Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thẩm Quyến, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2014] Tôi là học viên đắc Pháp năm 2008. Thời điểm mới bắt đầu tu luyện, tôi thường xúc động đến rơi lệ trước những nguyên lý tinh thâm trong các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng tôi ngộ ra được nhân sinh đúng đắn, minh bạch tôi là ai, và tại sao tôi lại tồn tại trên thế gian này. Tôi đã hạ quyết tâm tu luyện thật tốt, không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn. Đã sáu năm kể từ khi tôi đắc Pháp, tâm tính cũng thăng hoa từ trong Pháp, cùng với việc đề cao lên, cứu người đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi và tôi luôn vui vẻ khi làm điều đó.

Vì bắt đầu tu luyện muộn, nên tôi luôn lo lắng sẽ không có đủ thời gian, sợ tu không xuất lai. Chồng tôi làm việc ở bên ngoài thị trấn của chúng tôi. Tôi cũng phải đi làm, còn phải chăm sóc hai đứa con nhỏ cùng cha mẹ già của tôi, cũng như làm tất cả những công việc nhà. Tôi rất bận rộn, tôi không có thời gian để làm bất cứ điều gì khác. Tôi cũng rất dễ nổi cáu.

Con trai tôi đang học tiểu học, một hôm khi đang làm bài tập về nhà, cháu đã bảo tôi giúp. Tôi đã vội ngắt lời của cháu và nói với cháu rằng hãy tự xem bài đi. Tôi đã bảo cháu rằng con đang làm gián đoạn việc học Pháp của mẹ đấy. Cháu đã bắt đầu khóc và trách tôi chỉ biết học Pháp thôi. Lúc đó tôi hiểu rằng, tôi không thể chỉ có học Pháp học Pháp như vậy, học Pháp là chỉ đạo tu luyện, Sư tôn chẳng phải đã dạy chúng ta phải làm người tốt hay sao. Tôi đã hạ quyết tâm: Mình phải bắt đầu từ việc làm một người mẹ tốt; từ bi và khoan dung. Tôi cần phải cản biến quan niệm biến dị “nữ tử Hán” và chứng thực Pháp thật tốt.

Tôi đã gác lại tất cả mọi thứ và giúp con trai tôi làm bài tập về nhà. Từ đó tôi luôn kiên nhẫn trả lời các câu hỏi của cháu. Khi cậu bé muốn tôi ra ngoài để đi dạo cùng với cháu, tôi sẽ đi, và chúng tôi sẽ trò chuyện. Chúng tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp, về việc cứu người như thế nào. Sau khi hiểu được sự thật về cuộc đàn áp, cháu sẽ đi cùng với tôi mỗi khi tôi ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Cháu sẽ đứng yên lặng cạnh tôi và lắng nghe tôi. Nếu chúng tôi ra ngoài muộn, cháu không hề phàn nàn. Tại trường học, cháu thậm chí còn khuyên các bạn cùng lớp của cháu thoái khỏi đội Thiếu niên Tiền phong (một tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc [ĐCSTQ]). Cậu bé đã bắt đầu học Pháp mỗi khi có thời gian. Cháu ngày càng trở nên từ bi hơn. Tôi biết rằng cháu đã được hưởng lợi từ pháp môn này. Mối quan hệ giữa tôi với cậu con trai của mình được cải thiện như được mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân: “Phật quang phổ chiếu lễ nghĩa viên minh” vậy.

Ngay sau khi kết hôn, chồng tôi đã phải rời thị trấn để đi làm việc. Vì anh ở xa, chúng tôi về cơ bản là sống hai cuộc sống riêng. Chúng tôi đã không nói chuyện nhiều hay dường như không quan tâm nhiều đến nhau. Anh ít khi về nhà. Cuộc sống này của chúng tôi đã đi qua được 12 năm. Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất ghét anh. Tôi nghĩ anh ấy rất lạnh nhạt và cảm thấy thật hối tiếc khi kết hôn với anh. Khi anh trở về nhà, tôi phớt lờ anh. Anh ấy hỏi xin tôi tiền, tôi sẽ làm một bản ghi nợ (IOU) và bảo anh phải ký vào đó trước khi tôi đưa tiền cho anh. Tôi thường xuyên đề cập đến việc ly hôn.

Sau khi tu luyện, tôi biết rằng tôi có để cải thiện cuộc sống gia đình của mình. Tôi cần phải nghĩ đến tất cả những người khác và có lòng vị tha, trước tiên là ở nhà. Tôi cũng đã bắt đầu hiểu rằng cuộc sống của chồng tôi là không hề dễ dàng. Anh hầu như lẻ loi một mình và phải làm việc trong một môi trường có tính cạnh tranh cao. Anh không có ai để tâm sự, trong khi tôi thì có cha mẹ tôi và những đứa con của tôi.

Trái tim băng giá của tôi giờ đã tan chảy và tôi đã tự thăng hoa trong Pháp. Tôi bắt đầu gọi cho chồng mình thường xuyên, và hỏi anh ấy về việc kinh doanh của anh. Mỗi khi anh trở về nhà, chúng tôi đã cùng nhau đi dạo và nói chuyện. Thuận theo thời gian, anh đã về thăm nhà thường xuyên hơn và hay gọi điện hỏi thăm những gì đã diễn ra ở nhà hơn. Chúng tôi ngày một trở thành gia đình gắn kết hơn. Anh chào đón các học viên khác khi họ đến nhà thăm tôi và để chúng tôi được nói chuyện riêng tư với nhau. Anh nhắc nhở tôi nhiều lần phải cẩn thận mỗi khi tôi ra ngoài giảng chân tướng. Khi tôi bị bắt giữ bất hợp pháp, anh đã đặt doanh nghiệp của mình sang một bên và đến thăm các văn phòng chính phủ khác nhau để đòi thả tôi. Cuối cùng tôi được thả về nhà, anh không hề phàn nàn, mà thay vào đó, anh chỉ ôm tôi. Tôi biết Pháp không chỉ cải biến tôi, mà còn cải biến cả anh ấy nữa.

Hiện tôi có khoảng 20 người họ hàng bên nhà chồng. Vào dịp năm mới, khi chúng tôi đến thăm họ. Cha chồng tôi đã khen tôi trước mặt họ, nói rằng tôi đã làm như thế nào để đưa gia đình gần gũi hơn, và rằng tôi đã đưa tất cả số tiền mình tiết kiệm được để giúp cho doanh nghiệp của con trai ông mà không hề đòi hỏi bất cứ điều gì cả. Ông nói rằng một người như tôi là rất hiếm, và nhờ tôi mà ông đã được tận hưởng những năm tháng nghỉ hưu an nhàn của mình. Tôi đã nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi buông bỏ sự ích kỷ và bảo họ hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”. Mẹ chồng tôi giờ đây thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày.

Sư phụ đã cứu tôi khỏi địa ngục, Đại Pháp đã tẩy tịnh và cải biến tôi, đã cho tôi một gia đình hạnh phúc. Tôi thực sự rất hạnh phúc và biết ơn Sư phụ.

“Tôi xin lỗi các học viên Pháp Luân Đại Pháp”

Tôi thực sự không có nhiều thời gian để giảng chân tướng. Tôi đã làm những gì tôi có thể ở trên đường từ nhà tới chỗ làm việc và ngược lại. Tôi cũng đã nói chuyện với đồng nghiệp của tôi. Tôi đã phải từ bỏ tâm sợ hãi của mình. Tôi đã đi từ chỗ không dám mở miệng ra nói năng gì đến chỗ có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp một cách tự nhiên.

Gần cuối năm 2013, tôi đã mang 20 quyển lịch mà một học viên đã cho tôi tới nơi làm việc để nói cho các đồng nghiệp của tôi chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi tặng lịch tới từng đồng nghiệp của tôi, mỗi người một bản. Có một cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đã xé cuốn lịch thành từng mảnh và ném nó vào thùng rác ngay trước mặt tôi. Cô ấy nhìn tôi đầy thù hận. Tôi đã không bị bối rối. Tôi chỉ mỉm cười và quay trở lại bàn làm việc của tôi, suy nghĩ xem làm thế nào để tôi có thể cứu được một người đã bị những tuyên tryền của ĐCSTQ lừa dối sâu sắc và đang hiểu rất sai về Pháp Luân Đại Pháp.

Một hôm, cô ấy phải ở lại làm việc muộn. Tôi cũng vậy, vì thế tôi đã có thể một mình nói chuyện với cô ấy. Trước khi cô ấy ra về, tôi đã hỏi cô ấy: “Tại sao em lại xé lịch mà chị đã tặng cho em đi thế?” Tôi có thể nói rằng cô ấy nghĩ là tôi đang cố để gây sự với cô ấy. Tôi đã mỉm cười và hỏi cô ấy: “Nếu trên lịch có những con thú cùng cảnh vật xinh đẹp, em vẫn sẽ xé nó à?” Cô ấy đã nói không. Sau đó tôi đã hỏi cô ấy rằng liệu cô ấy có làm vậy khi trên lịch chứa nội dung về Pháp Luân Công không. Cô ấy nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công là bất hợp pháp, đã bị chính phủ cấm và không được luật pháp bảo hộ.”

Tôi đã ngồi xuống và nói với cô ấy Pháp Luân Đại Pháp là gì, về vụ tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn là do ĐCSTQ đã giàn dựng để kích động sự hận thù của quần chúng đối với Pháp Luân Công, và Pháp Luân Đại Pháp được luyện tập trên toàn thế giới, đã giúp người dân cùng xã hội phục hồi lại đạo đức và nhân cách. Tôi đã bảo cô ấy kiểm tra những chữ trên một tảng tự thạch viết “Trung Quốc Cộng sản đảng vong” và nói với cô ấy rằng Giang Trạch Dân cùng chế độ của ông ta đã phạm phải những tội ác ghê tởm đối với các học viên Pháp Luân Công khi tra tấn và mổ cướp nội tạng của họ.

Khi tôi nói chuyện với cô ấy, hai người đàn ông trẻ tuổi khác đã đến và chăm chú lắng nghe tôi nói. Họ đã rất ngạc nhiên, vì đây là những điều hoàn toàn ngược lại với những gì họ đã được nghe. Họ đã hỏi tôi các câu hỏi. Cả hai đều đồng ý “Trung Cộng thật là tà ác!” Và cả hai đã thoái khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi đã cho họ một vài tờ rơi cung cấp thông tin về cuộc đàn áp, và phần mềm [vượt phong tỏa Internet ở Trung Quốc] để có thể truy cập được vào các website nước ngoài. Họ đã liên tục cảm ơn tôi: “Đây là phần mềm hữu hiệu, cảm ơn chị rất nhiều!”

Ngày hôm sau, tại nơi làm việc, cô gái trẻ tuổi kia đã kéo tôi qua một bên và không để ai có thể nhìn thấy được chúng tôi. Cô ấy đã muốn đưa cho tôi 100 nhân dân tệ để giúp các học viên làm tài liệu giảng rõ chân tướng. Cô đã khóc thầm, nói: “Giờ em tôn trọng các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả khi họ đang phải chịu đựng những đau khổ, họ vẫn cố tiết kiệm tiền của mình để làm các tài liệu và không mong gì sự đền đáp. Em rất xin lỗi vì đã xé cuốn lịch đi.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã hạnh phúc như thế nào khi mà giờ đây cô ấy đã hiểu được sự thật. Tôi đã không cầm tiền của cô ấy, đồng thời nói với cô ấy rằng: “Tại sao em không lên tiếng cùng các chị, hãy nói với gia đình cùng bạn bè của em sự thật về Pháp Luân Đại Pháp đi. Em sẽ ban cho họ điều vô giá là cứu họ đấy.” Cô gái đã gật đầu và bảo đảm với tôi rằng: “Chắc chắn rồi!” Tôi biết vào thời điểm đó còn có rất nhiều người tốt đã bị những tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối, vẫn đang chờ chúng tôi cứu họ.

“Em không còn thắc mắc về việc sức khỏe của mình đang xấu đi nữa”

Sau này tôi chuyển công tác khác. Ông chủ mới của tôi nói với tôi rằng người quản lý hiện tại đang bị ốm nặng. Cô ấy lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Ngay cả vào mùa hè nóng bức, cô cũng không để cho mọi người trong văn phòng bật điều hòa lên, và thậm chí còn trùm chăn trên chân của mình. Trong giờ nghỉ trưa, cô ấy sẽ ở trên ban công để sưởi nắng. Vì điều kiện thể chất, cô ấy gặp khó khăn khi làm công việc của mình, đồng thời tính tình của cô ấy rất nóng. Ông chủ đã lên kế hoạch sa thải cô ấy trong một vài tuần tới. Tôi đã quyết định giúp cô ấy.

Tôi đã ăn trưa cùng với cô ấy trước lúc cô ra ngoài và chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Tôi phát hiện ra rằng cô là một tín đồ mộ đạo của Phật. Chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện của chúng tôi vào ngày hôm sau. Tôi đã hỏi cô ấy: “Em đúng là người tu Phật, tâm hồn thiện lương. Có câu rằng ‘Phật quang phổ chiếu lễ nghĩa viên minh.’ Điều gì đã xảy ra với sức khỏe của em vậy?” Cô ấy cũng đã tự hỏi “Em không biết. Em không làm hại người khác và em cũng vẫn còn trẻ. Tại sao em lại đang sống phần còn lại của cuộc đời mình như thế này vậy?” Tôi đã hỏi cô ấy nghĩ tôi bao nhiêu tuổi, cô ấy đoán khoảng 35 tuổi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã 46 tuổi rồi, nhiều hơn cô ấy đến hơn mười tuổi.

Tôi nói với cô ấy rằng trước đây tôi đã bị bệnh thiếu máu nặng, mất tự chủ, đau nửa đầu và luôn phải mang theo thuốc bên mình. Tôi quấn mình trong chăn mỗi khi tôi tắm rửa xong vào cả mùa hè và không bao giờ bật quạt, chứ chưa nói đến bật điều hòa. Cho dù là làm những điều như thế, tôi vẫn hay bị ốm và sốt cao. Tôi nói với cô ấy về việc làm thế nào mà giờ đây bệnh tình của tôi đã biến mất. Cô ấy rất hứng thú và hỏi tôi đã làm thế nào. Tôi nói với cô ấy về việc tôi đã cải thiện được tâm tính của mình như thế nào, và việc tu luyện đã giúp tôi có nhiều năng lượng hơn để làm việc. Tôi cũng nói với cô ấy rằng trong lịch sử, thời buổi bây giờ thế nhân không còn có Phật tâm nữa. Tôi đã giải thích với cô ấy rằng tôi tu luyện và không phải dùng đến thuốc. Tôi đã nói rất nhiêu điều ở mức độ cao hơn bởi cô đã đọc rất nhiều kinh Phật nên có thể hiểu và tin những gì tôi nói.

“Hẳn là vậy. Em tin rằng các chư Phật không còn ở quanh đó nữa, đã có quá nhiều điều tà ác ở trong các ngôi đền và chùa rồi. Em không còn thắc mắc về việc sức khỏe của mình đang xấu đi nữa. Chị đang nói hoàn toàn đúng. Đó là những gì mà chị đang thực hành sao? Chị đang đọc cái gì vậy? Em có thể đọc nó không?” Cô đã hỏ tôi. Cô ấy rất chân thành và háo hức. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đã bị sốc: “Tại sao chính quyền lại đàn áp một pháp môn kỳ diệu như vậy?” Tôi đã nói nhanh với cô ấy về cuộc đàn áp bất hợp pháp Pháp Luân Đại Pháp và tất cả những tội ác mà chế độ của Giang đã làm. Cô ấy đã hiểu những gì tôi nói và thoái khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới với nó. Cô ấy nói rằng cô ấy sẽ mua một cuốn Chuyển Pháp Luân và bắt đầu tu luyện.

Tại nơi làm việc, việc cứu người đối với tôi đã trở nên tự nhiên và dễ dàng. Con đường phía trước của tôi rộng mở hơn vì tôi không cảm thấy sợ hãi và tôi thực sự sống vị tha. Tôi muốn các đồng nghiệp của mình biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để tôi có cơ hội giảng chân tướng cho họ. Tôi muốn nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp đã làm thế giới của tôi được rộng mở và khiến tôi hạnh phúc. Nhờ đó, các đồng nghiệp của tôi đã thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu độ con. Hợp thập.

(Giao lưu tâm đắc thể hội của Đệ tử Đại Pháp Đại Lục lần thứ 11 trên Minh Huệ Net)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/16/299630.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/21/146966.html

Đăng ngày 12-12-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share