Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-08 -2014] Chồng tôi và tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Môn tập vô cùng phổ biến tại Trung Quốc và ban đầu chúng tôi tập luyện vì chúng tôi nghe nói rằng rất nhiều người đã hồi phục sức khoẻ nhờ tập luyện như vậy và chúng tôi cũng muốn tu tập giống như thế. Sau khi chúng tôi học Pháp một thời gian, chúng tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp mới thâm sâu và tuyệt vời làm sao. Trong cái xã hội hiện đại mà đạo đức tinh thần đang trượt dốc này chúng tôi cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp là một con đường tu luyện hướng chúng ta trở thành người tốt.

Chúng tôi chú ý tuân theo những tiêu chuẩn đối với học viên và tự hành xử theo những nguyên lý của Đại Pháp, Chân-Thiện-Nhẫn. Dần dần chúng tôi đã học được cách hướng nội để xem mình có mắc lỗi hay không bất cứ khi nào chúng tôi gặp vấn đề. Chúng tôi đã trải qua biết bao thăng trầm. Tại đây chúng tôi muốn chia sẻ một số những trải nghiệm của mình.

Vào tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Đảng đã tạo nên hình thế khiến quảng đại dân chúng tham gia vào cuộc bức hại bằng cách ràng buộc việc thăng tiến, lương và thưởng với việc có ai trong cơ quan tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp hay không.

Vào mùa Xuân năm 2001, tôi trở về thăm quê. Mẹ tôi, vốn đã hơn 90 tuổi vô tình bị ngã cầu thang và bị thương ở chân vì vậy tôi phải nghỉ việc lâu hơn dự kiến và việc này đã khiến vị quản lý của tôi không vui. Những người mà được cử đi tìm tôi đã tới tất cả nhà của bạn bè và họ hàng tôi. Khi tìm thấy tôi, họ đã bắt giữ tôi.

Tôi đã viết thư cho các lãnh đạo nơi tôi làm việc cũng như cho các bạn học, họ hàng và bạn bè của mình. Tôi đã nói với họ về những lợi ích mà tôi nhận được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với họ rằng Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt và rằng “tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn” là một màn lừa dối để khiến công luận quay lưng lại với Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và về cuộc bức hại bởi vì rõ ràng họ đang bị lừa gạt bởi những tuyên truyền.

Chồng tôi có một người bạn làm trong Ban An Ninh Nội Địa và tham gia vào việc bức hại các học viên. Ông ta làm việc đó để được Đảng tưởng thưởng. Tôi đã viết một bức thư cho ông ta và bảo ông ta đừng bức hại người vô tội. Tôi nói với ông ta: “Quyền lực chính trị không thể tồn tại lâu dài nhưng sự thật thì sẽ mãi trường tồn,” và tôi nhắc ông ta đừng quên những bài học trong thời Cách Mạng Văn Hoá. Tuy nhiên, bức thư này lại được sử dụng như “bằng chứng” để tống tôi vào trại lao động!

Người bạn này làm nhân chứng và họ dùng bức thư như một cái cớ để theo dõi tôi. Vào tháng 07 năm 2004, tôi đã bị họ bắt giữ phi pháp. Tôi đã bị tống vào trại lao động cưỡng bức khoảng ba tháng rưỡi cho đến khi tôi bị sụt mất hơn 20 kg và rơi vào tình trạng nguy kịch. Tôi chỉ ở trong trại lao động khoảng một tháng rưỡi nhưng lúc đó họ đã lấy mất lương hưu của tôi và họ tiếp tục lấy 40 nhân dân tệ mỗi tháng từ lương hưu của tôi trong hơn 10 năm.

Người bạn này đã hỏi một người họ hàng của tôi: “Bà ấy có ghét tôi không?” Người họ hàng của tôi trả lời: “Bà ấy rất vui vẻ, bà ấy không ghét ông đâu.” Tôi đã gọi cho ông ta và nói: “Tôi không ghét ông.” Tôi nói với ông ta rằng ông ta không phải kẻ thù và học viên Đại Pháp không có kẻ thù.Tôi cũng nói với ông ta rằng tôi không muốn nhìn thấy ông ta làm những điều xấu bởi vì ông ta đang bị những lời dối trá của Đảng lừa dối. Tôi bảo ông ta hãy trân quý bản thân mình, trân quý gia đình mình và trân quý cả những người khác.

Tôi tin Pháp Luân Công

Hầu hết mọi người trong thị trấn của tôi đều biết rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người trở thành người tốt và rằng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là một màn lừa dối. Tuy nhiên, một trong những người họ hàng của tôi đã tin vào tuyên truyền trên TV. Chúng tôi đã giúp con gái của bà ấy thoái xuất khỏi đội Thiếu Niên Tiền Phong nhưng ngay khi cô con gái nhìn thấy mẹ của mình, cô ấy đã đổi ý. Việc này tiếp diễn cho đến khi một cuộc xung đột gia đình được giải quyết.

Đây là việc đã xảy ra: Mộ tổ của gia đình chồng tôi ở ngay bên cạnh ruộng của gia đình Xiao Xin. Mỗi khi mùa xuân đến, gia đình Xiao Xin lại cày cuốc đất của họ, họ luôn cô gắng để cày đất ngay sát với các ngôi mộ. Theo lời cháu trai tôi: “Mỗi lần bà ta cuốc đất, khoảnh đất của bà ta đều nới rộng ra.” Tuy nhiên, Xiao Xin vẫn không thỏa mãn. Năm nào hai gia đình cũng tranh cãi với nhau khi đến Tiết Thanh minh. Gia đình Xiao Xin phàn nàn rằng chúng tôi đi qua mảnh đất của họ và phá hoại cây trồng của họ. Cháu trai tôi nói: “Họ trồng cây ngay trước cửa mồ mả của tổ tiên chúng ta.” Mâu thuẫn tiếp diễn trong nhiều năm và là một vấn đề đau đầu với cả hai gia đình.

Mùa xuân năm đó, tôi cùng chồng về thăm quê. Chồng tôi (cũng là một học viên) đã gợi ý cho cháu trai của mình rằng cậu ấy nên đổi một khoảnh đất ngay cạnh mặt đường để lấy một khoảnh đất của Xiao Xin ngay cạnh khu nghĩa trang của gia đình chúng tôi. Tất nhiên, đối với Xiao Xin thì không có vấn đề gì nhưng cháu trai tôi khó mà đồng ý.

Làng của chồng tôi nằm ở vùng núi và hầu hết các thửa ruộng của làng nằm trên sườn núi. Mảnh đất bên cạnh đường là mảnh đất bằng phẳng và màu mỡ duy nhất mà đảm bảo cho vụ mùa bội thu, đồng thời nó thuận lợi cho việc làm nông và thu hoạch bởi vì nó nằm ngay bên đường. Người nông dân rất trân quý đất đai của mình và coi nó như huyết mạch của họ. Khi hợp tác xã phân đất cho từng hộ gia đình, phần đất bên lề đường được chia ra để nhà nào cũng có phần. Cháu trai của chồng tôi không cam lòng đổi phần đất màu mỡ để lấy phần đất kém hơn. Tuy nhiên cậu ấy là người đơn giản, thật thà,hiếu thảo và nhiệt tình. Cậu ấy đã cân nhắc đến sự xung đột giữa hai gia đình vào mỗi năm, tính đến ưu và nhược điểm và rồi cậu ấy đã đồng ý.

Vào ngày trao đổi, cả hai bên, công chứng viên và các cán bộ thôn đều có mặt. Chồng tôi đo đất và đào một đường ranh bằng đá để đánh dấu, Xiao Xin nhìn một cách chăm chú để xem chồng tôi chôn đá như thế nào. Bà ấy thấy rằng ông đã chôn đá vào rãnh ở bên cháu trai của mình. Xiao Xin hả lòng khi biết rằng bà ấy không bị thiệt. Bà ấy đã nói với những người khác, “Lần này tôi tin rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt và họ không lợi dụng những người khác. Những điều nói trên TV đều không đúng.” Bà ấy đã quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó cho toàn bộ gia đình mình.

Họ là những người tốt nhất trong đơn vị công tác của chúng ta

Đó là vào năm 2009 và sắp đến dịp 01 tháng 10, ngày quốc khánh Trung Quốc. Như những năm trước, Đảng coi Pháp Luân Công như kẻ thù. Họ tăng cường lực lượng tìm kiếm và xét hỏi trên các trục đường chính và những người sử dụng lao động cũng phải tăng cường mức độ giám sát. Ngay khi chúng tôi từ quê lên, chúng tôi đã bị theo dõi 24 giờ trong ngày bởi bốn người trong một ca và ba ca trong một ngày.

Ban đầu tôi không nhận ra rằng mình đang bị theo dõi. Tôi đi ra chợ để mua hàng tạp hoá trên chiếc xe ba bánh. Tôi nghĩ thật lạ khi tôi nhìn thấy ba người đang đi theo tôi vì vậy tôi hỏi họ tại sao lại làm việc này. Họ nói với tôi: “Cấp trên bảo chúng tôi đi theo Dì. Nếu Dì đi Bắc Kinh, chúng tôi sẽ bị cắt lương trong sáu tháng! Con cái chúng tôi cần tiền để đi học. Vì lợi ích của con cái chúng tôi Dì làm ơn đừng bỏ đi và tới Bắc Kinh.”

Tôi nghĩ ĐCSTQ thật lố bịch khi ép buộc những người dân vô tội này bức hại chúng ta. Tôi nói với họ: “Các vị mất miếng cơm không liên quan gì đến việc tôi tập Pháp Luân Công. Tôi không lấy mất công việc của các vị. Tất cả đều là do những người xấu đó đang gây phiền phức cho mọi người.”

Khi tôi đang mua hàng rau quả, họ nhìn tôi một cách lo lắng. Tuy nhiên, tôi vẫn thân thiện và dần dần họ cảm thấy thoải mái hơn. Đôi lúc họ cũng mua hàng và không thể tránh khỏi việc chúng tôi bị tách nhau ra vì chúng tôi mua những thứ khác nhau. Sau đó tôi vẫn đợi họ. Trước đây khi làm nhiệm vụ, họ không thể đi mua sắm vì như thế họ có thể sẽ “rời bỏ vị trí”.

Tất nhiên mục đích của tôi không phải là đi mua sắm. Tôi muốn tận dụng cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Một người đàn ông lớn tuổi là hàng xóm của tôi đã từ chối lắng nghe khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy. Một ngày sau bữa sáng, tôi đẩy chiếc xe ba bánh của mình ra và gọi: “Các cô gái, chúng ta đi mua sắm thôi nào!” Tất cả những cô gái trẻ mà được phân công theo dõi tôi đã trả lời và đi theo tôi. Sau sự việc đó, thái độ của người đàn ông lớn tuổi đó đã thay đổi.

Điều kiện làm việc của những cô gái đó rất vất vả. Một chiếc xe tải nhỏ được dùng như “Văn phòng” của họ. Thời tiết nóng bức suốt cả ngày còn vào ban đêm thì họ bị muỗi đốt. Ngày nào chúng tôi cũng đưa cho họ một phích nước, đôi lúc chúng tôi còn cho họ lạc và hoa quả.

Có một việc mà tôi vẫn còn cảm thấy hối tiếc mỗi khi tôi nghĩ đến. Đó là ba hay bốn ngày đầu sau khi họ bắt đầu theo dõi tôi. Họ rất lo lắng và cảnh giác. Một đêm trời mua như trút và nhiệt độ tụt xuống. Chúng tôi rất lạnh và mặc áo len ngay cả khi ở trong nhà. Chúng tôi nghĩ rằng chắc hẳn họ phải rất lạnh khi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Tôi muốn đưa cho họ một ít quần áo. Chồng tôi bảo tôi đừng làm vậy bởi vì ông ấy nghĩ rằng nó có thể khiến họ sợ hãi. Sau đó chúng tôi biết rằng một người đàn ông trẻ đã bị lạnh cóng và chúng tôi hối tiếc rằng đã không mang quần áo cho họ.

Những người trẻ là những người rất náo động vì vậy chồng tôi thường hay chơi cầu lông với họ và khi họ mệt họ sẽ ngồi nghỉ và tán gẫu. Chúng tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Chồng tôi và tôi thức dậy vào lúc 3h30 mỗi sáng để luyện năm bài công pháp. Sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng chúng tôi đọc một bài giảng Pháp và sau đó chúng tôi ra ngoài để chơi cùng họ và giảng chân tướng cho họ. Khi trở về nhà tôi sẽ chép tay Pháp. Tôi không muốn lãng phí bất cứ thời gian nào.

Một ngày tôi hỏi họ: “Một băng nhóm đã cướp một ngân hàng. Một người trong số họ miễn cưỡng phải tham gia. Tuy nhiên, do áp lực, anh ta vẫn phải đi theo nhưng không làm gì cả. Sau đó băng nhóm đó bị bắt. Người đàn ông này có phải chịu bất cứ trách nhiệm nào đối với việc cướp ngân hàng không?” Họ trả lời: “Có chứ, ông ta vẫn bị liên quan. Tôi nói: “Các cháu nói đúng đó! Pháp Luân Công là môn tu luyện đức cao giúp mọi người đề cao tiêu chuẩn đạo đức! Theo Hiến Pháp của Trung Quốc, tập Pháp Luân Đại Pháp là hợp pháp. Khi cuộc bức hại kết thúc, liệu các cháu có phải chịu trách nhiệm đối với những gì mà mình đang làm không? Họ tiếp tục im lặng.

Tôi giảng chân tướng cho họ và hầu hết bọn họ đều thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Một người phụ nữ trẻ, “Cô A,” đã có thai được vài tháng. Tôi bảo cô ấy: “Hãy chân thành niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!’ trong tâm, cháu sẽ sinh hạ một cháu bé khoẻ mạnh và thông minh. Đó không phải chuyện đùa đâu.” Cô ấy kể với tôi rằng có các học viên sống ở toà nhà nơi cô ấy sống và cô ấy lặng lẽ đút tấm bùa Pháp Luân Đại Pháp mà tôi cho cô ấy vào túi. Vài tháng sau cô ấy đã sinh hạ một bé trai mạnh khoẻ.”

Một người phụ nữ trẻ khác, “Cô C” rất thích nghe tôi giảng chân tướng. Bất cứ khi nào đến ca của cô ấy vào buổi tối, cô ấy đều đi dạo cùng tôi. Khi tôi kể cho cô ấy các học viên Đại Pháp bị ĐCSTQ tra tấn như thế nào, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô ấy. Khi tôi nói với cô ấy rằng những gì các học viên làm là để cứu chúng sinh, cô ấy cảm thấy rất hài lòng. Cô ấy cũng kể cho tôi về gia đình của mình. Tôi cho cô ấy đĩa Thần Vận, đĩa “Trải qua bao gió mưa từ Thiên Thượng đến Nhân giân” và các tài liệu khác.

Trưởng nhóm giám sát, “Cậu B,” không chỉ chơi cầu lông với chồng tôi mà còn đi mua sắm cùng tôi. Cậu ấy nói: “Cháu để ý khi Dì mua rau Dì không bao giờ nhặt hay lựa chọn và không bao giờ mặc cả.” Tôi nói: “Nếu tôi chỉ chọn đồ tốt, ai sẽ muốn những thứ còn tồn lại chứ?” Cậu ấy không thể hiểu được. Một ngày tôi đi mua hành lá và cậu ấy đi cùng với tôi. Người bán rau đã đưa cho tôi hành không còn tươi. Cậu B thấy khó chịu và quát lên: “Có phải bà thấy người ta dễ mà bắt nạt không? Bà thật quá đáng.” Cậu ấy vứt lại mớ hành lá đã hỏng cho người bán hàng. Cậu ấy nói: “Đây là những người tốt.”

Hai người phụ trách văn phòng hưu trí cũng nói rằng chúng tôi là những người tốt. Một trong số họ đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi chân thành biết ơn Sư phụ đã gửi những người có tiền duyên đến cho chúng tôi.

Trên đường đi làm hay trên đường từ sở làm về nhà, mọi người thấy chiếc xe tải mà đã đậu ở đó một thời gian dài như vậy và nói: “Những người đó chẳng làm được việc gì có ích cả. Họ được trả tiền chỉ để theo dõi những người tốt.” Họ đã theo dõi ở đây 40 ngày rồi. Trong suốt thời gian này, tôi đã chép hết toàn bộ Chuyển Pháp Luân.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/6/295651.html
Đăng ngày 30-10-2014. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share