Bài Guoxing, một học viên tại tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 27-09-2007] Tôi khóc mỗi khi tôi đọc bài Kỷ Niệm sự từ bi của Sư phụ. Tôi cảm giác sâu xa sự từ bi vô biên của Sư phụ và cảm giác rằng tôi đang ở nơi đó trong bối cảnh mà bài viết đang diễn tả. Tôi chưa bao giờ được gặp mặt Sư phụ nhưng tôi cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi. Nơi đây, tôi muốn chia sẻ một số kinh nghiệm của tôi.

1. Tập luyện

Trước đây, tôi ở trong quân đội. Sau khi về hưu, tôi có một công việc làm trong chính quyền địa phương. Một người thân của tôi giới thiệu tôi với Đại Pháp, và tôi nhìn thấy «Chuyển Pháp Luân» lần đầu tiên. Tôi đọc quyển sách đó lần đầu một cách qua loa, cảm thấy nội dung của nó rất hay. Sau đó tôi có một giấc mơ: Tôi đang cưỡi trên một con voi trắng to lớn và đi đến một nơi tập công tại thành phố quê hương của tôi. Tôi cảm thấy nó rất lạ vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con voi trước kia, nói chi là một con voi trắng, vậy tại sao tôi lại cưỡi một con voi trắng?

Một vài ngày sau, cha tôi gửi cho tôi một bản «Chuyển Pháp Luân». Cha tôi lúc bấy giờ cũng là người mới tập Pháp Luân Công, nhưng ông cảm thấy rằng Pháp Luân Công rất tốt. Một số điều mầu nhiệm xảy đến với ông. Đến ngày thứ tư sau khi ông bắt đầu tập Pháp Luân Công, trong lúc ngủ, một Pháp Luân lớn bay ra từ cơ thể ông và đánh thức ông dậy. Qua ngày thứ tám, cha tôi nghe thấy Sư phụ nói với ông, “Tôi sẽ thanh lọc cơ thể cho ông đêm nay.” Sau đó ông thình lình cảm thấy nóng trên thân, và kéo dài suốt đêm. Qua ngày hôm sau, bệnh đau kinh niên ở lưng ông và bệnh tăng sản đã biến mất. Ông cảm thấy rất nhẹ nhàng và khỏe mạnh.

Sau khi tôi nhận được quyển «Chuyển Pháp Luân», tôi bắt đầu đọc nó sốt sắng và đọc hết quyển sách trong một ngày. Quyển sách giải quyết thật nhiều các nghi ngờ của tôi về cuộc đời. Tôi cảm thấy quá vui mừng và hiểu rằng đây là điều mà tôi hằng ao ước suốt đời tôi. Khi tôi đang đọc «Chuyển Pháp Luân», tôi có cái cảm giác nóng ran từ nơi cổ họng đến bụng dưới. Sau đó tôi đi tước rất nhiều máu và mủ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã thanh lọc cơ thể cho tôi. Lúc bấy giờ, tôi vẫn chưa bắt đầu tập luyện. Tôi cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi! Chỉ mới đọc quyển sách mà các vấn đề sức khỏe của tôi đã được chữa trị.

Sau đó, cha tôi đi hơn một ngàn cây số đến nơi đơn vị quân đội của tôi để đưa cho tôi các cuộc băng Sư phụ giảng Pháp và nhạc tập công. Từ đó, vợ tôi và tôi đã tập luyện Pháp Luân Công.

2. Học Pháp và tu luyện chính mình

Một ngày không bao lâu sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công, khi tôi vừa đi vào giường để ngủ, tôi bị đánh thức bởi một cái gì quay nhanh như quạt máy trên đầu tôi. Tôi cũng cảm thấy một cái gì chuyển động trong bụng dưới của tôi. Tôi hiểu rằng Sư phụ đang gắn một Pháp Luân vào thân tôi.

Vì quân đội là một môi trường rất đóng kín, nên tôi không có nhiều cơ hội để gặp các học viên khác. Vì vậy tôi học Pháp và tập Công tại nhà. Đôi lúc tôi có sự lo lắng rằng tôi không hiểu được những lời của Sư phụ và không có ai để chia sẻ. Một lần khi tôi đang học Pháp, tôi nghĩ, “Không biết cái Pháp Luân quay như thế nào, thẳng đứng hay nằm ngang?” Tôi tiếp tục nghĩ về điều đó suốt ngày. Buổi tối, khi tôi gần ngủ, nhưng trí óc tôi vẫn còn sáng suốt, tôi nhìn thấy Sư phụ đến và chỉ vào trán tôi. Ông nói, “Khi Thiên mục của con mở ra, con sẽ biết.” Tôi cảm thấy sức mạnh của sự từ bi vô lượng của Sư phụ, và lập tức nước mắt tôi chảy dài trên mặt. Sau đó tôi nhìn một cảnh tượng: một người tóc bạc trắng, một vị đạo sĩ già đang bên cạnh Sư phụ. Tôi có thể nhìn thấy cái cảnh đó bất kể là mắt tôi mở hay nhắm. Ngày hôm sau, khi tôi đọc «Chuyển Pháp Luân», tôi nhìn thấy một Pháp Luân đằng sau mỗi chữ. Khi tôi đọc «Chuyển Pháp Luân» với một cái tâm thật yên tịnh, tôi có thể nhìn thấy các ánh sáng nhiều màu sắc phóng ra từ quyển sách. Tâm tôi thật tràn đầy niềm vui sướng. Sau này trong một giấc mơ khác, tôi nhìn thấy cái Pháp Luân nơi bụng dưới của tôi như là ngọc trắng. Tôi nhìn thấy nó thật rõ ràng và có thể sờ nó bằng bàn tay của tôi.

Tôi hiểu rõ ràng rằng cả nếu tôi ở cách Sư phụ rất xa và sống trong nguy hiểm, Sư phụ vẫn đang trông chừng cho tôi và chăm sóc cho tôi. Sư phụ không chỉ chăm sóc cho tôi, mà cả con tôi và gia đình tôi. Mỗi khi con tôi bị nghiệp bệnh, nó luôn xảy ra vào ngày lễ và cuối tuần và không bao giờ lâu hơn một vài ngày là hết, bất kể nó có vẽ trầm trọng như thế nào. Trong mười năm qua, tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền thuốc. Quả là một người tu, cả nhà được hưởng.

3. Cám ơn Sư phụ

Dưới sự che chở của Sư phụ, tôi đã tu luyện được gần mười năm. Trong tám năm khủng bố, tôi kiên định trong đức tin của tôi nơi Sư phụ và Pháp, bất kể là khi tôi bị giam cầm vì làm sáng tỏ sự thật, hay là khi tôi bị theo dõi, hay tôi bị buộc rút khỏi quân đội, hay khi các chính quyền cố buộc tôi đưa ra các sách Đại Pháp. Tôi không bao giờ chịu thua và luôn bảo vệ tất cả sách Đại Pháp của tôi. Cái lý do mà tôi đã có thể đi một con đường dài như vậy là nhờ sự từ bi vô lượng của Sư phụ và sự chịu đựng của Sư phụ cho tôi. Tôi không thể nào nói hết được sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể nói rằng từ nơi con tim của tôi: “Sư phụ, con sẽ làm tốt “ba điều” để tỏ sự tôn kính của con đối với sự từ bi vô lượng của Sư phụ.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2007/9/27/163454.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/10/14/90481.html
Đăng ngày 5-5-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share