Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-11-2015] Đến với Pháp hội Trung Quốc lần thứ 12 do website Minh Huệ tổ chức, tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình về việc mọi thứ đã cải biến như thế nào sau khi tôi hướng nội.

Hướng nội khi người khác làm gì đó không đúng

Tôi đã tổ chức một nhóm học Pháp tại nhà mình trong nhiều năm. Các học viên tham gia có độ tuổi từ 30 đến 70. Chúng tôi giảng chân tướng cho mọi người vào buổi sáng và học Pháp vào buổi chiều.

Hầu hết các học viên trong nhóm có trạng thái tu luyện ổn định và làm tốt ba việc. Có một thanh niên trẻ không làm bất cứ việc gì để giảng chân tướng. Trước khi tham gia vào nhóm chúng tôi, anh ấy đã tham gia hầu hết các nhóm học Pháp ở thành phố chúng tôi. Bất cứ nơi nào anh ấy xuất hiện thì các học viên ở đó đều có một ấn tượng không tốt về anh ấy và sẽ không muốn tiếp tục chào đón anh ấy.

Sự xuất hiện của anh ấy đã phá vỡ môi trường học Pháp bình lặng, yên hòa của chúng tôi. Khi anh ấy gõ cửa, anh ấy gõ rất mạnh, hệt như khi cảnh sát muốn xông vào nhà khiến tất cả chúng tôi đều rất căng thẳng.

Người hàng xóm cạnh nhà tôi là một quan chức chính phủ. Để bảo đảm an toàn cho nhóm học Pháp và cũng không làm ảnh hưởng đến hàng xóm của mình, tôi đã nói với anh ấy nhiều lần đừng gây ồn ào như vậy mỗi khi đến. Anh ấy không nghe và vẫn gõ cửa rất mạnh.

Khi anh ấy vào nhà, thay vì ngồi xuống và chuẩn bị sẵn sàng học Pháp, anh ấy sẽ đi vòng quanh hết các phòng trong nhà tôi, qua cả phòng vệ sinh, cứ như thể là đang kiểm tra gì đó. Nếu anh ấy nhìn thấy thức ăn hay hoa quả mà tôi thắp hương trước Pháp tượng của Sư phụ, anh ấy sẽ lấy và ăn. Khi anh ấy sử dụng nhà vệ sinh, anh ấy thường sẽ quên khóa vòi nước.

Tôi cảm thấy như thể anh ấy không phải đến để học Pháp mà đến để phá nhà tôi. Tôi cố gắng nói chuyện với anh ấy vài lần, nhưng anh ấy không nghe. Một lần tôi trở nên khó chịu, còn anh ấy cũng trở nên mất bình tĩnh và đùng đùng bỏ đi.

Các học viên khác trong nhóm bị gián đoạn và không thể tập trung học Pháp vì anh ấy. Một số người bực dọc và nói rằng nếu các nhóm khác không chấp nhận anh ấy thì nhóm chúng tôi cũng sẽ làm vậy. Một số người phàn nàn với tôi và nói rằng tôi đang chiêu mời rắc rối.

Lắng nghe tất cả ý kiến của các học viên, tôi tự nhủ rằng bất kỳ chuyện gì xảy ra trong tu luyện hẳn phải có một lý do trong đó, và rằng hẳn đây là lúc mà tôi và các đồng tu phải đề cao. Sau đó tôi ngồi xuống và cùng các học viên học Pháp.

Sư phụ giảng:

Một khi sự việc loại này xuất hiện, mọi người đều sốt ruột: ‘Sao lại khiến đệ tử Đại Pháp mất mặt như thế, xuất hiện những người như thế?’ Nhưng mọi người đều chưa thử nghĩ xem: ‘Bản thân chúng ta chẳng phải ở phương diện nào đó chưa đúng sao?’ Thực ra [nếu] bản thân quả thực đã minh bạch rồi, thực hiện ngay chính rồi, [thì] những người đó, những biểu hiện đó đã không có rồi; là vì trong các đệ tử Đại Pháp sẽ không xuất hiện bất kể sự việc vô duyên vô cớ nào, cũng không cho phép; ai cũng không dám. (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC 2009”)

Đại Pháp xóa bỏ những phàn nàn và giận dữ trong tâm chúng tôi

Khi tôi chiểu theo Pháp, tôi ngộ ra rằng dường như trên bề mặt thì tôi chấp nhận hành vi không đúng của học viên đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục có những suy nghĩ tiêu cực về anh ấy trong tâm. Mỗi khi anh ấy gõ cửa, tâm tôi không tĩnh được.

Nhận ra vấn đề của bản thân, tôi bắt đầu phát chính niệm để loại bỏ chấp trước của mình cũng như thanh trừ những sinh mệnh bất hảo đang khống chế học viên đó khiến anh ấy trở nên vô lý như vậy.

Khi anh ấy tới nhà tôi lần nữa, tôi đã có thể bảo trì được tâm thái bình hòa. Những học viên khác cũng hướng nội và phát chính niệm để buông bỏ chấp trước của bản thân.

Vì chúng tôi đã thay đổi nên học viên đó cũng thay đổi. Anh ấy bắt đầu gõ cửa khẽ khàng hơn, và không còn xục xạo quanh nhà tôi để tìm thức ăn. Anh ấy đã trở nên tập trung hơn và nghiêm túc hơn trong việc học Pháp. Tôi thực sự kinh ngạc trước uy lực hướng nội của một người tu luyện.

Thanh trừ tâm sợ hãi và duy hộ nhóm học Pháp của chúng tôi

Hơn chục học viên trong thành phố của chúng tôi đã bị bắt và nhà của họ bị lục soát. Tình thế dường như rất căng thẳng và gây nhiều xáo trộn trong các học viên địa phương. Một số người trong nhóm đã muốn dừng học Pháp chung trong một thời gian.

Tôi nhớ lại những lời giảng của Sư phụ:

…thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động. (“Tống khứ chấp trước cuối cùng” – Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi không đồng ý dừng việc học Pháp nhóm. Nhưng khi tôi nhận thấy một số học viên mang sách rời khỏi nhà tôi, tôi trở nên cẩn trọng và bắt đầu hướng nội. Tôi nhận thấy mình có tâm sợ hãi, và tâm sợ hãi của những học viên khác đã phản ánh chính tâm sợ hãi của tôi.

Tôi phát chính niệm để thanh trừ tâm sợ hãi của mình. Với tâm bất động và thanh tịnh, chúng tôi đã không dừng học Pháp một ngày nào và cũng không để việc làm ba việc bị ảnh hưởng. Những người dừng học Pháp cũng đã quay trở lại nhóm.

Tôi thực sự thấy vui vì chúng tôi đã duy hộ được điểm học Pháp. Nếu dừng nhóm học Pháp, tôi sẽ không biết được đến khi nào mới có thể khôi phục lại được và chúng tôi hẳn sẽ mất đi môi trường học Pháp nhóm mà Sư phụ đã an bài để chúng tôi cùng nhau đề cao.

Sự khó chịu của học viên cao tuổi đã biến mất khi cả nhóm hướng nội

Một học viên 78 tuổi trong nhóm chúng tôi bị ngã cầu thang và bị đau mắt cá chân. Con gái bà đưa bà tới nhóm học Pháp của chúng tôi. Sau khi ngồi học được hơn một giờ đồng hồ, bà không thể đứng dậy.

Tôi khích lệ bà đi cùng tôi quanh nhà. Ngay sau đó, cái chân sưng tấy của bà không còn đau nữa và trở lại bình thường.

Nhưng đến ngày hôm sau, học viên này không làm chủ được việc vệ sinh trong khi học Pháp, khiến nhà tôi bị bốc mùi mạnh. Nhiều học viên không thể chịu được và muốn đề nghị bà không tiếp tục tới nhóm học Pháp.

Trước sự việc này, tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi không thích bà ấy. Tôi cũng đề nghị các học viên khác hướng nội, và nhiều người đã thấy những chấp trước cần phải buông bỏ. Chúng tôi phát chính niệm để thanh trừ sự khó chịu của chúng tôi với học viên cao tuổi đó. Sau khi tất cả chúng tôi cùng đề cao tâm tính, bà đã không còn đau đớn nữa.

Nhưng sau đó, học viên cao tuổi này bắt đầu nôn mửa sau khi bà ăn bất cứ thứ gì. Bà trở nên rất yếu, và gia đình bà kiên quyết đưa bà tới bệnh viện. Bản thân bà trước đây từng làm việc trong ngành y tế. Bà đã dao động và nghĩ tới việc đi bệnh viện. Tôi nói với bà rằng bà phải nhận thức rõ đây là can nhiễu của cựu thế lực. Tôi nhắc bà cầu xin Sư phụ gia trì cho bà, và bà phải đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài.

Với tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ, học viên cao tuổi này đã ngừng lo lắng. Bà phục hồi hoàn toàn trong một thời gian ngắn và mọi thứ đã trở lại bình thường.

Tôi thực sự trân quý môi trường học Pháp nhóm mà Sư phụ đã cấp cho chúng ta. Đây là môi trường rất tốt để chúng ta giúp đỡ lẫn nhau và cùng nhau thăng tiến. Bây giờ người học viên cao tuổi này rất tinh tấn và làm tốt ba việc.

Hướng nội trong khi đệ đơn kiện hình sự GiangTrạch Dân

Đệ đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân là một cơ hội mà Sư phụ đã an bài để chúng ta giảng chân tướng, cứu chúng sinh và đề cao trong tu luyện cá nhân. Lúc bắt đầu làn sóng khởi kiện, mặc dù nhiều học viên quanh tôi nhận thức rõ về tầm quan trọng của việc kiện Giang Trạch Dân, nhưng không một ai sẵn sàng làm người tiên phong vì tâm sợ hãi.

Vì đã từng chịu bức hại nặng nề, tôi quyết định khởi đầu phòng trào. Trên thực tế, tôi vẫn có tâm sợ hãi khi gửi đơn kiện của mình tới Tòa án nhân dân tối cao và Viện Kiểm sát.

Nhìn lại 16 năm qua, tôi đã bị bắt 13 lần, bị đưa tới trại cưỡng bức lao động ba lần, bị đưa vào tù trong bốn năm. Tôi bị tra tấn tàn bạo vì không chịu từ bỏ Đại Pháp. Tâm tôi trở nên nặng nề sau nhiều năm bị bức hại. Với cơ hội kiện Giang Trạch Dân, tôi quyết định rằng đó là thời điểm để tôi hoàn toàn buông bỏ những khoảng tối trong tâm về cuộc bức hại.

Ngay sau đó tôi nhận được xác nhận từ Tòa án và Viện kiểm sát thông báo rằng đã nhận được đơn kiện của tôi.

Được khích lệ từ trường hợp của tôi, tất cả các học viên trong nhóm học Pháp của tôi đã gửi đơn kiện của mình và đều được Tòa án cùng Viện kiểm sát tiếp nhận trong một thời gian ngắn.

Vài lời nhắn nhủ đến những học viên chưa bước ra trong thời kỳ tu luyện Chính Pháp

Tôi có mấy lời gửi tới các học viên đã thuận theo tà ác mà từ bỏ tu luyện Đại Pháp và những học viên không bước ra vì sợ bị bức hại. Tôi cũng đã từng ở trong những hoàn cảnh khó khăn trước đây. Khi tôi hướng nội, tôi nhận ra rằng đó là vì tôi đã không làm theo yêu cầu của Sư phụ và không tu luyện bản thân thật tốt chiểu theo Pháp. Do đó, tà ác có thể dùi vào sơ hở để bức hại tôi.

Khi tà ác càng ngày càng bị thanh lý nhiều hơn, môi trường cũng đã nới lỏng. Với sự gánh chịu của Sư phụ, thời gian đã được kéo dài để các đệ tử Đại Pháp cứu thêm nhiều chúng sinh.

Các đồng tu của tôi, xin hãy quay trở lại! Cơ hội là vô cùng quý giá. Sư phụ đang đợi chúng ta tu luyện tốt và vượt khỏi tầng thứ con người. Đừng để sinh mệnh của bạn phải muôn đời hối tiếc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/2/318482.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/7/153562.html

Đăng ngày 16-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share