Bài viết của một học viên từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-01-2015] Mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều quen thuộc với khái niệm nghiệp bệnh và nó thường được nhắc đến trong các bài chia sẻ kinh nghiệm của nhiều học viên. Các học viên đều nhận thức được rằng họ đã trải qua nhiều kiếp luân hồi mà đã để lại nghiệp lực từ đời này qua đời khác.
Quan trọng là chúng ta hiểu và đối đãi với vấn đề tiêu nghiệp này như thế nào.
Uy lực của Đại Pháp có thể hóa giải mọi vấn đề tiêu trừ nghiệp lực, kể cả tử vong. Then chốt là suy nghĩ của người tu luyện dựa trên Pháp hay dựa trên quan niệm người thường – vốn chủ yếu được sinh ra từ vị tư. Bên cạnh đó, khi nói về cuộc sống của một người từ lúc sinh ra cho tới lúc chết, còn có các yếu tố xảy đến do cựu thế lực an bài.
Chỉ có phủ nhận những an bài như vậy chúng ta mới phủ nhận chúng và quay trở lại con đường tu luyện Chính Pháp được Sư phụ an bài.
Quyết không làm mất uy tín của Đại Pháp
Tôi làm việc trong một hiệu thuốc. Vài năm trước, hiệu thuốc đã cung cấp dịch vụ kiểm tra y tế miễn phí. Khi nhiều khách hàng vây quanh tôi để được tư vấn thì tim tôi có cảm giác như đang bị một cái móc lớn kéo ngược ra khỏi lồng ngực. Với các triệu chứng khác, tôi đã không thể thở và cảm thấy rất chóng mặt.
Bất chấp sự khó chịu tột độ, tôi nghĩ rằng là một học viên, tôi không thể làm tổn hại đến danh tiếng của Đại Pháp. Quản lý và các đồng nghiệp của tôi biết tôi là học viên và tất cả họ đã thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới. Do đó, tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và đồng thời giữ vững một niệm: “Ta là đệ tử của Sư phụ và không thừa nhận, cũng như không muốn bất cứ an bài nào khác.”
Tôi tiếp tục trả lời các câu hỏi của khách hàng mà không biểu lộ bất kỳ sự khó chịu nào. Tôi không do dự hay sợ hãi. Thay vào đó, tôi cảm thấy kiên định với một niệm tin vào Sư phụ.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện với vị khách cuối cùng, tôi phải dựa vào bàn để có thể đứng được. Tôi tắt máy tính và bước một bước. Rồi đi bước thứ hai và bước từng bước đi ra khỏi cửa hàng để đến nhà thuốc bên cạnh, nơi có hạng mục tiếp theo đang đợi tôi làm. Điều này thật khó khăn. Tôi có nguy cơ bị ngã nhưng vẫn rất thản nhiên.
Một đồng tu ở hiệu thuốc đó. Cô ấy thấy sắc mặt tôi trở nên trắng bệch với đôi môi nhợt nhạt. Cô ấy hỏi tôi có ổn không, điều này đã làm gia tăng chính niệm của tôi. Vào lúc đó cơn đau đã thuyên giảm và sau bữa trưa, tôi đã trở lại bình thường. Tôi hiểu rằng, khi chúng ta ở trong Pháp, tất cả đều không thành vấn đề!
Không thừa nhận sự khó chịu
Tôi cảm thấy hơi chóng mặt và đau nhức vào mùa hè năm ngoái. Đầu ngón tay và mặt của tôi trở nên tê liệt. Niệm đầu tiên của tôi là: “Tôi là một học viên. Tôi sẽ ổn và không gì có thể can nhiễu tôi.”
Tôi quyết định rằng mình cần phải tiếp tục làm việc như không có chuyện gì xảy ra với bản thân. Tôi vớ lấy cây chổi để quét nhà và sự tê buốt lan đến khuỷu tay tôi. Lưỡi của tôi bị cứng một chút khi nói chuyện nhưng tôi vẫn tiếp tục làm việc. Một đồng tu hỏi tôi có bị sao không và tôi trả lời rằng mình ổn. Tôi nghĩ rằng nói với ai đó về nó thì chính là một kiểu thừa nhận tình cảnh này. Nếu tôi nhờ cô ấy giúp tôi phát chính niệm thì cũng giống như việc tôi phủ nhận khả năng của mình.
Sau đó tôi bắt đầu mất kiểm soát chân trái nhưng vẫn tiếp tục những gì mình phải làm. Sau nửa giờ tình trạng của tôi đã được cải thiện. Tôi nghĩ rằng không gì có thể bức hại tôi vì tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Thậm chí nếu tôi không tu luyện tốt, cũng không liên quan đến sự bức hại này. Tôi tiếp tục làm việc và trò chuyện cùng các đồng tu.
Tất cả các triệu chứng đã biến mất vào khoảng giữa trưa.
Tôi quyết định thảo luận việc này với các đồng tu và hướng nội. Tôi nhận ra rằng đây chỉ là một quá trình đề cao trên con đường tu luyện của mình.
Sư phụ giảng:
“Hiện nay dù là tiêu nghiệp cũng vậy, nhân tố tà ác can nhiễu cũng vậy, đều là cựu thế lực làm, đều cùng một việc mà cách gọi khác nhau. Việc do cựu thế lực làm thì tôi đều phủ định, tôi đều không thừa nhận, càng không nên có việc là khiến đệ tử Đại Pháp gánh chịu những thống khổ ấy.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)
Từ Pháp chúng ta hiểu rằng Sư phụ không chấp nhận sự bức hại này, do vậy chúng ta phải phủ định nó. Không thừa nhận nó có nghĩa là vấn đề không tồn tại. Vì Sư phụ không tạo ra an bài như vậy cho các học viên trong thời kỳ Chính Pháp, nên khi cái gọi là “vấn đề” xuất hiện, tôi chỉ lấy những lời giảng của Sư phụ làm chỉ đạo.
Tôi đã trải qua nhiều biến cố sinh tử và tất cả đều có thể chuyển nguy thành an. Con xin cảm tạ Sư tôn. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng chỉ có tuân theo các tiêu chuẩn của Pháp thì Sư phụ mới có thể bảo vệ chúng ta.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/1/11/302967.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/2/9/148289.html
Đăng ngày 15-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.