[MINH HUỆ 10-10-2014]

“Ai đó?”

Từ giọng nói, người tình nguyện viên có thể biết được, đó là của một người đàn ông trẻ tuổi – người mà người tình nguyện viên hy vọng sẽ thuyết phục thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sau cuộc điện thoại này.

“Chào anh,” người tình nguyện viên bắt đầu, “Tôi rất vui được gọi điện cho anh, và rất muốn nói với anh một chuyện quan trọng.”

“Anh đã bao giờ nghe nói về việc thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chưa? Hơn 180 triệu người đã thoái đảng vì sự an toàn của bản thân, và tôi chân thành hy vọng anh cũng sẽ là một người trong số họ.”

“Khi xưa, chúng ta đã thề khi gia nhập vào tổ chức đảng, và thề sẽ bảo vệ nó tới giọt máu cuối cùng. Nhưng bảo vệ một cái mà đã cướp đi sinh mệnh của nhiều thường dân vô tội thì liệu có đúng không? Một tổ chức tàn bạo như vậy hoàn toàn không xứng đáng để chúng ta hy sinh cuộc sống của mình, và chúng ta sẽ không phải chịu chung số phận khủng khiếp chắc chắn sẽ giáng xuống đầu nó trong tương lai.”

“Cách duy nhất để tránh sự dính líu với Đảng là thoái xuất khỏi nó, và tôi có thể giúp anh ngay bây giờ. Anh có phải là đảng viên không?”

“Vâng, đúng vậy” người đàn ông trẻ tuổi, từ đầu đến giờ vẫn yên lặng lắng nghe, trả lời.

Người tình nguyện viên nói: “Để tôi cho anh một hóa danh – Cát Tường nhé – anh có thể dùng nó để thoái Đảng và xóa bỏ lời thề của mình từ trong tâm của mình. Anh muốn nói gì?”

“Vâng” người đàn ông nói.

“Được rồi, cảm ơn anh,” người tình nguyện viên nói. “Và hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Xin đừng nghe những lời dối trá của ĐCSTQ nhé.”

Nhưng đột nhiên người đàn ông lên tiếng.

“Anh (chị) có biết tôi là ai không?” anh ta hỏi. “Tôi là một sĩ quan cảnh sát, và tôi đã ghi âm lại những lời anh/chị nói vào băng rồi.”

“Anh (chị) sống ở đâu?” anh ta tiếp tục hỏi.

“Tôi không muốn nói cho anh biết, bởi tôi biết anh sẽ làm gì,” người tình nguyện viên trả lời, “tôi không muốn anh làm việc xấu để cuối cùng tự làm hại chính mình.”

Pháp Luân Công bị bức hại đến nay đã 15 năm, nhiều học viên đã bị bắt, bị giam giữ, và bị tra tấn. Nhiều người thậm chí đã bị cưỡng bức thu hoạch nội tạng và bán trái với ý nguyện của họ.”

“Đồng thời, rất nhiều người đã bị đầu độc bởi những lời tuyên truyền, dối trá của ĐCSTQ. Kết quả là, họ đã giữ mối thù hận vô lý đối với các học viên Pháp Luân Công vô tội và tham gia một cách trực tiếp và gián tiếp vào việc bức hại các học viên.”

“Hãy thử nghĩ xem, những người dân đó đã tạo ra bao nhiêu tội, đã tích bao nhiêu nghiệp – mà tất cả đều bắt nguồn từ những lời dối trá đó!”

Người đàn ông yên lặng một lúc, và cuối cùng hỏi người tình nguyện viên mấy câu hỏi sau:

“Tại sao lại có nhiều học viên Pháp Luân Công tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn đến vậy?”

“Vụ tự thiêu là bịa đặt, đã được Dự án Luật nhân quyền xác nhận. ĐCSTQ đã bày ra cái gọi là vụ tự thiêu để lấy cớ đàn áp Pháp Luân Công và đó là một hành động khủng bố được nhà nước bảo hộ.”

“Lý Đông Sinh, một cựu lãnh đạo Phòng 610, cựu Phó giám đốc Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc(CCTV), hiện giờ đã bị bắt giam. Nhưng trước đó, y chính là người chịu trách nhiệm làm giả mạo vụ tự thiêu này.”

“Những người tự thiêu đó là những người đóng giả được thuê và hoàn toàn không phải là học viên Pháp Luân Công. Họ đã tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, nhưng ngọn lửa đã được dập tắt chỉ sau một phút rưỡi. Toàn bộ quá trình này đã được ghi hình và phát chiếu tới công chúng để kích động làm căm thù đối với Pháp Luân Công và tạo ra cái cớ để đàn áp.”

“Là cảnh sát, anh thừa biết rằng không có một cảnh sát nào đi tuần trên Quảng trường Thiên An Môn mà lại mang theo bình cứu hỏa và chăn dập lửa cả – Tuy nhiên trong băng video, các cảnh sát lại đưa những vật dụng này ra sử dụng ngay lập tức. Ngoài ra, thậm chí nếu cảnh sát có bình cứu hỏa và chăn dập lửa đi chăng nữa, thì tại sao họ lại phải đợi và để ngọn lửa cháy 90 giây trên cơ thể của một người đang sống?”

“Tương tự như vậy, xác xuất để các phóng viên của CCTV xuất hiện ở Quảng Trường Thiên An Môn ngay lập tức cùng với đầy đủ camera để kịp thời ghi hình được 90 giây trước khi ngọn lửa được dập tắt là bao nhiêu? Tại sao lại có nhiều camera đồng thời cùng tập trung vào một cảnh từ nhiều góc độ khác nhau? Đó hiển nhiên là dấu hiệu của sự phối hợp, sự dàn dựng đã được lên kế hoạch từ trước.”

“Bản thân vụ tự thiêu có rất nhiều sơ hở. Vương Tiến Đông là một ví dụ, đã tự thiêu với một cái chai nhựa chứa đầy xăng kẹp trong lòng. Thật kỳ diệu thay, cái chai vẫn nguyên vẹn trong toàn bộ quá trình lửa cháy, thậm chí nó còn không bị biến dạng một chút nào.”

“Ông ta cũng ngồi một cách bình thản trong khi các cảnh sát đứng xung quanh với tấm chăn dập lửa. Và cảnh sát đã đợi cho tới khi ông ta hô xong khẩu hiệu rồi mới dùng chăn phủ kín lấy ông ta.”

“Nhưng điều quá đáng hơn là cô gái 12 tuổi trong băng video, Lưu Tư Ảnh, được phỏng vấn khi đang trong bệnh viện sau khi vừa trải qua cuộc phẫu thuật khí quản. Cô bé không những chỉ nói chuyện được một cách mạch lạc, mà còn hát cho người phóng viên nghe nữa.”

“Trong sáu thập kỷ qua, ĐCSTQ đã sử dụng tất cả các loại chiến dịch tuyên truyền bôi nhọ để khuyến khích mọi người đấu tranh, cuối cùng, bất kể dân chúng đứng về phía nào đi chăng nữa, thì họ luôn luôn là người thua cuộc còn Đảng thì luôn luôn thắng.”

“Nhưng lần này thì khác. Các học viên Pháp Luân Công đã chủ động chống lại những tuyên truyền dối trá của ĐCSTQ bằng cách nói với người dân sự thật: Rằng họ không có lý do gì để ghét Pháp Luân Đại Pháp cả, và ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.’”

“Tầng thứ tu luyện của anh như thế nào? Anh có cần phải ăn uống nữa không?”

“Tôi cũng như anh, cũng có công việc, có gia đình, cũng cần ăn, cũng cần uống. Nhưng chỉ khác là tôi sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm tốt nhất công việc trong khả năng của mình trong cuộc sống hàng ngày, và tôi dùng những nguyên lý này để làm người tốt hơn.”

“Là những học viên, chúng tôi cố gắng để trở thành người tốt nhất trong mọi lĩnh vực của cuộc sống, bao gồm cả ở trong gia đình và xã hội. Chúng tôi làm việc trong nhiều ngành nghề khác nhau, bao gồm từ công nhân, nông dân, sinh viên, giáo viên, bác sĩ, luật sư, từ người dân thường cho đến cả những quan chức chính phủ cấp cao.”

“Hiên tại có hơn 100 triệu người chúng tôi ở khắp nơi trên thế giới – đang cố gắng để trở thành những người tốt. Hãy nghĩ về những lợi ích mà xã hội thu được từ điều này!”

“Tuy nhiên, Giang Trạch Dân lại đố kỵ với sự phổ biến của Pháp Luân Công. Ông ta lo sợ bị mất quyền lực và quyền kiểm soát dân chúng, mà cả hai đã đạt được thông qua các thủ đoạn lừa gạt. Do đó, ông ta đã phát động cuộc bức hại đầy bạo lực và tốn kém bất chấp mọi lý do và những ý kiến ngăn cản của hầu hết các cố vấn của ông ta trong ĐCSTQ.”

“ĐCSTQ giống như một con quỷ đang kiểm soát chặt chẽ tâm trí người dân Trung Quốc, và phần lớn họ không ý thức được điều này. Giống như bị phụ thể kiểm soát: mọi người hoạt động một cách vô thức và làm bất cứ việc gì mà Đảng bảo họ làm.”

“Nhưng Thần Phật là từ bi và chỉ nhìn vào tâm của con người. Chính niệm có thể hóa giải mọi thứ và giải phóng con người khỏi sự kiểm soát tà ác.”

“Đây là nghề nghiệp kiếm sống của tôi, do đó tôi phải bắt các học viên Pháp Luân Công.”

“Nhưng Pháp Luân Công không bao giờ làm hại anh, và những học viên chúng tôi không làm hại những người khác trong xã hội. Chẳng phải là cảnh sát chỉ đi bắt những người xấu mà chủ động làm hại những người khác thôi hay sao?”

“Hơn nữa, đây không đơn thuần chỉ là vấn đề mất việc, mà còn là vấn đề sống còn của anh. Hãy nhìn Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai, Lý Đông Sinh, và Vương Lập Quân – họ đều là những quan chức cấp cao hơn anh. Tuy nhiên, tất cả đều đã bị bắt giữ.”

“Họ bị bắt không chỉ là vì tham nhũng; cả anh và tôi đều biết rằng, nếu như thực sự mà họ muốn bắt tất cả những quan chức Đảng tham nhũng, thì có lẽ họ phải giải tán Đảng Cộng sản, vì sẽ chẳng còn sót một ai cả.”

“Chu, Bạc, Lý, và Vương là những kẻ đã tham gia trực tiếp vào việc bức hại Pháp Luân Công và thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công. Đó là loại tội ác chưa từng có trên hành tinh này và phạm thánh – không chỉ với tín ngưỡng, và còn với cả nhân loại.”

“Bây giờ, Giang Trạch Dân và hơn 60 quan chức cấp cao của Đảng đã bị kiện ở hơn 30 quốc gia trên thế giới vì tội diệt chủng, tra tấn, và tội ác chống lại loài người – cùng một tội danh giống như Hitler trước đây.”

“Luật pháp trong xã hội sẽ mang đến công bằng cho con người, trong khi luật trời chắc chắn sẽ là như vậy. Tôi nói với anh những điều này với hy vọng là anh sẽ không theo những kẻ ác đó để bị kéo xuống địa ngục và hơn nữa. Vẫn còn chưa quá muộn.”

“Tất cả những kẻ tham gia vào tội ác này đều sẽ phải trả giá, Hãy nhìn những gì đã xảy ra với những cảnh sát mà đã tham gia vào việc bức hại các nhân viên chính quyền trong cuộc Cách mạng Văn hóa. Họ cũng đều làm việc theo lệnh – và tuy nhiên, khi các quan chức cấp cao được minh oan, thì những nhân viên cảnh sát này bị đưa tới tỉnh Vân Nam và bị xử bắn một cách bí mật.”

“Hôm nay, chúng ta có cơ hội nói chuyện với nhau trên điện thoại. Có vẻ là việc bình thường, nhưng tôi tin rằng mọi việc đều có lý do của nó, và đây không chỉ đơn thuần là một cuộc điện thoại. Ai mà biết được – có lẽ tôi đang trả ơn cho anh trong quá khứ bằng cách nói cho anh biết làm cách nào để tránh xa khỏi rắc rối.”

“Có câu: ‘Trên có chính sách thì dưới có đối sách.’ Anh có quyền. Anh có thể thay đổi được sự việc.”

“Đối xử tử tế với các học viên và bảo vệ họ; trong trường hợp đó, chỉ có anh là người duy nhất có thể giúp họ. Bảo vệ các học viên chính là bảo vệ chính mình – rồi anh sẽ thấy.”

Người cảnh sát im lặng một lúc.

Cuối cùng anh ta nói: “Vâng, bây giờ tôi đã hiểu. Tôi sẽ không tham gia vào việc bức hại nữa.”

Sau cuộc điện thoại, người tình nguyện viên không thuyết phục được anh ta thoái đảng nhưng nghĩ: “Anh ấy là một sản phẩm bị học thuyết đảng đầu độc – một người đàn ông trẻ đã bị tước đoạt tư duy từ khi tuổi còn trẻ như vậy, thật đau xót.”

“Hầu hết người dân ở Trung Quốc Đại lục ngày nay đều biết ĐCSTQ là xấu, nhưng khi đã bị nhồi nhét bằng những lời dối trá, họ vẫn – như theo phản xạ – tin tưởng chúng.”

“Như thể tâm trí của họ bị quỷ Sa tăng kiểm soát, và nó sẽ kéo tất cả họ xuống địa ngục một cách không thương tiếc. Mọi người nên nắm lấy cơ hội được cứu độ hy hữu này, bởi một khi mất đi – cơ hội sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/10/10/298813.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/18/146447.html

Đăng ngày 18-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share