Bài viết của Phú Liên, một học viên ở tỉnh Thiểm Tây

[MINH HUỆ 08-01-2014]

Hạt giống tu luyện Đại Pháp đã được gieo trồng trong tâm tôi vào năm 1999. Lúc đó, hiểu biết của tôi về tu luyện còn ở mức thấp: Tôi nghĩ rằng tu luyện chỉ là làm một người tốt. Do đó, khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu phô thiên cái địa vu khống và phỉ báng Đại Pháp, sự kiện bất ngờ này đã làm tôi bỏ tu luyện trong một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, tôi không thể quên được vẻ đẹp của Đại Pháp. Khi tôi đang tuyệt vọng sắp chết vào năm 2005, Sư phụ từ bi đã an bài để tôi gặp một đồng tu. Đại Pháp đã cứu sống tôi, và tôi đã khám phá ra con đường trở lại với chân ngã của mình một lần nữa. Tôi bắt đầu thực sự tu luyện Đại Pháp.

Dưới đây là một số việc đã xảy ra với tôi trong quá trình tu luyện.

Nhận được tiền trả nợ khoản cho vay đã kéo dài 5 năm

Năm 1991, vợ chồng tôi lần lượt bị mất việc. Sau đó, chúng tôi đã thành lập một doanh nghiệp. Kể từ đó, trong hơn 20 năm, chúng tôi đã trải qua nhiều khó khăn trong quá trình vận hành doanh nghiệp của mình.

Trước khi tôi bắt đầu tu luyện, chúng tôi đã điều hành doanh nghiệp của mình được 12 năm, và chúng tôi năm nào cũng thất bại.

Một nhà hàng nợ tiền của chúng tôi từ năm 2001. Trong 5 năm, khoản nợ của họ đã lũy kế thành hơn 15.000 Nhân dân Tệ. Chúng tôi không có khả năng tài chính để mua một căn nhà cho mình. Ngoài ra, chúng tôi phải trả chi phí y tế rất lớn cho một người có tuổi trong gia đình.

Ban đầu, tôi có thể kiên nhẫn đòi khoản nợ đó. Tuy nhiên, người vay vẫn từ chối không trả nợ. Tôi đã gây sự và thậm chí còn đánh nhau với họ. Sau đó chúng tôi kiện họ ra tòa. Tuy nhiên, vấn đề vẫn không được giải quyết.

Sau khi tôi tu luyện trở lại, tôi đã xử lý những vấn đề này hoàn toàn khác. Ví dụ, tôi xem xét vấn đề này dựa trên Pháp: Tại sao nhà hàng lại từ chối  trả những gì họ đã nợ chúng tôi? Sư phụ đã dạy chúng ta trong Chuyển Pháp Luân:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ tư trong Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu được nguyên lý này và quyết định rằng nếu tôi không nợ gì họ từ đời trước, vậy thì chẳng sớm thì muộn, họ cũng sẽ trả nợ. Nếu đó là vì tôi đã mắc nợ họ về những gì tôi đã làm trong đời trước, vậy thì tôi nên coi khoản nợ này như là sự hoàn trả cho những gì tôi đã nợ họ trong quá khứ.

Khi tôi buông bỏ chấp trước này, người chủ nhà hàng bất ngờ đã trả toàn bộ đến từng xu mà ông ấy đã nợ tôi.

Sự việc xảy ra đúng như Sư phụ đã nói:

“…cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Bài giảng thứ bảy trong Chuyển Pháp Luân)

Gây dựng được lòng tin của các doanh nghiệp khác

Một lần tôi trả tiền mua hàng tại một cửa hàng và người bán đã trả nhầm cho tôi 5000 Nhân dân Tệ thay vì 500 Nhân dân Tệ. Tôi ngay lập tức trả lại tiền thừa, và người bán đã cảm ơn tôi không ngớt về sự trung thực của tôi.

Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ tôi dạy chúng tôi phải hành xử theo Chân – Thiện – Nhẫn. Xin hãy cảm ơn Sư phụ chúng tôi.”

Tôi cũng hỏi người thu ngân: “Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, liệu tôi có trả lại tiền này cho anh không? Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt và biết nghĩ cho người khác.”

Trước khi rời đi, tôi đưa cho anh ấy một đĩa phần mềm để vượt tường lửa chặn Internet của chế độ ĐCSTQ, và khuyên anh ấy thoái Đảng.

Một sự việc khác đã xảy ra sau đó. Kết quả là, danh tiếng và uy tín của doanh nghiệp chúng tôi đã được lan truyền tới các đối tác làm ăn của chúng tôi.

Hằng năm, công ty chúng tôi đều có đợt thay đổi nhân viên. Do nhân viên mới của chúng tôi chưa có kinh nghiệm, thường xuyên xảy ra tình trạng nhận phải tiền giả. Để tránh những tờ tiền giả này bị đưa vào lưu thông, tôi giữ lại chúng và trưng bày thành từng hàng dưới tấm kính trên bàn làm việc.

Thời gian trôi qua, tổng lượng tiền giả đã lên tới trên 2000 Nhân dân Tệ. Các nhân viên của tôi cảm thấy không thoải mái với việc đó và đề nghị tôi hãy để họ tiêu chúng.

Tôi giải thích với họ rằng chúng tôi không thể làm như vậy, và trước mặt họ, tôi đã châm lửa đốt tất cả những tờ tiền giả.

Tin về việc làm này của tôi đã nhanh chóng truyền tới các doanh nghiệp khác. Tất cả họ đều ngưỡng mộ việc làm của tôi. Kể từ đó, chúng tôi hiếm khi nhận phải những tờ tiền giả. Tất cả các doanh nghiệp khác có giao dịch với tôi đã hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp (trái ngược với tuyên truyền của ĐCSTQ). Họ cũng thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Một số thậm chí còn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp đã ban phước lành cho gia đình chúng tôi. Trong vòng vài năm, công ty tôi đã có tổng tài sản lên tới trên 10 triệu Nhân dân Tệ!

Khảo nghiệm lớn về tình

Em trai tôi đã được đem cho đi khi mới 06 tháng tuổi vì gia đình chúng tôi quá nghèo không thể nuôi em ấy.

Tôi có một giấc mơ vào năm 2008 đã thôi thúc tôi tìm kiếm em trai mình. Có lẽ đây là khảo nghiệm trên con đường tu luyện của tôi. Trong thời gian đó, tôi đã chán nản đến mức ăn không thấy ngon, và tôi không thể ngủ được vào ban đêm.

Tôi buông lơi trong làm 3 việc, nhưng tôi đã không ngừng học Pháp. Một lần khi tôi đọc được đoạn Pháp sau đây, tôi nhận ra rằng đoạn Pháp đó rõ ràng nhắm thẳng vào chấp trước của tôi:

“…can nhiễu gặp thân nhân đã qua đời; khóc lóc nỉ non, bảo chư vị làm điều này, điều khác; chuyện gì cũng xuất hiện. Chư vị có thể không động tâm? Chư vị yêu dấu đứa con này lắm, chư vị yêu thương cha mẹ chư vị. Cha mẹ chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm điều gì đó … đều là những việc không thể làm; nếu chư vị làm thì hỏng rồi; người luyện công khó như thế đó.” (Bài giảng thứ sáu trong Chuyển Pháp Luân)

Liệu đây có phải là điểm hóa của Sư phụ không? Tôi nói với Ngài: “Nếu trong đời này, con vẫn còn tiền duyên với em trai mình thì xin Ngài hãy giúp con tìm lại được đứa em đã thất lạc. Nếu không xin hãy để con hoàn toàn quên nó.” Sau đó, tôi thực sự đã không còn nghĩ đến nó nữa!

Tuy nhiên, ngay sau đó, Sư phụ đã tìm cho tôi đứa em trai này, người mà tôi đã mất liên lạc trong 38 năm. Thực sự, trong pháp môn tu luyện của chúng ta, điều quan trọng nhất là tu tâm. Sư phụ đã nói: “[điều] then chốt là ở chỗ chư vị có thể vứt bỏ cái tâm kia không.” (Bài giảng thứ tư trong Chuyển Pháp Luân)

Bình an vô sự trong một tai nạn xe hơi

Vào tháng 5 năm 2012, vợ chồng tôi đã lái xe tới thành phố cấp tỉnh để giao dịch kinh doanh. Trên đường trở về, tôi ngủ trong khi chồng tôi lái xe. Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn tới sát phía sau xe chúng tôi. Ngay khi chúng tôi sắp va chạm với xe tải, tôi tỉnh giấc và la to: “Sư phụ, xin hãy cứu chúng con! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Ngay lập tức, dường như có ai đó đang kéo xe của chúng tôi và sau đó chúng tôi dừng lại. Chúng tôi không bị thương. Khi chúng tôi ra khỏi xe để kiểm tra thiệt hại, mui xe đã bị vỡ hoàn toàn. Nhưng cả hai chúng tôi đều bình an.

Xin hãy vui lòng chỉ ra điều gì còn chưa phù hợp trong chia sẻ của tôi.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/1/8/按真善忍做人-祸去福来-285401.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/2/21/145546.html

Đăng ngày 17-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share