Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-01-2014] Tôi thường đọc thuộc lòng các bài giảng trong Tinh Tấn Yếu Chỉ, và nghiêm khắc tuân theo những lời giảng trong Đại Pháp. Theo thời gian, tôi dần dần bỏ đi những thói quen xấu, và thay đổi từ một người hẹp hòi thành một người từ bi. Những người biết tôi có thể nhìn thấy sự từ bi của các đệ tử Đại Pháp. Cho dù tà đảng Trung Cộng (ĐCSTQ) sử dụng các phương tiện truyền thông để áp đảo vu khống Đại Pháp, miễn là chúng ta chân chính tu luyện bản thân theo các nguyên lý của Đại Pháp, những người xung quanh chúng ta sẽ có thể phân biệt được đúng sai.

Một trong những đồng nghiệp của tôi kể với tôi rằng: “Tôi đã ngăn gia đình của mình xem các chương trình phỉ báng Pháp Luân Công của ĐCSTQ trên TV. Tôi nói với họ rằng các chương trình này toàn là nói dối vì học viên Pháp Luân Công tên Dương (tên của tôi) là người tốt, vì vậy tôi biết Pháp Luân Công là tốt.”

Cô ấy cũng nói với họ: “Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, cô Dương có một vài vấn đề về sức khoẻ, và ngày nào cũng phải uống cả vốc thuốc. Cô ấy không được tăng lương vì nghỉ ốm quá nhiều. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, sức khoẻ và nhân cách của cô ấy đã được cải thiện. Tôi đã mượn của cô ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi biết cô ấy rất rõ. Đừng xem những chương trình vu khống này. ĐCSTQ chuyên nói dối và rất xấu xa.”

Sau đó, hai người dì, anh em họ, chị dâu, các cô cháu gái và một số người thân khác của người đồng nghiệp đó, tất cả đều bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chồng và con trai của cô ấy cũng đã biết được sự thật về Đại Pháp.

Sợ rằng tôi sẽ bị bức hại, chị gái của tôi thường xuyên gọi điện để thúc giục tôi ngừng tu luyện Đại Pháp. Chị ấy thậm chí còn bắt đầu sử dụng các từ ngữ khó chịu khi tôi từ chối lắng nghe chị ấy.

Tôi đã đến nhà của chị tôi vài lần để giảng rõ sự thật cho chị ấy. Nhìn thấy tôi khoẻ mạnh, điềm đạm, và biết cư xử, cũng như sau khi lắng nghe tôi giảng rõ sự thật, gia đình của chị tôi đã không còn cố gắng ngăn cản tôi tu luyện.

Họ đến ở với tôi vài ngày trong ngôi nhà mới của tôi. Khi biết rằng tôi đã mua được ngôi nhà này bằng số tiền mà tôi tiết kiệm được từ tiền thuốc men và các hoá đơn y tế, họ nói: “Sư phụ của em thật sự tuyệt vời! Pháp Luân Công rất tuyệt vời! ĐCSTQ thật là xấu xa.”

Một ngày nọ trên đường đi chợ về, chiếc làn nhựa đựng cá của chúng tôi bị rách và cá bị rơi ra ngoài. Chị gái tôi vẫn cầm cái làn bốc mùi này và đi tiếp khoảng hơn 10 phút trước khi ném nó vào thùng rác. Chị ấy nói với tôi: “Đi cùng em, chị không dám làm điều xấu. Nếu không có em đi cùng, chị sẽ ném cái làn bốc mùi đó xuống đất lâu rồi.”

Ngày mà chị gái và anh rể của tôi bắt xe lửa để trở về nhà của họ, chúng tôi đã phải đứng chờ xe buýt để đến ga xe lửa một lúc rất lâu, nhưng rất nhiều xe buýt đi ngang qua chúng tôi mà không dừng lại. Chúng tôi bắt đầu lo lắng rằng chúng tôi sẽ lỡ chuyến tàu. Nhìn thấy chúng tôi quá lo lắng, một người đã đề nghị đưa chúng tôi đến ga xe lửa với giá 70 nhân dân tệ thay vì cái giá thường lệ là 20 nhân dân tệ.

Trong những trường hợp thông thường, chị của tôi sẽ rất khó chịu, nhưng lần này, chị rất bình tĩnh. Chưa đầy năm phút sau, một chiếc xe buýt cuối cùng đã đến. Người tài xế xe buýt rất thân thiện và thậm chí còn đưa chúng tôi tới thẳng cổng gần nhất để vào ga. Cả chị gái và anh rể của tôi đều thốt lên: “Chuyện vừa mới xảy ra thật khó hiểu.” Chị của tôi bảo với tôi rằng chị ấy không lo lắng vì chị ấy biết rằng tôi sẽ mang may mắn đến cho chị ấy.

Chị ấy đã gọi cho tôi sau khi họ về đến nhà, và bảo với tôi rằng gia đình chị đã bắt đầu học sách Chuyển Pháp Luân.

Cùng nhau đề cao

Tôi học được qua nhiều năm tu luyện rằng tôi cần phải học Pháp nhiều hơn và tốt hơn để có thể bước đi vững chắc hơn trên con đường tu luyện.

Qua việc học Pháp và chia sẻ, các học viên địa phương của chúng tôi đã cải thiện rất nhanh chóng. Chúng tôi chủ động tham gia vào các hạng mục giảng chân tướng, phân phát tài liệu và giúp mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Một học viên lớn tuổi đã lập một điểm sản xuất tài liệu ở nhà bà ấy, và một điểm sản xuất tài liệu khác cũng đang được thiết lập.

Chúng tôi giúp nhau chỉnh sửa các động tác, và cũng chỉ ra những chấp trước của nhau ngay khi chúng tôi phát hiện ra chúng. Chúng tôi hoàn toàn hiểu được tại sao Sư phụ lại yêu cầu chúng ta học Pháp cùng nhau; bởi vì bằng cách này, tất cả chúng ta có thể đề cao nhanh chóng.

Bởi nhóm của chúng tôi trở nên quá đông, chúng tôi phải tách nó ra thành hai nhóm, nhưng tôi đã được mời tham gia cả hai. Tôi đã nhầm lẫn cho rằng các học viên địa phương coi tôi như là “hình mẫu”, vì thế tôi nghĩ trong đầu là sẽ chỉ tham gia các hoạt động của một nhóm.

Tuy nhiên, sau khi không xuất hiện trong một nhóm học pháp như tôi đã dự kiến, tôi cảm thấy hối hận vì đã không thông báo trước với họ rằng tôi sẽ không đến. Tôi có lẽ đã để họ phải chờ đợi và do đó lãng phí thời gian của họ.

Lần tiếp theo tôi đã đến tham dự, và các đồng tu đã rất vui mừng khi nhìn thấy tôi. Tôi đã chân thành xin lỗi họ.

Tôi đã nói chuyện với một học viên sau buổi học Pháp nhóm ngày hôm đó, và cô ấy bảo tôi rằng: “Chúng tôi không coi bạn là một ai đó đặc biệt. Chúng tôi nghĩ rằng vì bạn biết nhiều học viên hơn, nên bạn có thể chia sẻ với chúng tôi về những kinh nghiệm của những học viên khác và giúp chúng tôi biết được thêm về những gì đang diễn ra ở những vùng khác. Nó sẽ giúp chúng tôi tu luyện tinh tấn hơn.”

Cảm thấy xấu hổ, tôi đã xác định được nguồn gốc vấn đề của mình: Có vẻ như tôi đã tránh việc để người khác nâng mình lên thành một hình mẫu, nhưng thực ra tôi sợ rằng cựu thế lực sẽ tìm thấy một số sơ hở của tôi để bức hại tôi.

Tôi phát chính niệm mạnh mẽ để giải thể những suy nghĩ ích kỷ mà tôi đã có. Tôi biết rằng mình cần phải cố gắng để giúp các bạn đồng tu tu luyện tinh tấn và đề cao như một chỉnh thể.

Ngay sau khi tôi thực hiện lời hứa đó, ba học viên mới cũng đã mời tôi tham gia nhóm học Pháp của họ. Tôi đã không do dự chấp nhận lời mời của họ.

Một học viên đã mang cậu con trai tinh nghịch của cô ấy đến nhóm học Pháp. Cậu ấy đi vòng quanh làm ồn và làm phiền mọi người. Người bạn đồng tu không biết phải làm thế nào để kỷ luật cậu con trai của cô ấy. Sau đó cậu bé đi theo chúng tôi vào phòng, nơi chúng tôi chuẩn bị bắt đầu học Pháp. Cậu ấy bắt đầu cư xử không đúng đắn, nhưng không ai thèm để ý đến cậu ấy. Chúng tôi tập trung vào học Pháp và luân phiên đọc hết đoạn này đến đoạn khác. Cuối cùng cậu ấy cũng lắng xuống, và bắt đầu lắng nghe chúng tôi đọc Pháp.

Sau đó, nhìn vào cuốn Chuyển Pháp Luân, cậu bé bắt đầu đọc lớn thành tiếng từng chữ từng chữ một. Giọng đọc của cậu cũng rất thuần khiết và trôi chảy. Mẹ cậu đã rất ngạc nhiên và hỏi: “Ai đã dạy con nhiều từ vậy?” Cậu bé trả lời rằng cậu ấy biết cách đọc Chuyển Pháp Luân ngay khi cậu ấy cầm cuốn sách lên. Đúng là một phép lạ!

Sau khi học Pháp, cậu chia sẻ rằng cậu đã cho dì của mình rất nhiều đức khi cậu đổ lỗi cho dì vì đã không mua kẹo cho cậu ấy. Bây giờ cậu đã học Đại Pháp, cậu biết cậu đã làm sai và hứa rằng cậu sẽ không bao giờ nói bậy nữa, và rằng cậu ấy phải làm theo lời giảng của Sư phụ: “Chư vị không được đánh lại hay chửi lại.” (tạm dịch – Giảng Pháp ở Sydney)

Mẹ của cậu rất vui mừng khi nhìn thấy những thay đổi ở con trai mình. Cậu muốn cùng tham gia học Pháp với chị gái mình. Hiện nay cả hai đứa con của cô ấy đều học Pháp một cách nghiêm túc, và chúng không còn đánh nhau nữa.

Khám phá những chấp trước ẩn sâu

Tôi giảng chân tướng cho một cậu thiếu niên ăn mặc khá bẩn thỉu và rách rưới đang cầm một chiếc túi lớn đựng vỏ lon soda. Nhìn vào biểu hiện buồn chán của cậu ấy, tôi bắt đầu nghi ngờ về điều tôi đang làm.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã học cách giấu mình để bảo vệ tâm cầu danh, lợi ích cá nhân và thoả mãn những ý thích bất chợt của bản thân. Trong khi viết bài này, tôi bất ngờ nhìn thấy từ “đạo đức giả”, điều đã được che giấu rất sâu. Giống như một con bò đen béo tốt, nó nằm dài bất động trên mặt đất. Tuy nhiên, khi nó nhìn thấy tôi, nó cố gắng bò dậy một cách lo lắng và chạy trốn.

Tôi phát chính niệm để giải thể nó, và năng lượng mà tôi phát ra đã hạ gục nó. Nó thu nhỏ lại bằng một con bê với phân nửa kích thước ban đầu. Nó đứng lên một cách hoảng sợ và ngay lập tức biến mất.

Một ngày nọ có một đồng tu đã giận dữ với tôi. Tôi đã bình tĩnh lắng nghe và chân thành xin lỗi cô ấy. Tôi biết rằng mình đã làm điều gì đó không đúng vì thế mà cô ấy mới khó chịu với tôi như vậy.

Trên đường về nhà, tôi cảm thấy đau khổ và cố gắng tìm kiếm những thiếu sót của mình, nhưng đồng thời, tôi cũng nghĩ về điều mà người bạn đồng tu này đã làm sai – ngay cả khi tôi có nói điều gì không đúng, cô ấy cũng không nên tức giận với tôi như vậy.

Vào lúc đó, có một thanh niên trẻ bước đến và ngồi cạnh tôi trên xe buýt. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Tôi đã đưa cho cậu ấy một đĩa phần mềm để vượt tường lửa phong toả Internet. Cậu ấy vui mừng cảm ơn tôi. Cậu ấy còn cho tôi số điện thoại và chân thành yêu cầu tôi giữ liên lạc với cậu.

Sau đó cậu ấy hỏi về nghề nghiệp của tôi. Tôi kêu cậu ấy đoán thử xem. Cậu ấy nói: “Cách nói chuyện của cô bảo cho tôi biết rằng cô chắc hẳn phải làm lãnh đạo của một ngành nào đó.” Tôi nhận ra ngay rằng Sư phụ đang dùng lời của cậu ấy để nhắc nhở tôi về vai trò mà tôi đã thực hiện.

Nghĩ lại, tôi nhớ ra rằng ngay khi tôi bước vào nhà của bạn đồng tu, tôi đã yêu cầu họ tắt TV, khi ấy TV đang chiếu một bộ phim tình cảm của người thường. Sau đó, tôi đã chỉ trích người bạn đồng tu này. Mặc dù giọng điệu của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng thật sự ra tôi đã thể hiện như là một “lãnh đạo”.

Sau đó, tôi đã chân thành xin lỗi người bạn đồng tu này và nói: “Cho tôi xin lỗi. Chấp trước của tôi đã làm tổn thương bạn.” Tôi thầm nói: “Sư phụ, cảm ơn Ngài đã giúp con!”

Cảm ơn Sư phụ, vì Ngài đã luôn từ bi và không ngừng bảo vệ con!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/28/讲真相中-救人修己-285400.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/27/145615.html

Đăng ngày 22-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share