Bài viết của một học viên ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-08-2014] Cách đây vài năm tôi có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang ở phía Tây của ngôi làng và đang nói chuyện với một đám đông về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp. Càng lúc càng đông người tụ lại lắng nghe tôi nói chuyện. Đột nhiên, tôi thấy mình ngồi trên bầu trời và đám đông ở bên dưới. Một giọng nói vang lên: “Vào đi nhanh lên, cửa sắp đóng rồi!” Nhóm người đứng bên ngoài cánh cổng (vô hình) vẫn giữ nguyên vị trí và có vẻ như không nghe thấy tiếng hô ấy. Tôi thức giấc sau đó và nhận ra rằng nó chỉ là một giấc mơ.

Tôi vẫn chưa quên giấc mơ đó và thường nghĩ về nó. Chúng ta cần phải nhanh chóng thức tỉnh mọi người. Đây là sứ mệnh và nhiệm vụ của chúng ta.

Tôi hiện đã 70 tuổi, học thức không cao nên không thể đóng góp được nhiều. Thứ tôi có thể làm được là làm theo mong muốn của Sư phụ để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của mình. Mỗi ngày tôi đều ra ngoài phân phát tài liệu và nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công.

Giảng chân tướng bất kể nắng mưa

Vào mùa hè thời tiết rất oi bức, nhưng tôi không ở nhà để nghỉ ngơi. Mỗi ngày, tôi đều đi ra ngoài với các đồng tu để giúp cho mọi người hiểu về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp.

Trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi là khi một phụ nữ bước đến chỗ tôi và hỏi: “Bà có biết ai tu luyện Pháp Luân Công không?” Tôi hỏi xem cô ấy cần gì. Cô ấy nói: “Có rất nhiều người đang thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi muốn thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên.” Tôi nói tôi tu luyện Pháp Luân Công, và cô ấy hỏi tôi: “Bà có thể giúp tôi thoái xuất không?” Tôi trả lời: “Dĩ nhiên là được,” và hỏi xem cô ấy có hiểu tại sao phải thoái xuất không. Cô ấy cho biết mình đã hiểu ra điều đó sau khi đọc một số tài liệu thông tin. Sau đó, cô ấy nói cho tôi biết tên thật của mình và cảm ơn tôi đã giúp cô.

Một lần khác, tôi gặp một người đàn ông trung niên. Ông ấy nói: “Tôi thích đọc các tài liệu của Pháp Luân Công. Tôi thường ngồi nghỉ ở đây. Hãy thường xuyên mang tài liệu mới đến đây cho tôi.” Ông nói thêm: “ĐCSTQ quá thối nát và nó đáng bị diệt vong từ lâu!”

Dĩ nhiên, vẫn có một số người từ chối lắng nghe sự thật. Ngày nào tôi cũng gặp phải những người nguyền rủa hoặc chế nhạo tôi. Thỉnh thoảng người ta còn tố cáo chúng tôi. Nhưng chúng tôi không sợ. Chúng tôi tìm kiếm bất cứ ai có thể cứu được. Khi người tôi ướt đẫm mồ hôi hay khát nước, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi nhìn vào danh sách những người muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ trên tay của mình.

Đôi khi trời nóng đến mức tôi bị hoa cả mắt khi về đến nhà. Chồng tôi bảo: “Tại sao bà không ở nhà và nghỉ ngơi vào ngày nắng này? Bà thích chịu khổ lắm đúng không?” Trong tâm mình, tôi biết những khổ cực mà mình đang phải chịu đựng chẳng thấm gì so với những khổ cực mà Sư phụ đã phải chịu đựng để cứu độ chúng sinh.

Chồng tôi là một người biết thông cảm. Ông ấy lo lắng mọi việc trong nhà để tôi có thời gian làm việc Đại Pháp.

Vào một ngày trời mưa, tôi mang một số tài liệu Pháp Luân Công đến một công trường xây dựng. Có hàng chục công nhân ở đó. Tôi nói với họ rằng các học viên Pháp Luân Công là những người tốt tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, và ĐCSTQ cố tình ngăn họ tu luyện Pháp Luân Công, họ thậm chí còn mổ cướp nội tạng của các học viên và bán chúng để kiếm tiền. Tất cả các công nhân này đều hiểu ra và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Khi tôi đưa cho một giáo viên dạy múa đĩa DVD Thần Vận mới nhất, tôi nói với cô: “Đây là một món quà vô giá. Nó chứa đựng những điều kỳ diệu và nó sẽ giúp cô.” Cô ấy nói: “Cháu sẽ xem nó ngay!” Khi tôi nói với cô về thoái xuất ĐCSTQ, cô đã ngay lập tức đồng ý.

Ngăn tà ác bằng chính niệm

Có lần, một học viên hẹn tôi ra ngoài nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công. Cô ấy đến nơi trước và nhìn thấy một thanh niên trẻ đang đứng chờ xe buýt. Cô bước lại gần và đưa cho cậu ấy phần mềm vượt tường lửa. Người thanh niên này đã chụp lấy tay của cô và cố gắng gọi điện cho cảnh sát. Người học viên này nhìn thấy tôi đang đến. Cô đã giật tay lại và chạy về phía tôi, nói rằng người thanh niên ấy đang gọi cho cảnh sát.

Tôi lập tức bảo người học viên này ra về. Sau đó, tôi bước đến chỗ của người thanh niên và nói: “Này anh bạn trẻ, người phụ nữ ban nãy chỉ muốn anh biết được sự thật và nó mang lại lợi ích cho anh. Tại sao anh lại muốn cảnh sát bắt cô ấy?” Người thanh niên đáp lại: “Hãy quên chuyện đó đi,” và tắt điện thoại.

Anh ấy hỏi tôi: “Bà cũng mang những tài liệu thông tin này trong túi của bà sao?” Túi của tôi đựng đầy tài liệu, nhưng tôi vẫn bình tĩnh và trả lời câu hỏi của cậu ấy. Tôi nói tôi đang đi chợ mua vài thứ đồ. Vì vấn đề an toàn nên tôi không nói với cậu ấy về Pháp Luân Công. Sau đó, tôi phát hiện ra cậu ấy làm việc cho Phòng 610.

Trở về nhà sau hai tiếng bị bắt giữ

Vào ngày 17 tháng 08 năm ngoái, trong khi chúng tôi đang phân phát đĩa DVD Thần Vận cùng một học viên, có ai đó đã tố cáo chúng tôi. Chúng tôi bị bắt giữ và bị đưa đến đồn cảnh sát.

Một cảnh sát hỏi tôi xem ai đã đưa mấy đĩa DVD này cho tôi. Tôi nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết.” Cậu ấy hỏi tôi tại sao. Tôi nói: “Nếu tôi nói cho anh biết người đó là ai, anh sẽ bắt họ.” Cậu ấy đứng dậy và ra khỏi phòng. Hiện chỉ còn tôi và người học viên kia ở lại trong phòng. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp chúng tôi. Sau đó, tôi đã gọi điện cho một học viên khác và nói cho anh ấy biết rằng chúng tôi đang bị giữ ở đồn cảnh sát.

Sau khi nhận điện thoại của tôi, người học viên này lập tức báo cho người thân của tôi. Người thân của tôi đã đến đồn cảnh sát và yêu cầu thả tôi ra. Người học viên này cũng báo cho các học viên địa phương khác phát chính niệm hỗ trợ. Tôi có thể cảm nhận được tà ác đang bị đánh bại.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, các đồng tu và người thân của tôi đã hành động như một chỉnh thể. Chỉ trong hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã trở về nhà an toàn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/8/31/听师父的话-讲真相不怠-296366.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/9/16/3276.html

Đăng ngày 10-10-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share