Bài viết của Jing Xin, một học viên tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-12-2014]
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Mặc dù tôi học Pháp, luyện công hàng ngày, phát chính niệm hay cố gắng cứu người, con đường tu luyện của tôi vẫn gập ghềnh, trắc trở. Sau này, tôi nhận ra rằng tôi đã không đối đãi nghiêm túc với việc tu luyện hay không thể buông bỏ được những tâm chấp trước của người thường để hoàn toàn thay đổi bản thân mình.
Trong một thời gian dài, tôi rất thỏa mãn với việc tu luyện của mình. Tuy nhiên, tôi không muốn buông bỏ chấp trước này bởi vì tôi thường được nghe các đồng tu khen ngợi mình.
Gần đây, tôi bị đi cấp cứu vì bị nghiệp bệnh trầm trọng. Tôi nhận ra rằng chắc hẳn mình phải có sơ hở trong tu luyện nên việc này mới xảy đến. Sau khi hướng nội cùng với sự trợ giúp của các đồng tu, tôi đã phát hiện ra một số quan niệm người thường trên bề mặt.
Sơ hở
Sơ hở nghiêm trọng nhất của tôi nằm ở đâu? Tôi cảm thấy bất an, chán nản và xấu hổ khi mình không thể tìm ra chấp trước căn bản. Tình trạng sức khỏe của tôi cũng không được cải thiện.
Một ngày khi tôi đang nửa tỉnh nửa mơ, một hình ảnh về một búp măng tre rất dày xuất hiện trước mắt tôi. Tôi tỉnh dậy và biết đó là điểm hoá của Sư phụ: tôi phải bóc từng lớp măng tre cho tới lõi của nó.
Lúc đó, tôi rất thích đọc những lời tiên tri trên mạng Internet và chấp vào việc khi nào thì cuộc bức hại mới kết thúc. Tôi mong chờ đến thời kỳ Pháp Chính Nhân Gian để tôi không còn phải chịu đựng thêm khó khăn hay khổ nạn.
Khi bất cứ sự việc gì xảy ra, suy nghĩ đầu tiên của tôi đều không phải là của một học viên Pháp Luân Công. Thỉnh thoảng tôi có thể chính lại suy nghĩ của mình nhưng những lần khác thì tôi sẽ đối mặt với một rào cản lớn trước khi tôi thấy được lỗi lầm của mình. Tôi thực sự đã làm được gì trong suốt những năm tu luyện đã qua? Tôi đã thực sự đồng hoá với các nguyên lý của Chân-Thiện-Nhẫn hay chưa? Tôi đã thực sự buông bỏ tâm ích kỷ hay chưa?
Tôi cảm thấy đau đớn khi nhận ra rằng mình đã không tu luyện bản thân. Hết thảy những gì mà tôi đã làm trước đây đều bị dẫn động bởi tâm mong cầu hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù tôi nỗ lực học Pháp nhưng tôi đã không ngộ được sâu hơn. Những nỗ lực của tôi trong việc phát chính niệm cũng không có hiệu quả và tôi không thể làm hết sức mình trong việc giảng chân tướng cho mọi người.
Đột nhiên tôi có một thể ngộ mới rằng Sư phụ không chỉ bảo chúng ta bước ra để giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công mà còn bước ra khỏi người thường. Chân tu chính là loại bỏ đi những quan niệm và chấp trước của con người.
Đột ngộ
Tôi cảm thấy một sự chấn động thông thấu khắp thân thể. Tôi biết mình phải làm gì và tâm tính của tôi bắt đầu nâng cao lên. Trong nhiều năm, tôi không thể buông bỏ được tâm oán hận đối với một người. Giờ đây tôi có thể nói rằng điều đó không còn nữa. Khi phát chính niệm, tôi đã xin lỗi chủ ý thức của người đó. Tôi vô cùng biết ơn khổ nạn mà cô ấy đã gây ra cho tôi trong quá khứ.
Sau đó nghiệp bệnh hành hạ đã biến mất.
Tôi muốn nói với các đồng tu mà đang phải chịu nghiệp bệnh rằng: “Trong khi trợ giúp Sư phụ cứu người, chúng ta phải tìm ra chấp trước của bản thân và buông bỏ chúng đi. Khi đó các bạn sẽ cảm nhận được điều khác biệt.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/23/放下根本执着-真正实修自己-301723.htm
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/11/147928.html
Đăng ngày 03-02–2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.