Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New York

[MINH HUỆ 28-05-2015]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đắc Pháp ở New York vào tháng 6 năm 2014.

Chỉ một năm trước, tôi vẫn có ấn tượng không tốt về Pháp Luân Đại Pháp vì nghe và tin theo những lời lừa dối.

Tuy nhiên một năm sau, tôi đang ở bến tàu Pier 17 tại New York cùng với các học viên khác để học cách phân phát tài liệu giảng thanh chân tướng cũng như giải thích cho người dân chân tướng về Đại Pháp.

Tôi luôn cảm thấy hạnh phúc mỗi khi nghĩ về những thay đổi đã đến với mình trong khoảng thời gian ngắn này, kể từ khi bước chân vào [tu luyện] Đại Pháp. Tôi biết rằng mình cực kỳ may mắn so với những học viên khác, vốn phải trải qua tất cả các loại khổ nạn để đắc được Pháp.

Bạn có thể nói rằng tôi đã đắc Pháp thật dễ. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về tu luyện, bởi tôi cùng cha mẹ mình di cư khỏi Trung Quốc khá sớm và cuộc sống của chúng tôi khá yên bình. Tôi đắc Pháp tương đối dễ dàng.

Sự ra đi của ông bà và người anh họ cũng như sự già đi của cha mẹ tôi trong vài năm qua đã khiến cho tôi lần đầu tiên trong cuộc đời lo sợ rằng sẽ mất đi những người mình thương yêu. Tôi bắt đầu tự hỏi về ý nghĩ của cuộc sống.

Có rất nhiều điều đã đến trong tâm trí tôi, nhưng các bạn tôi nói rằng đây không phải là điều mà người bình thường nên biết. Tôi linh cảm rằng nhất định sẽ có câu trả lời và tôi thực sự muốn tìm những câu trả lời đó.

Vào lúc ấy, tôi không thể đoán trước được câu hỏi của mình sẽ sớm có câu trả lời. Tôi đã gặp một học viên, vốn là giáo viên dạy nhạc cho tôi, cô đã đắc Pháp trong những năm đầu. Tôi nhớ rằng trước khi đắc Pháp, mỗi lần đến lớp học nhạc, cô luôn dành thời gian để chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của cô với tôi, những điều thú vị mà cô đã trải qua trong tu luyện của mình cũng như Pháp mà Sư phụ giảng, v.v… Tôi nghĩ rằng mình nên từ chối nghe những điều này, nhưng thay vì thế tôi đã lắng nghe với một sự thích thú.

Sau đó, giáo viên dạy nhạc đã đề nghị tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân quyển 2. Tôi vẫn nhớ những quan niệm đã ăn sâu của mình đã hoàn toàn được loại bỏ khi đọc đến câu: “Vì con người không phải như Darwin giảng rằng từ khỉ tiến hoá thành.” (Sự sa đoạ của nhân loại và sự xuất hiện của Giác Giả, Chuyển Pháp Luân quyển 2)

Tôn giáo luôn nói rằng các vị thần đã tạo ra con người, nhưng tôi chưa bao giờ tin điều đó. Tuy nhiên, sau khi đọc câu này, tôi ngay lập tức hiểu và tin rằng con người thực sự được các vị thần tạo ra. Bây giờ tôi hiểu rằng chỉ có sức mạnh của Đại Pháp mới có thể cải biến quan niệm sai lầm của mình.

Cuốn Chuyển Pháp Luân quyển 2 thực sự làm tôi bất ngờ, nhưng sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân thì những suy nghĩ của tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Tôi vẫn còn nhớ rõ khi mình đọc câu: “Từ cao tầng mà xét, sinh mệnh con người chẳng phải vì để làm người.” (Chuyển Pháp Luân) Điều đó như đánh thức tôi từ một giấc ngủ sâu. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, tư tưởng của tôi đã thay đổi một cách đáng kể. Sau khi đọc cuốn sách từ đầu đến cuối một lượt, tôi cảm thấy như cuối cùng mình đã thức tỉnh, và những thập kỷ trước đây tôi đã sống nửa tỉnh nửa mê như thể đang ở trong một giấc mơ vậy.

Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi quyết định tu luyện Đại Pháp. Mặc dù việc tu luyện hay không tu luyện là sự lựa chọn cá nhân, nhưng nếu mục đích của chúng ta đến thế giới này là để trở về nhà thông qua việc tu luyện và kiếp sống này chỉ là một quá trình ngắn ngủi, vậy thì lẽ nào chúng ta lại quên mục đích thực sự của mình.

Trong vài ngày đầu tiên, tôi cảm thấy thật yên bình và thanh thản. Đây là lần đầu tiên tôi có đức tin sâu sắc như vậy. Tôi chưa bao giờ hiểu khái niệm về chính tín hay Thần, Phật là gì và luôn tin rằng mọi chuyện xảy đến đều là ngẫu nhiên. Tôi đã trở nên bi quan và chán nản, đồng thời tôi cũng nghĩ phần còn lại của cuộc đời mình cũng sẽ như vậy.

Chỉ sau khi đắc Pháp tôi mới chợt nhận ra rằng các vị thần đều đang trông coi và kiểm soát mọi thứ, dùng từ bi to lớn để an bài mọi thứ. Không có gì là ngẫu nhiên. Thiện ác hữu báo. Những nguyên lý và các truyền thuyết trong văn hóa truyền thống Trung Quốc mà vẫn bị cho là mê tín dị đoan thì trên thực tế lại là sự thật. Mọi thứ đều có trật tự phi thường. Rốt cuộc tôi đã thấy an tĩnh và biết cách làm người tốt.

Sau sự thay đổi đột ngột trong tư tưởng, tôi quyết định tu luyện chiểu theo các yêu cầu của Đại Pháp. Mặc dù đã minh bạch các Pháp lý, nhưng thật không dễ để thay đổi suy nghĩ của bản thân.

Nhiều người trong số bạn bè và người thân của tôi có ấn tượng không tốt về Đại Pháp. Lúc đầu, tôi nói với mọi người những thể ngộ của mình về Đại Pháp và rằng tôi đã tu luyện, đồng thời giúp mọi người thay đổi suy nghĩ của mình đối với môn tập. Đây là cơ hội tốt giúp tôi tu luyện tâm tính.

May mắn thay, gia đình đã không can nhiễu tới việc tu luyện của tôi, nhưng lúc đầu họ không muốn tôi tham dự vào “chính trị”. Lúc đó tôi vẫn nhìn nhận các việc bằng quan niệm người thường, nhưng vì đã quyết định tu luyện Đại Pháp, tôi nghĩ không thể để họ tiếp nhận nửa chừng về Đại Pháp mà cần phải tiếp nhận toàn bộ.

Ngay từ đầu tôi đã biết rằng mình phải bước ra và làm các việc mà các học viên Đại Pháp cần làm. Một số điều có thể tôi chưa hiểu nhưng thông qua tu luyện và tham gia [làm các việc], tôi biết rằng dần dần mình sẽ hiểu được. Gia đình thấy được sự kiên định của tôi nên họ không ngăn cản tôi nữa, và áp lực [của tôi thực sự] còn kém xa với những gì mà các học viên ở Trung Quốc phải chịu đựng.

Nhờ tôi mà gia đình cũng đã biết đến Đại Pháp. Mặc dù vẫn chưa thực sự hiểu về tu luyện nhưng mẹ tôi đã thay đổi hoàn toàn những ấn tượng không tốt về Đại Pháp cũng như bắt đầu học Pháp và luyện công. Cha tôi bị can nhiễu nặng hơn bởi những quan niệm và nghiệp tư tưởng, nhưng sau khi tôi chia sẻ và nói chuyện nhiều lần, cha tôi cũng đang trong quá trình đọc Pháp.

Vì là học viên đắc Pháp muộn, tôi khác với những học viên mà đắc Pháp trước năm 1999. Dù không phải trải qua những khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt, nhưng không có nghĩa tôi không thấy áp lực, vì tôi biết rằng mình không thể chỉ tập trung vào tu luyện cá nhân; tôi cần nói cho mọi người chân tướng về Đại Pháp. Tôi phải nhanh chóng bắt kịp trên mọi phương diện. Tu luyện bản thân và cứu độ chúng sinh cần phải thực hiện đồng thời.

Trong một thời gian ngắn, tôi đã đọc các bài giảng hồi những năm đầu của Sư phụ tập hợp trong cuốn “Đạo hàng”. Lúc đó tôi chưa thực sự hiểu được rằng học Pháp tự nó đã là đang đề cao tầng thứ. Tôi chỉ muốn biết nhiều hơn nữa và có thể tin tưởng cũng như chấp nhận mọi thứ. Tuy nhiên, có lẽ vì đọc sách quá nhanh nên tôi đã không có một nền tảng vững chắc dựa trên Pháp. Tôi vẫn chấp trước truy cầu sự mới lạ và việc chân chính nhận thức Pháp còn cách quá xa.

Khi đọc cuốn “Đạo hàng”, tôi cảm thấy một sức ép rất lớn. Tuy mới chỉ đọc Pháp nhưng tôi đã được trải nghiệm cảm giác bị dồn ép khí. Những chấp trước sợ hãi và lo lắng của tôi nổi lên. Tôi thậm chí không thể hình dung được làm thế nào mà các học viên ở Trung quốc đại lục lại kiên tín vào Sư phụ và Pháp, để có thể đi đến quảng trường Thiên An Môn, can đảm giảng rõ chân tướng, rồi bị bỏ tù, tra tấn hoặc thậm chí bị bức hại đến chết. Tôi còn cách họ rất xa.

Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ trong cuốn “Đạo hàng”, tư tưởng của tôi đã thay đổi một cách bất ngờ. Mặc dù sống ở ngoài Trung Quốc đã nhiều năm, nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình là người Trung Quốc vì tôi có một tình yêu sâu sắc đối với văn hóa Trung Quốc. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có thể phân biệt được Đảng Cộng sản Trung Quốc với đất nước Trung Quốc. Tôi chỉ tự hỏi: “Tại sao đất nước mình lại làm những việc không phù hợp với các giá trị phổ quát như vậy?” Trong những năm qua, những điều này đã làm cho tôi cảm thấy xấu hổ vì là người Trung Quốc và tôi luôn thấy mâu thuẫn trong nội tâm mình.

Chỉ khi bước chân vào [tu luyện] Đại Pháp và biết được các đệ tử Đại Pháp là một nhóm người tu luyện, tôi mới nhận ra rằng vẫn có một nhóm lớn người Trung Quốc thực sự có đức tin. Họ là những người tốt và cao quý. Họ không sợ quyền lực hay bạo ngược và cũng không dùng đến bạo lực. Họ sử dụng các phương pháp hòa bình để giảng rõ chân tướng với người dân và truyền rộng về vẻ đẹp Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp tới các dân tộc và các nền văn hóa khác nhau. Không ngôn từ nào đủ để diễn tả họ tuyệt vời và đáng ngưỡng mộ thế nào.

Trong khi đọc các bài giảng của Sư phụ, cuối cùng tôi đã nhận ra rằng văn hóa truyền thống chân chính của Trung Quốc là văn hóa thần truyền và tôn quý. Cuối cùng tôi đã có thể vượt qua lòng tự trọng nhỏ bé của bản thân, tôi đã tìm được bản thân và không còn thấy mâu thuẫn nữa. Tất cả những thay đổi đó của tôi là được Sư phụ và Đại Pháp ban cho.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện tôi đã nhận thức được rất nhiều vấn đề. Một trong những chấp trước lớn nhất của tôi là quá coi trọng ý thức bản thân, điều này có nghĩa là tôi có tâm hư vinh. Tôi vẫn chấp trước vào giữ thể diện và có tâm sợ hãi. Tôi không muốn bị chỉ trích và thậm chí chỉ một lời chỉ trích nhỏ cũng khiến tôi rất khó chịu.

Ngoài ra, tôi khá hướng nội. Khi còn đi học, tôi đã rất khó khăn để chuyện trò trong lớp và càng lớn thì tôi càng hướng nội nhiều đến mức tôi đã gặp vấn đề trong việc giao tiếp với cộng đồng và xã hội. Sau đó tôi nhận ra rằng điều này thực ra là ảnh hưởng của các nhân tố bất hảo trong văn hóa đảng. Tôi không thể giũ bỏ nó thậm chí cả sau khi đã rời khỏi Trung Quốc trong nhiều năm. Chỉ sau khi tu luyện tôi mới nhận ra rằng đó chính là một chấp trước lớn. Vậy nên tôi đang cố gắng tu chính về phương diện này.

Ngày đầu tiên đến bến tàu Pier 17 để học cách nói chuyện với mọi người về Đại Pháp thực sự là một quyết định đau đầu. Điều này có lẽ không là gì đối với những học viên vốn đã từng trải qua, nhưng với tôi nó là một rào cản tâm lý. Nhưng thực tế thì khi tôi bước về phía trước, nó cũng không quá khó.

Ở một thành phố quốc tế như NewYork, mặc dù không có đàn áp như tại Trung Quốc, nhưng một trong những thách thức lớn nhất với tôi lại chính là môi trường thoải mái khiến người ta có thể dễ dàng mất đi động lực để tu luyện. New York thực sự là một nơi đặc biệt bởi người dân, văn hóa và tôn giáo nơi đây hợp lại từ khắp mọi miền trên thế giới. Đồng thời, các cám dỗ về vật chất và giải trí là khó tránh khỏi. Chúng có thể ảnh hưởng tới người ta và gây can nhiễu.

Trước khi bắt đầu tu luyện, sự khao khát kiến thức của tôi rất lớn. Tôi nghĩ sống ở New York sẽ rất thuận tiện vì tôi tôi có thể học về mọi thứ mà mình thích. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi biết rằng cần phải xem nhẹ chấp trước này. Thời gian đầu thực sự là rất khó khăn và tôi không thể trừ bỏ chấp trước đó.

Sư phụ đã giảng rất rõ rằng:

“Những danh nhân, học giả, các loại chuyên gia ở xã hội nhân loại, con người cảm thấy họ rất vĩ đại, thực ra đều rất nhỏ bé, vì họ là người thường… Nắm vững hết toàn bộ tri thức của nhân loại thì vẫn là một người thường thôi.” (Thế nào là trí?Tinh tấn yếu chỉ)

Khi không ngừng học Pháp tôi đã có thể dần dần buông bỏ chấp trước hiếu kỳ này.

Về phương diện vật chất, vì là con một nên tôi không bị ai tranh giành. Bây giờ khi đã tu luyện, điều này lại trở thành chướng ngại của tôi. Sẽ là hơi quá khi nói rằng tôi được nuông chiều, nhưng tôi thường tiêu tiền một cách phung phí và trong những năm qua tôi đã trở nên chấp trước vào các vật chất đó. Tôi thích ăn ngon và mặc đẹp. Mặc dù chúng ta không nên đi sang cực đoan khi tu luyện trong xã hội người thường và nên sống một cuộc sống bình thường, nhưng chúng ta nên xem nhẹ các thú vui trong cuộc sống người thường và các chấp trước vào vật chất.

Điều này nghĩa là không được lười biếng trong việc học Pháp, luyện công và phát chính niệmv v.v… Những công việc đó xem ra rất bình thường, nhưng thật không dễ để có thể làm tốt tất cả. Tôi nhận ra rằng việc tu luyện trong môi trường thoải mái như vậy bao gồm cả việc làm mọi việc hàng ngày một cách tốt nhất có thể, duy trì tinh tấn và đề cao trong môi trường đầy cám dỗ đó.

Tôi đã ngộ được rằng thực tế cuộc sống này chính là một khảo nghiệm. Điều này áp dụng cho cả người tu luyện và người thường, nhưng chỉ có người tu luyện mới biết nó là khảo nghiệm. Bởi vì chúng ta đang ở trong mê, chúng ta đang được khảo nghiệm. Mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt với sự lựa chọn giữa việc hành xử theo tiêu chuẩn người tu luyện hoặc là làm theo những chấp trước và mong muốn của người thường.

Tôi bắt đầu tu luyện muộn, vì vậy tôi chỉ có thể làm việc chăm chỉ để bắt kịp và học Pháp nhiều hơn. Nếu không đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi đã không thể ngộ ra được nhiều Pháp lý. Tôi cần tu luyện tâm tính vững chắc bằng luôn cách hướng nội cũng như cố gắng tìm ra các chấp trước và quan niệm người thường của mình bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.

Tôi thực sự biết ơn Sư phụ đã an bài cho mình một con đường tuyệt vời như vậy để tôi có thể tiến bước.

Thời gian tu luyện của tôi chưa nhiều và nhận thức của tôi còn hạn chế. Xin vui lòng chỉ ra những điều không phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ tôn kính! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp New York 2015)


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/28/310090.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/30/150822.html

Đăng ngày 22-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share