kiểm tra y tế định kỳ ba tháng một lần, bao gồm cả xét nghiệm máu, điện tâm đồ và chụp X quang. Họ nghi ngờ rằng các cuộc kiểm tra này nhằm mục đích phân loại nguồn tạng để thu hoạch tạng phi pháp.
Giờ đây gia đình bà thấy bị xâm phạm nghiêm trọng khi biết rằng nhà tù này đã từ chối không cho bà Phùng được hưởng các dịch vụ chăm sóc y tế cần thiết khiến sức khỏe của bà không thể hồi phục lại sau khi được trả về nhà.
Dưới đây là những chia sẻ của bà Phùng về niềm tin kiên định bà dành cho Đại Pháp đã giúp bà thực sự tìm lại hy vọng vào cuộc sống.
Khỏe mạnh trở lại sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Trong suốt nhiều năm qua, tôi phải tự mình xoay sở vật lộn với căn bệnh suy nhược thần kinh và đau nửa đầu. Những cơn đau triền miên cũng như những xích mích trong gia đình vẫn luôn tiếp diễn. Tôi cảm thấy bất lực với cuộc sống cho đến khi gặp được Pháp Luân Đại Pháp vào một ngày tháng 5 năm 1998. Đêm hôm đó, tôi ngủ say như chết. Trước khi tôi kịp nhận ra, những triệu chứng bệnh tật hành hạ tôi nhiều năm qua đã hoàn toàn biến mất.
Thân thể khỏe mạnh làm cho tinh thần của tôi cũng được cải thiện. Tôi không còn coi những cuộc cãi vã trong gia đình là quan trọng nữa và tôi đã làm lành với tất cả mọi người.
Ba lần bị bắt giam vì đức tin của mình
Nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi có một cái nhìn mới về cuộc sống, tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm nói cho mọi người rằng cuộc bức hại Pháp Luân Công là hoàn toàn phi pháp. Tất cả những gì mà những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp làm là thực thi quyền lợi hợp pháp của họ về tự do tín ngưỡng được hiến pháp nhà nước công nhận.
Chỉ vì hành động này mà tôi đã bị bắt giam tổng cộng ba lần trong nhiều năm.
Tháng 12 năm 2000, tôi bị bỏ tù và bị giam trong 6 tháng. Hôm đó, cảnh sát đã trói tôi vào chiếc giường trên một chiếc xe tải và đưa tôi đi biêu riếu trên khắp các con phố.
Tháng 7 năm 2009, cảnh sát đã đến nhà tôi lục soát và chẳng bao lâu tòa án xử tôi hai năm tù và hai năm quản chế (nghĩa là nếu tôi muốn chỉ ngồi tù hai năm thì phải chịu thêm hình thức quản chế).
Tháng 6 năm 2014, tôi bị bắt giữ lần thứ ba và được tại ngoại một tháng sau khi chỉ số huyết áp của tôi tăng vọt tới mức độ nguy hiểm. Tháng 5 năm 2015, tòa án đã tổ chức nhiều phiên điều trần và kết án tôi ba năm tù.
Bị bức hại trong tù
Sau khi bị kết án, tôi bị đưa đến Nhà tù Nữ Trùng Khánh. Tôi nhận thấy các học viên Pháp Luân Công đều bị bắt buộc kiểm tra y tế định kỳ. Những người từ chối bị đánh đập rất dã man. Tuy nhiên các tù nhân không phải là người tu luyện thì không bị ép tham gia các cuộc kiểm tra này. Chúng tôi khẳng định rằng các đợt kiểm tra y tế này nhằm xác định nguồn tạng phục vụ hoạt động thu hoạch nội tạng sống.
Tôi đã không đồng ý từ bỏ đức tin của mình và đã phải chịu đánh đập và những hình thức tra tấn dã man khác. Một lần, một tù nhân túm tóc và đập đầu tôi vào tường. Lần khác, một vài lính canh xúm lại đá vào bụng tôi.
Trong một khoảng thời gian, họ cấm tôi sử dụng nhà vệ sinh, ép tôi phải tiểu tiện trong quần. Một hôm, họ bắt tôi phải chạy qua chạy lại dọc hành lang. Hôm đó tôi bị tiêu chảy và nước tiểu cũng như phân của tôi chảy xuống quần và vương vãi khắp mọi nơi. Các lính canh lệnh cho tôi lau sạch sàn nhà trong khi bọn họ cười như điên dại. Điều này vượt quá xa cả sự sỉ nhục.
Tháng 12 năm 2015, tôi bắt đầu có hiện tượng khó nuốt nhưng lính canh phớt lờ đề nghị kiểm tra y tế của tôi. Họ mắng và nói rằng tôi giả vờ bị bệnh.
Cuối tháng 1 và đầu tháng 2 năm 2016, tôi hoàn toàn không thể ăn uống gì được nữa. Chỉ đến lúc này nhà tù mới chịu cho tôi về nhà.
Bài viết liên quan: Tòa án khu Vũ Long kết án bốn học viên Pháp Luân Công
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/15/326673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/4/18/156321.html
Đăng ngày 18-6-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.