Bài viết của học viên Pháp Luân Công ở Nội Mông Cổ

[MINH HUỆ 4-11-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trước ngày 20 tháng 7 năm 1999. Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình về cách tôi đã chứng thực Pháp và cứu người khi ở trong tù.

Tôi bị kết án ba năm tù vào năm 2012. Tôi bị đưa vào “tổ trọng yếu”, nơi gồm các lính canh chuyên sử dụng bạo lực để tẩy não các học viên. Tôi bị ép phải làm việc nặng từ 16 tới 17 tiếng mỗi ngày, phải xem các video phỉ báng Pháp Luân Công sau giờ làm việc, và chịu nhiều hình thức tra tấn khác nhau.

Bất chấp phải làm việc quá mức và thiếu nghỉ ngơi, tôi không cảm thấy khổ vì Sư phụ và Đại Pháp đã gia trì cho tôi. Tôi giới thiệu Pháp Luân Công cho các phạm nhân và hát cho họ. Một vài phạm nhân đã bật khóc và vỗ tay. Một phạm nhân nói: “Bài hát này thật hay. Nó khiến tôi cảm thấy thoải mái.”

Tôi chỉ có thể hát hai bài: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Tới đây vì bạn”. Thật bất ngờ, hai bài hát đã giữ vai trò quan trọng trong việc cứu người. Tôi không hát hay, nhưng lời và giai điệu đã thắp sáng trái tim của mọi người. Nội hàm và năng lượng của Đại Pháp đã làm xúc động mặt minh bạch của họ. Tôi hát cho họ nghe nhiều lần. Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và cách thoái Đảng.

Một lần, có Giáo sư Trương đến diễn thuyết tại nhà tù, tôi đã liên tục phát chính niệm. Bà hỏi xem ai có câu hỏi gì không. Tôi đã nhanh đứng dậy: “Vào đêm tôi bị đưa vào nhà tù, tôi thấy hai Pháp Luân đang xoay, năm vòng sang hướng này, rồi lại xoay năm vòng sang hướng kia. Pháp Luân nhiều màu rực rỡ và rất đẹp. Ngoài ra, khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi thấy các chữ biến thành các vị Phật mặc áo cà sa vàng. Bà có thể giải thích điều này cho tôi không?”

Vị giáo sư im lặng và có vẻ bối rối: “Chúng ta có thể nói về điều này sau.” Giọng của bà trở nên nhỏ và nghẹn lại sau một lúc.

Bà nói với tôi sau bài diễn văn của bà rằng: “Tôi tin những gì cô nói là sự thật và tôi không muốn ‘chuyển hóa’ cô.” Tôi cảm thấy thái độ của bà đối với Pháp Luân Công đang thay đổi và sau đó không thấy bà phỉ báng Pháp Luân Công nữa.

Một lần, trưởng khu giam giữ gọi tôi đến để răn đe. Sau đó, tôi nói cho cô ấy về Pháp Luân Công. Cô bật máy ghi âm và nói: “Sao cô dám nói về điều này?” Điều này không dọa được tôi. Tôi khuyên cô hãy thoái Đảng để có một tương lai tươi sáng. Cô ấy ngừng ghi âm và biểu hiện dịu lại.

Tôi nói: “Pháp Luân Công dạy mọi người làm người tốt, ‘đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu’. Người khác có thể đối xử tệ với tôi nhưng tôi vẫn đối tốt với họ. Tất cả các cô đều biết điều này. Hãy nói cho tôi biết, tôi đã làm gì sai sao?”

Cô ấy dịu giọng lại, tôi cảm thấy thiện tâm của cô đã xuất lai.

Các phạm nhân đến và đi trong hơn ba năm tôi ở trong tù. Tôi nói với họ về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái xuất khỏi các tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Tôi sẽ hát các bài hát Đại Pháp cho những người mới đến. Tôi nhận thức được trách nhiệm và sứ mệnh của mình khi tôi thấy những khuôn mặt háo hức được đắc cứu, những khuôn mặt đầy nước mắt sau khi lắng nghe các bài hát của tôi.

Vào ngày tôi được thả, nhiều người đã đến để tiễn tôi. Một người mới đến nói với tôi bằng giọng háo hức: “Hãy giúp tôi thoái Đảng bằng tên thật.”

Những người khác nói: “Xin hãy nhớ, tên thật của tôi là thế này thế này.” Tôi ghi nhớ tên của họ và sau đó giúp họ thoái xuất.

Tôi đã ghi nhớ tên của hơn 90 người muốn thoái Đảng. Tôi cũng lưu lại cho họ hai bài hát Đại Pháp mà đã làm tâm họ xúc động. Tôi cũng rất vui khi rời khỏi nhà tù và hát: “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, Phật quang chiếu sáng…”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/4/318477.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/7/153557.html

Đăng ngày 21-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share