Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-05-2015] Tôi từng là một bác sĩ Trung y hơn 50 năm. Tôi có nhiều câu chuyện thú vị để kể và việc còn sống để kể những câu chuyện của mình, tự nó đã là một phép lạ.
Được lựa chọn học Trung y
Tôi bắt đầu học Trung y khi lên tám tuổi. Thầy giáo tôi là một người lớn tuổi đã tìm kiếm tôi trước đó. Ông đang bán thảo dược dân gian thì nhìn thấy tôi chơi gần đó. Ông đã ôm chầm lấy tôi và thốt lên rằng: “Ta tìm thấy con rồi. Ta tìm thấy con rồi.”
Cách mạng Văn hóa lên cao trào khi tôi mới học được sáu tháng. Thầy giáo của tôi bị bắt và giam giữ trong năm năm, vì vậy tôi phải theo học các bác sĩ khác. Khi được 11 tuổi, tôi tình cờ gặp một nhà sư 108 tuổi, là người đã dạy tôi Trung y và khí công.
Tôi học được rất nhiều về y thuật vốn không có trong sách vở. Nhiều phương pháp là được đơn truyền cho một đệ tử duy nhất. Chúng hiệu quả hơn nhiều so với những gì mà các bác sĩ thời hiện đại định nghĩa. Để lấp đầy kiến thức của mình, tôi cũng học võ thuật và các thuật loại khác của Đạo gia.
Cái chết sớm được dự đoán
Một trong những vị thầy đã nói với tôi rằng tôi sẽ không sống qua năm 1997. Tôi không tranh luận về điểm này, vì nó rất có thể là số phận của tôi không sống được đến lúc già. Tôi đã nghiên cứu và thực hành y thuật mà không lo lắng quá nhiều về cái chết của mình.
Gần 40 tuổi, tôi bị chẩn đoán bệnh ưng thư bạch huyết dạng hiếm. Kiến thức y học của tôi cũng vô dụng khi nhắc đến bệnh ung thư này. Tôi đã thực hiện vô số các ca phẫu thuật tại các bệnh viện ở tỉnh Tứ Xuyên. Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cuối cùng cho tôi nói rằng may mắn lắm tôi cũng chỉ sống được một vài năm nữa.
Năm 1997, các tế bào ung thư đã di căn khắp cơ thể và gia đình đã chuẩn bị cho tang lễ của tôi.
Tu luyện Đại Pháp
Khi đang cận kề cái chết, tôi vô tình gặp được Đại Pháp. Tôi nắm giữ một hi vọng nhỏ nhoi rằng Đại Pháp có thể giúp mình, vì vậy tôi đã học các sách Đại Pháp và luyện công. Tôi cũng chiểu theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp.
Việc tĩnh công đả tọa không dễ dàng chút nào vì tôi bị ngất nhiều lần, nhưng tôi vẫn kiên định tu luyện. Tôi hiểu được rằng bệnh tật của mình là do những việc xấu mà bản thân đã gây ra trong kiếp này và nhiều kiếp trước. Tôi đã tích rất nhiều những thứ mà trong giới tu luyện gọi là “nghiệp lực”. Học các sách Đại Pháp giúp tôi nhận ra rằng mục đích làm người là phản bổn quy chân.
Điều quan trọng nhất mà tôi hiểu được là tu luyện có thể thay đổi số phận và kéo dài tuổi thọ của mình.
Sư phụ đã giảng:
“Nếu chư vị ôm giữ các chủng tâm chấp trước, đến cầu công năng, đến trị bệnh, đến nghe ngóng lý luận, hoặc giả ôm giữ mục đích bất hảo nào đó; như thế đều không được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã có thể buông bỏ hi vọng nhỏ bé rằng mình sẽ sống và chỉ tập trung học các sách Đại Pháp cũng như luyện công. Tôi cũng ngừng sử dụng tất cả các phương pháp điều trị y tế.
Các tế bào ung thư đã biến mất và tôi tăng thêm 14 kg. Gia đình tôi đã được chứng kiến sự phục hồi của tôi và con trai tôi đã nói với mọi người về điều đó. Một số người thân của tôi thậm chí còn bắt đầu tu luyện Đại Pháp.
Sống sót sau một tai nạn xe máy nghiêm trọng
Tháng 07 năm 2014, tôi bị một tai nạn xe máy khi lái xe trên một con đường đang thi công. Con đường rất gập ghềnh và xe máy của tôi đâm phải một tảng đá. Tôi bị hất văng trong không trung và rơi xuống cách đó 5 mét.
Tâm trí tôi cực kỳ sáng suốt. Tôi không sợ hãi hay đau đớn. Tôi nhanh chóng ngồi dậy và thấy quần áo của mình đã bị rách tươm. Ngón tay cái bên trái của tôi đã bị gãy. Da lòng bàn tay trái bị thương và chảy máu, tôi cảm thấy xương sườn của mình cũng bị gãy.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Mình là người tu luyện và mình không sao cả.” Tôi lặp lại câu ấy trong tâm trí mình một cách kiên định. Một vài phút sau đó tôi quay lại chỗ chiếc xe và lái xe về nhà.
Trở về nhà, tôi thay quần áo rách của mình, tắm rửa sạch sẽ và phát hiện một vết thương hở đến tận xương gần đầu gối bên phải. Tôi dùng kéo cắt bỏ phần thịt bị rách và làm sạch vết thương bằng nước. Trong khi làm việc đó, tôi nghe thấy một tiếng lách cách và xương sườn của tôi đã trở lại bình thường. Ngón tay cái bên trái của tôi hồi phục trong một vài ngày. Đầu gối tôi thì mất hơn 20 ngày mới hồi phục. Chỉ còn một vết sẹo gợi nhớ về vụ tai nạn này.
Tôi chắc chắn rằng mình đã được hưởng lợi nhờ tu luyện Đại Pháp. Tôi không còn lo lắng về bệnh ung thư và đã sống sót sau một vụ tai nạn nghiêm trọng. Nếu không nhờ Đại Pháp, tôi sẽ không còn sống để viết bài viết này.
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/3/-308268.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/13/150305.html
Đăng ngày 19-06-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.