Bài chia sẻ của học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-02-2014] Vợ tôi đau ốm triền miên với đủ loại bệnh tật đã nhiều năm qua. Vì truy cầu sức khỏe, cô ấy thậm chí còn phát bệnh tâm thần do tập luyện tất cả các loại khí công. Cô ấy được đưa vào viện tâm thần hơn một năm nay, nhưng không có tác dụng gì. Tuy nhiên, khi cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong vòng hai tháng tất cả bệnh tật của cô ấy bắt đầu biến mất. Sự chuyển biến về sức khỏe của cô ấy là bằng chứng xác thực về huyền năng và vẻ đẹp của Đại Pháp, vốn có tác động mạnh mẽ đối với người dân trong khu dân cư chúng tôi.
Tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và giờ đã khỏe mạnh cả tâm lẫn thân. Tôi luôn luôn tràn đầy năng lượng. Kể từ đó nhiều người đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì thấy chúng tôi có sức khỏe tốt. Nhiều người cũng chân thành đồng ý “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Môi trường tu luyện của chúng tôi cũng rất tốt.
Có một lần, các cán bộ quản lý đường phố được lệnh sách nhiễu các học viên Đại Pháp. Giám đốc địa phương và bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đến nhà tôi và nói: “Những người tu luyện các anh đã làm rất nhiều việc tốt cho chúng tôi, và chúng tôi cảm ơn các anh rất nhiều.” Chúng tôi chào hỏi nhau một cách lịch sự và họ đã rời đi. Cách đây vài năm tôi đưa cho họ một số các sách Đại Pháp và nhạc luyện công MP3. Bây giờ họ cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Bất chấp việc vu khống về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại các học viên Đại Pháp của ĐCSTQ, đa số người dân trong khu dân cư chúng tôi đều được hưởng hồng ân của Đại Pháp.
Ví dụ, ngày 06 tháng 08 năm 2005, một phụ nữ vốn đã sống trong một tòa nhà phía sau chúng tôi đã đến và bật khóc. Bà ấy kể chồng bà đã phát bệnh ung thư phổi và chỉ có thể sống thêm vài ngày nữa. Bà ấy muốn nhờ đến Đại Pháp để kéo dài mạng sống của ông ấy. Tôi giải thích với bà ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp không chữa bệnh cho người thường, nó chỉ có thể tịnh hóa thân thể cho các học viên.
Tuy nhiên bà đã quyết định nhận các sách Đại Pháp. Một tháng sau, bà ấy gọi điện thoại cho tôi từ bệnh viện và nói họ sẽ ra viện sớm. Phổi của chồng bà bây giờ đã khỏi, và chỉ còn một chút vết đen trong bóng khí của ông. Bà ấy chân thành tạ ơn Sư phụ đã cứu chồng bà.
Một học sinh nam 13 tuổi trong khu vực chúng tôi mắc bệnh bạch cầu. Cậu ấy phải nghỉ học giữa chừng khoảng 6 tháng để chữa trị. Gia đình cậu đã tốn hơn 80.000 nhân dân tệ, nhưng cậu ấy không khá hơn chút nào. Tôi biết chuyện và đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho cậu ấy. Tôi bảo cậu ấy liên tục nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Tôi cũng hướng dẫn cho cậu ấy 5 bài công pháp và đưa cho cậu ấy sách Đại Pháp, vì vậy cậu ấy có thể tập ở nhà. Một tuần sau cậu ấy vui mừng nói với tôi rằng số lượng tế bào bạch cầu đã bình thường. Cậu ấy đã được chữa lành nhờ tu luyện Đại Pháp và có thể trở lại trường học.
Một trường hợp khác liên quan đến một cặp vợ chồng ở tuổi trung niên trong khu dân cư chúng tôi. Người chồng chỉ có một chân và người vợ chỉ có một tay. Người chồng vô cớ đánh vợ hàng ngày. Người vợ tuyệt vọng và cố gắng tự tử bằng cách tự treo cổ, uống thuốc độc, và nhảy xuống sông. Nhưng cô ấy không chết. Cô ấy kiệt sức vì đau buồn và không làm chủ được bản thân mình.
Một hôm tôi nói với cô ấy về Đại Pháp và giải thích cho cô nguyên lý nhân quả. Cô ấy cảm thấy như cô được thức tỉnh và muốn tu luyện Đại Pháp. Tôi mang cho cô các sách Đại Pháp. Thấy nhà cô bừa bộn và chăn bông đã bị rách nát và bẩn thỉu, tôi giúp cô ấy dọn dẹp một chút. Tôi cũng mang cho cô hai cái chăn bông mới. Tôi chia sẻ với cô ấy chỉ có tu luyện Đại Pháp mới có thể thay đổi được cuộc đời của cô. Cô ấy rất vui. Cuối cùng chồng cô đã ngừng đánh cô. Ủy ban dân phố đã bố trí cho cô công việc trông xe đạp trong khu vực. Cuộc đời cô đã thay đổi hoàn toàn.
Cách đây 4 năm tôi trở về quê. Con trai của dì tôi đã 6 tuổi vào thời điểm đó và mắc bệnh bại não. Cháu được điều trị ở Bắc Kinh một quãng thời gian dài, nhưng các bác sĩ không thể giúp được cháu. Ban đêm cháu phải duỗi chân ở nhà. Cháu đã khóc vì đau đớn. Mẹ cháu khóc trong lúc duỗi chân cho cháu. Cả hai mẹ con rất căng thẳng bởi công việc này.
Tôi đã nói tỉ mỉ với dì về Pháp Luân Đại Pháp và bảo cả dì và con trai dì cùng nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Sau đó tôi về nhà. Mười ngày sau dì tôi gọi điện cho tôi và nói cậu bé đã cải thiện rõ rệt và muốn tôi ở lại với họ vài ngày nữa.
Tôi ở lại với họ 3 tuần. Chúng tôi cùng nhau học Pháp và luyện công. Cháu đã chuyển biến, và tôi trở về nhà. Hơn một tháng sau họ gửi cháu cho tôi.
Cháu đã ở với tôi khoảng 1 tháng và học 5 bài công pháp, gồm cả bài đả tọa trong thế song bàn (cả hai chân vắt chéo nhau) khoảng nửa giờ, và đọc các sách Đại Pháp. Cháu cũng chép 18 trang Chuyển Pháp Luân. Cháu trở về nhà và bắt đầu đi học tiểu học như một đứa trẻ bình thường.
Còn có nhiều ví dụ như vậy. Tất cả họ đều chứng kiến được sự siêu thường của Đại Pháp và từ bi của Sư phụ. Gia đình tôi tuyển dụng nhiều quản gia. Tôi biết tất cả họ đến để học Pháp. Một quản gia ở lại với chúng tôi khoảng hai tháng, học Đại Pháp, và sau đó đã rời đi, nhờ vậy người khác có thể đến để học Đại Pháp. Tôi bảo họ không phải quá coi trọng công việc. Tôi muốn họ dành thời gian học Pháp và luyện công cùng chúng tôi. Chẳng bao lâu họ có thể luyện được một cách độc lập. Khi họ rời đi, tôi tặng cho họ các sách Đại Pháp và MP3 nhạc luyện công, để họ có thể luyện tại nhà.
Tôi có nhiều bạn bè và người thân. Khi họ đến nhà tôi, nói chung tôi không chuyện trò nhiều với họ về những chuyện ngoài lề. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng chỉ giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ là có ý nghĩa. Nếu họ có thể ở lại với chúng tôi lâu hơn một chút, tôi sẽ dành thời gian học Pháp với họ. Hầu hết trong số họ đều có thể tập luyện sau đó.
Chẳng hạn, tôi có một người dì vốn không gặp chúng tôi đã 30 năm. Dì ấy đã biết qua người chị dâu rằng Pháp Luân Đại Pháp mà tôi tu luyện là rất tốt, vì vậy gia đình dì ấy (ba người trong số họ) đã đi một chặng đường dài đến nhà tôi để học Đại Pháp.
Khi họ tới, họ mang theo thuốc. Tôi bảo họ nghỉ lại với tôi hai đêm. Họ đã học 6 bài giảng trong Chuyển Pháp Luân và học các động tác trong bài công pháp. Khi họ ở đó, họ đã ngừng uống thuốc ngày hôm đó. Tôi đưa cho họ toàn bộ các sách Đại Pháp khi họ rời đi. Hai tuần sau đó, họ đã gọi điện thoại cho tôi và kể với tôi rằng họ rất khỏe và không biết phải cảm ơn tôi thế nào. Tôi nói không cần phải làm bất cứ điều gì đối với tôi, đơn giản là hãy tạ ơn Sư phụ.
Bác tôi bị thương nặng cách đây đã hai năm trong lúc phụ giúp xây nhà. Xương sống và chân phải của bác ấy được gia cố bằng miếng ghép kim loại. Năm ngoái bác ấy đặt 4 ống thông mạch tim. Bác ấy cần phải uống thuốc hàng ngày.
Bác ấy từ xa đến thăm tôi. Tôi đã giảng chân tướng của Đại Pháp cho bác, và chúng tôi học Pháp với bác. Vào ngày thứ tư tôi đã hướng dẫn bác các bài công pháp. Đến ngày thứ tám, trước khi rời đi, bác có thể luyện công. Trước khi chia tay, bác ấy đã quỳ lạy tôi và nói: “Cháu à, cảm ơn cháu đã kéo bác ra khỏi bùn.” Bác đã thực sự được đắc cứu. Tôi bảo bác rằng đó là Sư phụ đã cứu bác. Bây giờ bác ấy rất tinh tấn làm ba việc.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/3/12/145790.html
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/7/从百病缠身到百病全消-287398.html
Đăng ngày 02-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.