Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở vùng Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2015] Nhiều học viên ở Trung Quốc đã bị giam giữ thời gian dài vì đức tin của mình. Điều này tạo ra nhiều khó khăn cho họ trong công việc và với gia đình, ngay cả sau khi được thả.

Đây là câu chuyện của một học viên đã vượt qua khổ nạn to lớn và kiên định tu luyện Pháp Luân Công.

Bức hại gây hậu quả nghiêm trọng

Vì tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bị giam cầm hơn chín năm. Việc bị tra tấn trong thời gian dài đã khiến tôi gần như không thể tự chăm sóc bản thân khi được thả vào cuối năm 2010. Tôi muốn kiếm sống, nhưng kiến thức và những kỹ năng chuyên môn của tôi đã không còn.

Ngoài ra, công an còn thường xuyên đến sách nhiễu và đe dọa sẽ đưa tôi tới trung tâm tẩy não. Bị khủng bố bởi cuộc đàn áp nặng nề, bạn bè và người thân đã tránh xa tôi.

Hai năm trôi qua, nhưng chân tay và các giác quan của tôi vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Do khó khăn về tài chính và không có khả năng kiếm sống, việc tu luyện của tôi bị ảnh hưởng, tôi khó có thể làm tốt ba việc.

Tìm được con đường của mình

Tôi bắt đầu tìm một công việc. Khi họ nghe về những kinh nghiệm và thành tích nghiên cứu trước đây của tôi, nhiều nhà tuyển dụng không chấp nhận vì họ cho rằng năng lực của tôi vượt quá mức họ cần.

Một số người đồng ý thuê tôi, nhưng sau gần 10 năm trong tù không được kết nối với lĩnh vực chuyên môn, tôi tự thấy mình không có khả năng làm những công việc này nữa. Ngoài ra, tôi muốn có một chút thời gian rảnh để học Pháp và giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Dường như không có giải pháp và tôi cảm thấy bị mất phương hướng.

Vậy nên, tôi đã bình tâm lại và tiếp tục học Pháp. Một ngày, khi đang đọc bài “Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003”, tôi chú ý tới câu sau: “Hôm nay các đệ tử Đại Pháp có thể tiến đến bước cuối cùng này, chính là khai sáng con đường ‘nhân thành Thần’.”

Tôi nhận ra rằng, trước đây khi tìm việc, tôi muốn kiếm sống cho bản thân và gia đình — và làm ba việc. Trên bề mặt, tôi đang hy vọng phù hợp với xã hội người thường. Nhưng trên thực tế, tôi đang tu luyện một cách thụ động — và tôi không bước đi con đường của riêng mình. Đó chính là tôi đang sử dụng nhân tâm để đối đãi với hoàn cảnh [trước mắt].

Lúc đó, tôi đã minh bạch những gì mình cần làm tiếp theo. Thay vì tự giới hạn bản thân vào lĩnh vực chuyên môn của mình, tôi đã thử sức trong các lĩnh vực khác. Miễn là thu nhập có thể trang trải cho bản thân và gia đình mình, thì tôi đều có thể làm được [việc đó]. Sau cùng, những gì tôi cần là một công việc và một môi trường tu luyện để tôi có thể nói với mọi người về Pháp Luân Công.

Kỹ thuật viên sửa chữa máy đóng bao

Tôi lại bắt đầu đi tìm việc, lần này [tôi xem mình] như một người tốt nghiệp trung học, tôi nghĩ rằng làm như vậy mình sẽ có nhiều cơ hội hơn. Một nhà máy phỏng vấn tôi cho vị trí kỹ thuật viên sửa chữa máy đóng bao. Tôi đã nói với người quản lý tuyển dụng rằng trước đó tôi từng sửa chữa máy tính, chứ không phải là máy móc [công nghiệp]. Nhưng tôi muốn học và tôi rất tự tin.

Tôi nhận được công việc. Người giám sát nói tôi hãy tự học bằng cách tháo và lắp ráp những máy đóng bao cũ đã bị bỏ đi. Ông nói rằng tôi có thể hỏi các kỹ thuật viên nhiều kinh nghiệm nếu cần. Nhưng khi các kỹ thuật viên khác thấy tôi vụng về và không quen với nhiều dụng cụ, họ nghi ngờ liệu tôi có thể làm được việc nên đã không bận tâm trả lời các câu hỏi của tôi.

Kết quả là, tôi dính dầu mỡ khắp người và thường bị máy làm bị thương. Biết những khó khăn này là để tôi đề cao tâm tính, cho tôi cơ hội chứng thực Pháp trong môi trường đó, tôi không hề phàn nàn hay có những tư tưởng tiêu cực, bất chấp mọi khó khăn.

Công việc trong nhà máy yêu cầu phải làm việc theo nhóm. Bất cứ khi nào đồng nghiệp hoặc khách hàng cần giúp đỡ, tôi sẽ dừng những gì mình đang làm để giúp họ. Vì tôi không quá khỏe nên chỉ có thể mang vác các kiện hàng khoảng chín kilogam lên xe tải, còn các kiện hàng tầm 45 kg thì không thể. Các bao nặng thường đập trúng tôi. Tôi phải dỡ và chuyển hơn chín tấn hàng mỗi ngày, khi đi ngủ vào ban đêm tôi bị đau khắp người. Nhiều công nhân không thích công việc và từ bỏ. Còn với tôi, miễn là tôi luyện các bài công pháp, những đau đớn và mệt mỏi sẽ biến mất.

Khi thấy tôi bị thương tích, nhiều công nhân đã khuyên rằng tôi nên bỏ việc. Mỗi sáng, khi tôi đấu tranh để thức dậy, tôi thường tự hỏi mình có cần phải đổi việc không. Nhưng ngay cả trong những ngày khó khăn nhất, tôi xem nó là hành trình tu luyện của mình. Vì đối với tôi, đó là “con đường nhân thành Thần”, con đường đó phải là ngay chính và tôi cần phải bước qua.

Suy nghĩ đó đã giúp tôi tiếp tục công việc mỗi ngày, mặc cho những đau đớn và những nhận xét châm biếm của người khác.

Những thay đổi tích cực trong công việc

Vào lúc một tháng thử việc của tôi kết thúc, nhờ được các kỹ thuật viên khác giúp đỡ, tôi có thể sửa hai máy đã bị bỏ đi trong nhiều năm. Chúng hoạt động tốt, và họ đã bán giảm giá chúng.

Nhờ được tôi giúp đỡ, khối bán lẻ cũng tăng gấp đôi số lượng hàng bán ra so với các tháng khác. Quản lý rất vui. Tôi ở lại làm việc, chủ cửa hàng đã thưởng cho tôi 200 nhân dân tệ, nói rằng tôi đã làm việc chăm chỉ và ham học hỏi.

Một tháng nữa qua đi, tôi đã sửa hết tất cả những máy cũ và máy đã bị bỏ đi. Ngoài ra, tôi còn giúp các quản lý trong công việc bán hàng. Ông chủ đã thưởng cho tôi 900 nhân dân tệ.

Khi kết thúc tháng làm việc thứ ba, tôi đột nhiên thấy mình có kinh nghiệm trong việc sửa chữa máy móc và không còn mệt mỏi khi mang vác hàng hóa nữa. Tôi có thể tự mình dỡ hoặc xếp các kiện hàng nặng hơn 45 kg. Và tôi không còn đau đớn nữa.

Nhận thấy tôi giỏi bán hàng, ông chủ và quản lý nhờ tôi giúp đỡ họ bán hàng trong khi tôi vẫn tiếp tục sửa chữa máy móc.

Theo thời gian, nhiều người nhận thấy tôi đã khác: Tôi làm việc chăm chỉ, sẵn lòng giúp đỡ người khác, có những chuẩn mực cao và tận tâm với công việc của mình. Quản lý nói: “Tôi chưa từng thấy ai có trách nhiệm với công việc và khách hàng như vậy.” Nhiều khách hàng thích mua hàng từ tôi hay tìm tôi để sửa máy của họ. Các đồng nghiệp cũng thích làm việc với tôi.

Từng chút một, tôi đã có thể nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Nếu ai đó thỉnh thoảng sách nhiễu tôi vì điều này, các đồng nghiệp sẽ nhanh chóng thay mặt tôi can thiệp.

Cuối năm, chủ kho hàng đã tăng lương và thưởng cho tôi 5.000 nhân dân tệ.

Tình thế xoay chuyển

Thấy tôi có công việc và thu nhập ổn định, bạn bè và người thân không còn lo lắng về tôi nữa. Mối quan hệ của chúng tôi được cải thiện, và nhiều người đã có thái độ tích cực đối với Pháp Luân Công.

Khoảng một năm sau, tôi thấy có nhiều hoa Ưu Đàm nở trong nhà mình, trên một cột trụ xi-măng, trên một lan can thép và trên một cây nho. Tôi biết mình đang được Sư phụ khích lệ.

54592156e9f47a0d9a79ce4ff6a8064a.jpg

Theo kinh Phật, hoa Ưu Đàm khai nở khi Chuyển Luân Thánh Vương giáng hạ xuống thế gian. Trên đây là những bông hoa được tìm thấy trong nhà của học viên (trên một ống kim loại và một cái cây).

Vợ tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Công, sau đó đã cùng tôi bắt đầu công việc kinh doanh riêng. Chúng tôi chăm chỉ làm việc và sau một năm chúng tôi đã kiếm được khoảng 10.000 nhân dân tệ một tháng. Việc này đã giúp tôi có thêm nhiều thời gian và một môi trường tốt hơn để nói với mọi người về Pháp Luân Công, bao gồm cả việc vạch trần những tuyên truyền [kích động] thù hận mà họ đã nghe.

Chúng tôi khuyên các nhân viên của mình đối xử với người khác và với công việc bằng sự trung thực, lương thiện và nhẫn nại. Hai năm đã trôi qua, và công việc kinh doanh của tôi hiện rất thuận lợi.

Tôi biết mình có tất cả điều này là nhờ Sư phụ và Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/2/318481.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/3/153510.html

Đăng ngày 18-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share