Bài viết của một học viên từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-01-2015] Gia đình tôi từng điều hành một doanh nghiệp in nhỏ, nhưng việc kinh doanh sa sút, chúng tôi quyết định đóng cửa. Chúng tôi bán thiết bị để trang trải khoản nợ khoảng 80.000 nhân dân tệ.
Vì chúng tôi cho người khác nợ 70.000 nhân dân tệ, em trai tôi đã tình nguyện đi thu hồi nợ. Chúng tôi chưa từng nhìn thấy một xu của khoản đó, nhưng em tôi lại mua nhà và xe hơi.
Không chấp vào tiền
Khi bắt đầu kinh doanh, chúng tôi vay 25.000 nhân dân tệ từ người chị cả. Chúng tôi trả bà thêm 5.000 tệ, nhưng bà muốn nhiều hơn. Chồng tôi đã cho bà thêm 10.000 tệ nhưng bà vẫn mắng anh ấy thậm tệ.
Tôi đợi cho đến khi anh bình tĩnh lại và xin lỗi về cách cư xử của gia đình mình. Tôi nói với anh hãy quên điều đó, và xem như là mất tiền trong kinh doanh.
Cha mẹ già của tôi có sức khỏe kém, đặc biệt cha tôi đã bị liệt khoảng 17 năm. Chúng tôi không thể tìm được người chăm sóc tử tế, vì vậy tôi chuyển tới nhà bố mẹ mình để chăm sóc họ. Hai anh muốn tôi lấy tiền lương hưu của cha mẹ từ cậu em trai và dùng khoản đó để chăm sóc họ. Họ cũng yêu cầu tôi lấy 70.000 tệ. Tôi nói với họ rằng tôi không ở đây để đòi tiền, mà để chăm sóc cha mẹ.
Sư phụ giảng:
“… những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên’; cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.”( Chuyển Pháp Luân)
“Chúng em may mắn khi có người chị gái như chị”
Tôi gặp rất nhiều khổ nạn do bận rộn đến nỗi không thể học Pháp. Anh trai tôi qua đời, mẹ tôi bị bệnh mất trí nhớ và cần phải được trông nom 24/7. Thực tế, tôi có rất ít thời gian để ăn, ngủ, và xuất hiện các triệu chứng liệt mặt.
Mẹ chồng tới thăm, nhìn thấy tôi mát xa mặt. Bà nói rằng những người con dâu khác tặng quà cho bố mẹ chồng, nhưng bà đã không được cư xử được như vậy.
Bà lo rằng tôi không thể chăm sóc bà khi cần. Tôi nói rằng nếu cần thiết, bà có thể sống với tôi, và bà đã nguôi ngoai.
Mặt tôi hồi phục rất chậm. Tôi đau đến nỗi nhiều đêm thức trắng mà ngồi trên ghế băng. Chồng tôi trông thấy và xót xa cho tôi. Anh thấy rằng các anh chị em của tôi có thể hỗ trợ tôi chăm sóc bố mẹ. Anh cho rằng tốt nhất tôi nên về nhà.
Người anh cả đồng ý chia sẻ gánh nặng chăm sóc cha mẹ, nhưng em trai út của tôi là người giữ thẻ hưu của cha mẹ, cho biết hai vợ chồng họ sẽ chăm sóc cha mẹ. Mọi việc diễn ra tốt đẹp được vài ngày, sau đó hai vợ chồng chú ấy không thể lo được. Chú gọi cho tôi và thừa nhận rằng họ đã phải trông cậy vào tôi. Chú nói: “Chị là nguồn nhân lực ổn định trong gia đình. Chúng em may mắn có chị là chị gái! ”
Không có trở ngại nào học viên không thể vượt qua
Tôi đã chăm sóc cha mẹ mình được tám năm. Chứng liệt mặt tôi chỉ khỏi khi tôi học Pháp tốt hơn và tinh tấn luyện công.
Bố mẹ tôi lúc nào cũng cần chăm sóc. Chồng tôi thấy việc đó đã kéo dài dai dẳng và mất hết kiên nhẫn. Thậm chí anh còn dọa ly hôn. Tâm tôi bất động và cũng không khó chịu. Thay vào đó, tôi cảm thấy thương anh. Vì vậy, tôi đã chăm anh tốt hơn và mời mẹ anh tới vào mùa đông. Bà rất vui và chồng tôi đánh giá cao việc đó.
Tôi nghĩ rằng thật giống như Sư phụ giảng:
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)
Miễn là chúng ta học Pháp tốt và chân tu, không trở ngại nào là không thể vượt qua.
Nhìn lại vài năm qua, cuộc sống của tôi có thể rất căng thẳng đối với một người thường, nhưng là người tu luyện, chúng ta “Cật khổ đương thành lạc” (“Khổ kỳ tâm chí” – Hồng Ngâm). Chúng ta chịu khổ một chút, nhưng cái chúng ta được thì người thường không thể.
Gia đình hạnh phúc
Những ngày này tất cả mọi việc trong gia đình đang diễn ra tốt đẹp. Vợ chồng con trai tôi có công việc tốt, và chúng biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Đôi khi hai cháu hỗ trợ làm tài liệu Đại Pháp, và tất cả chúng tôi, bao gồm cả cháu trai đi phân phát chúng. Khi tôi hết giấy, con dâu mua cho tôi một ít giấy. Cháu muốn đóng góp cho Đại Pháp.
Tôi đối xử với gia đình lớn của mình rất tốt, không thù hằn với ai. Cháu gái và vợ của cháu trai tôi đều nói rằng tôi đối đãi với chúng như mẹ ruột, và tôi rất tốt với mọi người. Em trai út của tôi nói: “Từ những gì chị làm, em thực sự thấy Pháp Luân Đại Pháp là tốt.”
Mẹ chồng tôi rất kỹ tính, nhưng bà không bao giờ chỉ trích tôi. Khi tôi đến thăm bà, hàng xóm của bà nói: “Làm sao cháu lại tốt như vậy chứ? Chúng tôi không thể tìm được người con dâu tốt như cháu!”
Tôi nói với mọi người: “Sư phụ dạy cháu làm người tốt. Nếu bác muốn con cái của mình có tinh thần trách nhiệm, hãy để chúng học Pháp Luân Đại Pháp!”
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2015/1/31/303818.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/3/2/149166.html
Đăng ngày 12-04-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.