Bài viết của Tô Tỉnh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp

[MINH HUỆ 11-03-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Trong nhiều năm, tôi đã không tham gia nhóm học Pháp, luyện công và chia sẻ với mọi người về việc tu luyện, tôi nghĩ rằng mình tự tu đã khá tốt rồi.

Dần dần, tôi nhận ra rằng nếu xa rời chỉnh thể, tôi sẽ tăng trưởng các tâm chấp trước, bao gồm cả sự vị tư. Nếu tôi không buông bỏ các tâm chấp trước này, chúng sẽ là những trở ngại trong tu luyện và giới hạn tôi trong việc giảng cho mọi người chân tướng về Đại Pháp.

Tôi đã tham gia một nhóm giảng chân tướng về Đại Pháp vào năm 2013. Các thành viên trong nhóm đến từ các hoàn cảnh và lứa tuổi khác nhau.

Trong năm vừa qua, chúng tôi tập trung vào rất nhiều các khu chợ gồm cả các khu vực miền núi. Chúng tôi phối hợp với nhau và phải đột phá những quan niệm của mình để đạt được những gì mà chúng tôi đặt ra. Sư phụ giảng:

“Hiện tại cần cứu độ chúng sinh, vậy là liên quan đến vấn đề hợp tác với nhau, vấn đề phối hợp. Trong quá trình hợp tác, là có nhân tâm phản ánh ra.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009])

“Xin hãy giúp tất cả chúng tôi thoái ĐCSTQ!”

Chúng tôi sẽ chia sẻ bất cứ khi nào chúng tôi có những hiểu lầm và mở rộng tâm mình chia sẻ về Pháp để giải quyết các vấn đề xảy ra.

Kể từ mùa xuân này, học viên B đã bị những cơn đau chân giày vò, gây ra những khó khăn cho bản thân. Tuy nhiên, bà vẫn tiếp tục bước đi trên phố để nói với mọi người về chân tướng Đại Pháp và chúng tôi luôn khuyến khích bà ấy. Sau đó, bà ấy nhận ra rằng mình nên giữ chính niệm và nghĩ rằng: “Ta là một vị thần. Ta không có bất cứ bệnh tật nào hết, đó chỉ là sự can nhiễu của cựu thế lực. Ta vẫn sẽ bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài và không thừa nhận bất kỳ sự an bài nào khác.” Kể từ đó, chân của bà đã ổn trở lại.

Tại một trong những điểm đến của chúng tôi, học viên A nói rằng bà muốn giảng chân tướng cho những người đang làm việc ngoài đồng trong vụ thu hoạch. Mặc dù, máy móc nông nghiệp rất ồn ào nhưng mọi người vẫn có thể nghe bà giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và lý do tại sao họ nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Chúng tôi phát chính niệm và phân phát các tài liệu Đại Pháp. Tám công nhân nông trại đã thoái ĐCSTQ.

Một lát sau, đồng tu B nói chuyện với ba công nhân nông trại về Đại Pháp, nhưng họ không thể nghe được vì tiếng ồn từ máy móc nông nghiệp. Tô đã nỗ lực tham gia cùng bà ấy và đột nhiên người phụ nữ trung niên đứng lên và nói: “Cảm ơn các cô! Tôi hiện là một đảng viên. Họ thì đều đã gia nhập đội Thiếu niên Tiền Phong, xin hãy giúp tất cả chúng tôi thoái xuất khỏi nó.”

Sau đó, khi chúng tôi chuẩn bị ra về, chúng tôi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào, xin hãy giúp tôi thoái Đoàn.”

Cụm từ “Phối hợp như một chỉnh thể” đã được khắc sâu vào tâm trí tôi.

Nói chuyện với người ở vị thế cao hơn

Tôi đi ngang qua lối vào của tòa nhà ủy ban thôn và thấy có khoảng 15 người trong đó. Một người trông như là một trong những trưởng thôn. Học viên A nói chuyện với ông ấy trong khi chúng tôi phát chính niệm.

Ông ấy là người phụ trách bộ phận quân sự và đã từng chiến đấu trong vài trận chiến. Tôi tham gia cuộc trò chuyện và nói về chiến tranh chống Nhật, cuộc chiến tranh biên giới Trung – Việt, cuộc thảm sát Thiên An Môn năm 1989, cuộc đàn áp Pháp Luân Công từ năm 1999, việc thu hoạch nội tạng từ các học viên còn sống để kiếm lợi nhuận và nhiều hơn thế nữa. Ngay sau khi những người khác nhìn thấy ông ấy thoái Đảng, tất cả họ đều cũng thoái xuất.

Cụ ông 89 tuổi: “Cuối cùng chỉ cho đến hôm nay tôi mới được thức tỉnh!”

Chúng tôi thấy một cụ ông cao tuổi đang ngồi dưới gốc cây. Cụ nhìn rất thân thiện, khá minh mẫn và rất thích trò chuyện. Cụ nói rằng mình đã 89 tuổi và là thành viên của ĐCSTQ. Cụ đã ở trong một đội ngũ sản xuất 30 năm. Đồng tu của tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi nghe cụ nói chuyện trong một lúc khá lâu trước khi tôi quyết định đến lượt mình nói về Đại Pháp.

Tôi nói: “Ở Trung Quốc, đã có ba kẻ độc tài: Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình và Giang Trạch Dân. ĐCSTQ tồn tại bằng giả – ác – đấu. Nó đã đàn áp 80 triệu người dân vô tội cho đến chết. Pháp Luân Công tuyên dương Chân – Thiện – Nhẫn, đã truyền rộng đến hơn 100 quốc gia và các vùng lãnh thổ, nhưng lại đang bị đàn áp ở Trung Quốc.”

Ông ấy liên tục gật đầu. Tôi nói: “Liệu tôi có thể sử dụng cái tên‘Thức Tỉnh’ làm bí danh để giúp cụ thoái ĐCSTQ được chứ?” Cụ cười lớn rồi nói: “Ta đã im lặng làm ngơ quá lâu rồi. Cuối cùng thì ta cũng đã thức tỉnh!”

Chưa quá già để sử dụng điện thoại

Các học viên hiểu rằng mọi người cần nghe hiểu được chân tướng về Đại Pháp và thoái ĐCSTQ. Vì vậy, một trong những hạng mục của chúng tôi là sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người. Cách này đã thu được hiệu quả lớn trong khu vực chúng tôi.

Học viên A đề nghị tôi hãy thử cách này một lần. Tôi nghĩ: “Tôi đã trên 80 tuổi, và chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động.” Điều này đối với tôi giống như chuyện khoa học hỏa tiễn. Khi học viên C cho biết: “Một chiếc điện thoại di động có thể cứu được rất nhiều người”, nó không khó để hiểu được.

Một ngày, chúng tôi ra ngoài giảng chân tướng, trời mưa nặng hạt, rất khó để gặp được ai. Vì vậy, học viên B đã thực hiện các cuộc gọi điện thoại giúp mọi người thoái ĐCSTQ, mà hiệu quả thực sự tốt. Sau đó, bà ấy đã điện cho tôi. Vì vậy, tôi bắt đầu gọi các cú điện thoại. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng một người ở đầu dây bên kia đã đồng ý thoái đội Thiếu Niên Tiền Phong và Đoàn Thanh Niên. Tôi cũng giúp hơn hai người thoái ĐCSTQ.

Say khi trở về nhà, tôi đã học Pháp, thấy Sư phụ giảng trong Luận Ngữ:

“…và người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên …Nếu nhân loại có thể nhận thức lại mới về bản thân và vũ trụ, thay đổi hoàn toàn quan niệm đã cứng nhắc, thì nhân loại sẽ có một [bước] nhảy vọt.” (Chuyển Pháp Luân)

Là những học viên, chúng ta không nên bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên. Đây là thời khắc then chốt và tôi đã quyết định tham gia hạng mục gọi điện thoại, dù vẫn còn một chút lưỡng lự.

Học viên D bắt đầu chia sẻ với tôi, khuyến khích và chỉ cho tôi cách làm từng bước một. Khi học viên A và tôi lần đầu tiên thực hiện, bà đã giúp hơn 30 người thoái xuất, trong khi tôi chỉ giúp được 5 người. Tôi trở nên rất phấn khích. Tâm hoan hỉ nổi lên. Đột nhiên, điện thoại của tôi ngừng làm việc. Tôi cảm thấy thất vọng một chút và không biết phải làm gì.

Sau khi trở về nhà, tôi gọi cho học viên D. Bà chỉ cho tôi cách xử lý một số vấn đề kỹ thuật phổ biến. Một tuần sau, tôi đã có thể sử dụng điện thoại một cách thành thục. Trong vòng nửa tháng, tôi đã giúp 140 người thoái Đảng. Các học viên nhắc nhở tôi không được nóng vội và phải kiên nhẫn. Vì vậy, tôi đã đề cao tâm tính trong quá trình này.

Sư phụ đã nhấn mạnh: “Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu…” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/3/11/306093.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/4/6/149627.html

Đăng ngày 13-05-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share