Bài viết theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hà Nam, Trung Quốc, được một đồng tu chép lại và chỉnh lý

[MINH HUỆ 2-11-2015]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi 69 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 5 năm 1997. Tôi không được đi học, nhưng tôi đã học đọc Chuyển Pháp Luân trong vòng 13 tháng, từ cuối năm 1999 đến tháng Giêng năm 2001.

Sau khi học Đại Pháp, tôi đã có một cơ thể khỏe mạnh, không còn dấu hiệu nào của hơn 10 căn bệnh mà tôi đã từng có trước đây, bao gồm cả bệnh viêm gan, sỏi mật và viêm loét.

Cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí. Con cảm tạ Ngài vì tất cả những gì Ngài đã làm cho con.

Đọc Chuyển Pháp Luân trong vòng 13 tháng

Tôi chưa từng đi học và do đó không thể đọc các sách Đại Pháp. Vì vậy tôi đã nghe những người khác đọc hoặc xem băng hình các bài giảng của Sư phụ Lý trong thời kỳ đầu khi tham gia các nhóm học Pháp. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại diễn ra, các nhóm học Pháp không còn nữa. Tôi tiếp tục nghe băng thâu âm các bài giảng của Sư phụ Lý mỗi ngày, nhưng tôi không thể nhớ được nhiều. Tôi không thể đọc các bài giảng mới của Sư phụ Lý cũng như các thông tin trên trang web Minh Huệ. Tôi tự nhủ “Thật tuyệt biết bao nếu mình có thể học đọc!”

Sư phụ Lý chắc hẳn đã an bài để tôi học đọc. Tôi cầm sách Chuyển Pháp Luân trên tay, nhưng không thể đọc một chữ nào. Sư phụ Lý đã điểm hóa rằng tôi nên xem các băng hình bài giảng và so sánh với sách. Đôi khi, tôi có thể ghép nối được các chữ. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể đọc sách.

Tôi nhờ những người khác, gồm cả người thân trong gia đình, hàng xóm, đồng nghiệp và cả các cháu học sinh dạy tôi chữ. Buổi tối, tôi đọc những từ mới mà tôi đã học trong ngày cho tới khi tôi có thể nhớ được chúng. Tôi đã mất 13 tháng để học đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Mất nhiều thời gian hơn một chút để đọc được Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu thông tin Đại Pháp khác. Tôi đã đọc tất cả các cuốn sách của Sư phụ nhiều lần, một số cuốn còn trên cả 10 lần. Tôi cũng có thể đọc thuộc nhiều bài thơ của Sư phụ.

Không gì có thể ngăn cản tín tâm của tôi đối với Đại Pháp và tu luyện kiên định

Các nguyên lý của Đại Pháp là Chân – Thiện – Nhẫn đã khắc sâu trong tâm trí tôi kể từ thuở đầu tu luyện và tôi sẽ luôn luôn đề cao tâm tính của mình để trở thành một người tốt hơn.

Ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 5 năm 1997, tôi bị sốt cao kéo dài trong cả một ngày và dứt sốt vào sáng hôm sau. Kể từ hôm đó, tôi không đi khám bác sỹ và cũng không uống thuốc nữa, và 30 năm ốm đau bệnh tật của tôi cũng chấm dứt. Tôi đứng trước pháp tượng của Sư phụ Lý với hai hàng nước mắt và nói “Cảm tạ Sư phụ! Ngài đã cứu mạng con. Con sẽ tu luyện đến cùng cho dù khó khăn thế nào hay có bất cứ chuyện gì xảy ra.”

Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999. Hơn 10 học viên làm việc trong nhà máy của tôi đã bị đưa tới một trung tâm tẩy não. Giám đốc nhà máy yêu cầu tôi viết một tuyên bố cam kết sẽ không tu luyện Đại Pháp nữa. Tôi nói: “Tôi không biết viết, chứ đừng nói tới viết cam kết. Nếu anh không để tôi tu luyện Đại Pháp, anh có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không bị ốm đau bệnh tật trở lại không? Nếu tôi ốm, tôi có thể đến ở nhà anh không?”

Mọi người trong nhà máy đều biết rằng tôi đã bị nhiều bệnh tật trước khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, vì thế giám đốc nhà máy đã bỏ đi không nói lời nào. Sau đó, ông ấy nói chuyện với chồng tôi. Chồng tôi là phó giám đốc phụ trách về công nghệ, là người thường khinh miệt tôi vì tôi chỉ đẻ được 3 cô con gái mà không có con trai. Chồng tôi đã miệt thị tôi trong một cuộc họp, đặc biệt là vì tôi thất học. Sau đó, mọi người đã để tôi được yên.

Tôi đã luyện các bài công pháp và đọc các sách Đại Pháp tại nhà vì không còn môi trường tập thể nữa. Tôi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý mỗi ngày. Tôi đã vượt qua được sự quấy rối thường xuyên của chồng cùng những can nhiễu khác. Không một ngày nào tôi không học Pháp, luyện công.

Vì mọi người không biết được sự thật về Đại Pháp giữa những tuyên truyền của Đảng cộng sản, tôi đã đi ra ngoài để nói cho mọi người biết về cuộc bức hại dựa trên sự hiểu biết của mình. Mỗi ngày, tôi đọc một đến hai bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, các bài kinh văn mới của Sư phụ Lý và Tuần báo Minh Huệ. Sau này, chúng tôi đã khôi phục được nhóm học Pháp và tôi tham gia nhóm học Pháp này ba lần một tuần.

Chỉ khi tôi học Pháp và minh bạch các nguyên lý của Pháp, tôi mới có thể trả lời các câu hỏi của những người mà tôi trò chuyện. Tôi không bao giờ có tâm sợ hãi khi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp kể từ khi cuộc bức hại diễn ra. Tôi nói chuyện với cả bạn bè thân thiết lẫn người lạ. Thỉnh thoảng, có ai đó báo tôi cho cảnh sát. Miễn là tôi có chính niệm, Sư phụ Lý đều giúp tôi thoát khỏi mọi hiểm nguy.

Buông bỏ phẫn uất và oán hận

Chỉ có thể có được tâm từ bi khi tu luyện tâm tính. Trước tiên, tôi cần buông bỏ tâm oán hận mạnh mẽ trong tôi. Tôi oán hận bố mẹ đã không cho tôi đi học, vì thế mà tôi không biết chữ. Tôi oán hận người đàn ông mà tôi đã kết hôn cùng vì ông ấy đã ngược đãi tôi, và tôi oán hận mẹ chồng mình vì bà đã đối xử bất công với tôi. Tôi oán hận việc mình không có con trai. Tôi sống trong thù hận. Tôi không thể ăn ngon ngủ tốt.

Sau khi học Đại Pháp, tôi đã hiểu rằng mọi thứ diễn ra là do nhân duyên tiền định, và rằng không có gì là ngẫu nhiên. Số phận của tôi là phải sống với một người chồng không tốt, không có con trai, và có ít tiền. Những gì bất công mà mẹ chồng hay chồng tôi gây ra cho tôi là vì tôi đã nợ họ từ tiền kiếp. Hoàn trả nợ nghiệp là công bằng và chính đáng. Do đó, tôi đã buông bỏ sự hận thù của mình và mời bố mẹ chồng đến ở cùng. Tôi nấu những bữa ăn ngon cho họ. Họ đã rất cảm động bởi cách tôi đã đối xử với họ.

Tôi chăm sóc mẹ chồng sau khi bố chồng tôi qua đời. Nhận thấy những thay đổi lớn của tôi, mẹ chồng tôi cũng thường nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện – Nhẫn hảo!” Bà không còn bị bệnh lao và thuyên giảm dần bệnh Alzheimer. Bà qua đời ở tuổi 90 mà không có một bệnh tật nào. Chồng tôi có năm anh chị em, và toàn thể gia đình lên đến vài chục người. Tất cả mọi người đều thay đổi thái độ đối với Đại Pháp, và hơn 20 người đã làm tam thoái.

Ba cô con gái của tôi cùng con rể và các cháu ngoại đều đã thoái ĐCSTQ. Một người con rể của tôi là cảnh sát. Tôi thường đưa cho cháu các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp để đọc. Cháu không tham gia vào cuộc bức hại. Đôi khi cháu thậm chí còn lặng lẽ giúp các học viên. Việc làm tốt của cháu đã nhận được phúc báo. Bố mẹ cháu đều trên 70 tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, con trai và con gái của cháu đều thông minh và đáng yêu, và cháu đã được đề bạt làm đồn trưởng ở một đồn cảnh sát.

Chồng tôi không nghe những gì tôi nói với ông ấy về Đại Pháp. Một lần, trong lúc đau đớn, ông ấy đã miễn cưỡng thoái ĐCSTQ. Ông ấy bị một số bệnh, gồm có huyết áp cao và bệnh tim mạch. Trong khi ông ấy nằm viện, tôi đã chăm sóc cho ông ấy. Bệnh viện chỉ cách nhà tôi hơn 1 dặm. Tôi đã đi về giữa nhà và bệnh viện như vậy mỗi ngày, chỉ trừ những ngày trời mưa. Ông ấy nằm viện trong hơn một tháng. Hơn 100 người đã thoái ĐCSTQ trong quãng thời gian đó.

Chính niệm là một công cụ tuyệt vời

Tôi phát chính niệm hơn 10 lần mỗi ngày kể từ khi trang web Minh Huệ kiến nghị các học viên toàn thế giới phát chính niệm bốn lần mỗi ngày. Tôi không bao giờ bỏ lỡ lần nào trong bốn lần phát chính niệm đồng bộ toàn cầu này. Tôi luyện bài công pháp số năm trước nửa đêm. Thỉnh thoảng, tôi phát chính niệm trong hơn một giờ.

Tôi đã trở nên quen với việc phát chính niệm khi làm việc nhà hay khi đi bộ. Tôi phát chính niệm trong 15 phút đến 30 phút trước khi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp. Thỉnh thoảng, chính niệm của tôi không đầy đủ, và do đó không thể khuyên mọi người thoái Đảng. Tôi thực sự đã trải nghiệm những gì mà Sư phụ nói: “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực”(Tinh tấn yếu chỉ II)

Niệm đầu tiên của tôi sau khi thức dậy vào buổi sáng là “Tôi sẽ cứu nhiều chúng sinh hơn ngày hôm nay.” Tôi đã nói chuyện với người thân, với bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm trước năm 2008. Hơn 10 người trong nhà máy của tôi, gồm cả giám đốc, phó giám đốc, kế toán, và thủ quỹ, đều đã thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Lúc đầu, giám đốc nhà máy không muốn thoái ĐCSTQ mặc dù tôi đã nói chuyện với ông vài lần. Ông cũng không dám nhận các tài liệu thông tin Đại Pháp. Tôi phát chính niệm để thanh trừ tà ác đang ngăn cản ông ấy. Tôi xin Sư phụ Lý đưa ông ấy đến chỗ tôi. Tôi đã gặp ông ấy ở trước lối vào nhà máy.

Chúng tôi trao đổi qua lại và ông ấy khuyên tôi không nên ra ngoài nói chuyện với mọi người về Đại Pháp. Ông ấy vẫn sợ hãi và không hiểu. Tôi vẫn nói về Đại Pháp, về cuộc bức hại cũng như về những quả báo mà một số thủ phạm hiện nay đang phải chịu án tù phải gánh chịu. Ông ấy lắng nghe một cách cẩn thận.

Ông ấy phải tham dự một cuộc họp và nói rằng sẽ gặp lại tôi sau. Tôi không bỏ cuộc mà đến thăm ông ấy trong dịp nghỉ lễ Tết Nguyên đán với các tài liệu thông tin về Đại Pháp, trong đó có cả Cửu Bình. Tôi đã giải thích cho ông ấy lần nữa về cuộc bức hại. Tôi cũng được mời tới dự lễ cưới của con trai ông ấy vào mùa thu năm 2014. Ông, vợ ông và hai người con đã đồng ý thoái ĐCSTQ sau khi tôi nói chuyện với ông hơn 10 lần và phát chính niệm thậm chí còn nhiều lần hơn thế.

Tầm quan trọng của việc hướng nội

Hầu hết mọi người trong gia đình nhà ngoại và nhà chồng tôi, và hầu hết các đồng nghiệp cùng hàng xóm của tôi đều đã thoái ĐCSTQ vào cuối năm 2014. Tôi không thể nhớ đã giúp bao nhiêu người thoái ĐCSTQ. Tuy nhiên, nhiều nhất là 30 người và ít nhất là hai người thoái ĐCSTQ trong một ngày. Tôi đều hướng nội khi chỉ có vài người thoái trong ngày.

Trong suốt hai năm qua, tôi tập trung nỗ lực của mình vào các học sinh. Tôi đứng ở lối vào của một trường trung học vào lúc 5 giờ chiều ngày thứ Sáu và trước 7 giờ sáng ngày thứ Hai để nói cho các học sinh đến từ các làng.

Đôi khi, tôi tới một vài trường tiểu học để có thể nói chuyện với các học sinh sau khi các cháu tan trường vì các cháu đã bị tẩy não bởi chiến dịch tuyên truyền phỉ báng Đại Pháp trong sách giáo khoa. Các cháu lắng nghe tôi nói và đồng ý thoái Đội hoặc thoái Đoàn. Vì tôi không biết viết, tôi đề nghị các cháu viết tên mình vào một cuốn vở nhỏ. Đến bây giờ tôi đã có khoảng 40 quyển vở chứa đầy tên như vậy và tôi đã chuyển những quyển vở này cho người mang Tuần báo Minh Huệ cho tôi.

Lời của người biên soạn

Đồng tu kể trên là một người nổi tiếng trong vùng của tôi. Hằng ngày, bà đều tới học Pháp nhóm và nói với mọi người về Đại Pháp. Chúng tôi không thấy bà ngồi rảnh rỗi bao giờ hay chuyện trò với mọi người về các chủ đề thường ngày. Bà luôn luôn bận rộn.

Bà ngủ ít hơn bốn tiếng mỗi ngày. Bà nói: “Đôi khi tôi chỉ cần chợp mắt một lúc là đủ.” Bà không nói nhiều. Khẩu hiệu của bà là: “Thời gian là sinh mệnh. Tôi cần ra ngoài để cứu người!”

Bà luôn nghĩ cho người khác trước và tặng tiền để sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Khi bà đi gặp mọi người để nói cho họ về Đại Pháp, bà đều mang theo một món quà. Bà sử dụng hết tiền lương và không có tiền tiết kiệm. Bà nói “Người tu luyện tiết kiệm tiền là sao? Cứu người là quan trọng nhất.”

Bà sống một cuộc sống đơn giản. Chúng tôi thấy bà ăn hai bữa mỗi ngày khi bà ở nhà một mình. Bà có thể nấu một bữa và ăn trong hai ngày. Bà nói rằng việc đó giúp bà tiết kiệm thời gian và công sức. Bà không ăn thịt, cá, trứng trong nhiều năm rồi. Bà nói bà sẽ bị nôn nếu bà ăn những thức ăn này.

Mặc dù bà sống một cuộc sống đơn giản, bà chú ý nhiều tới hình tượng của mình với tư cách là một học viên Đại Pháp. Bà sẽ ăn mặc sạch sẽ khi ra ngoài để nói về cuộc bức hại. Trong 18 năm, bà chưa một lần nào ăn, uống hay đi vệ sinh ở nhà người khác khi bà tham gia học Pháp nhóm hay đi thăm những người khác.

“Các học viên không gây phiền hà cho người khác” bà nói. Cho dù bà cảm thấy đói đến mấy khi ra ngoài nói chuyện với mọi người, bà sẽ về nhà để ăn và không bao giờ đi ăn tiệm.

Bà chưa bao giờ ngơi nghỉ làm ba việc, đặc biệt là việc cứu độ chúng sinh. Các học viên địa phương chúng tôi đều thừa nhận rằng hơn một nửa số người ở vùng chúng tôi đã làm tam thoái là nhờ có bà đã kiên trì bền bỉ nói chuyện với họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/2/318483.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/4/153523.html

Đăng ngày 13-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share