Bài chia sẻ của học viên mới, khi chia sẻ với một đồng tu
[MINH HUỆ 24-10-2013] Tôi là một học viên mới sống ở vùng núi hẻo lánh của tỉnh Liêu Ninh. Tôi 75 tuổi và không được học hành đến nơi đến chốn. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ cách đây hơn 3 năm.
Sau chỉ một vài tuần học Đại Pháp, tôi đã khỏi các bệnh trước kia vốn là vô phương cứu chữa.
Tôi lớn lên trong một gia đình rất nghèo khó với 8 người con. Bố tôi đã làm việc bươn chải vất vả. Nhiều bệnh tật được cho là không thể chữa khỏi đè nặng lên tôi. Ở tuổi 17 tôi hay bị ngất xỉu, nhưng bố mẹ tôi không có tiền để chữa trị cho tôi. Bố mẹ tôi không còn hy vọng gì về tôi và tin chắc rằng tôi sẽ chết trẻ.
Sau đó tôi đã kết hôn với một thanh niên trẻ 18 tuổi vốn cũng xuất thân từ gia đình rất nghèo. Tôi vẫn trong tình trạng sức khỏe rất tồi tệ và được gia đình anh ấy cưu mang. Anh ấy chăm sóc tôi chu đáo và thực sự đã cứu mạng tôi.
Trong gần 20 năm qua tôi không thể ăn một bữa ăn đúng nghĩa của nó do các loại bệnh tật và các vấn đề dạ dày. Tôi chỉ uống sữa và ăn bánh qui giòn nhúng vào nước. Tôi hiếm khi ăn rau và không thể ăn cá, thịt, hoặc trứng. Con gái tôi đã nấu canh trứng cho tôi, và tôi chỉ có thể ăn được một miếng. Tôi luôn gầy và xanh xao. Tôi thường xuyên khóc vì tình trạng sức khỏe kém của mình.
Sau đó cách đây khoảng 15 năm, cuộc sống thậm chí càng trở nên khó khăn. Chồng tôi bị một xe tải lớn chẹt qua. Anh ấy qua khỏi sau vụ tai nạn nhưng không còn có thể đi làm. Anh ấy chỉ có thể đi lại nhờ cây gậy. Bấy giờ, với sức khỏe yếu ớt của mình, tôi phải chăm sóc anh ấy. Tôi đã chán nản và tự hỏi tại sao cuộc đời tôi lại khốn khổ như vậy. Tôi cảm thấy cuộc đời không còn đáng sống nữa. Chúng tôi chỉ còn ngồi bên nhau mà khóc, không biết phải nói gì. Nhưng tôi cảm thấy tôi cần phải động viên và an ủi anh ấy.
Cách đây 3 năm, một học viên Pháp Luân Công nghe nói về hoàn cảnh của tôi và đã đến nhà tôi để giảng chân tướng. Cô ấy bảo tôi ghi nhớ và nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy cũng mời tôi học Pháp chung với họ. Tôi đã niệm những từ mà cô ấy dặn tôi trong khoảng 3 ngày và bắt đầu cảm thấy khá hơn. Tôi đến gặp cô ấy và nói với cô rằng tôi muốn luyện công với họ. Tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp như vậy.
Tôi chỉ có thể nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và xem video các bài giảng Pháp của Sư phụ, bởi vì tôi không biết đọc và viết. Càng nghe nhiều, tôi càng thấy thích, và trong hai ngày, tôi đã nghe hết các bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi cảm thấy phấn khởi và bình an. Tất cả bệnh tật tôi phải chịu đựng trong thời gian dài đã biến mất.
Tôi hiểu rằng làm người không phải là mục đích để đến thế giới này. Mục đích chính là để phản bổn quy chân. Tôi đã ngộ ra vì sao tôi phải chịu khổ nhiều như vậy. Sư phụ đã từng chăm lo cho tôi từ khi tôi sinh ra, giúp tôi tiêu nghiệp và chuẩn bị để tôi đắc Pháp khi thời điểm đến. Mắt tôi ngấn lệ khi tôi nhìn thấy Sư phụ của chúng ta trên băng giảng Pháp mà các đồng tu đã đưa cho tôi xem. Sư phụ trông rất thân thuộc, giống như một người cha lâu ngày không gặp đã trở về với tôi! Sau khi xem tất cả các băng video các bài giảng Pháp của Sư phụ, tôi đã tham gia vào nhóm học Pháp.
Một phụ nữ ở độ tuổi 70 tuổi có thể đọc Chuyển Pháp Luân
Đồng tu của tôi đã đưa cho tôi một bản Chuyển Pháp Luân. Tôi không thể đọc được, vì vậy tôi đã nghe khi những người khác đọc sách. Tôi trở về nhà đêm đó và bật đèn lên. Cầm Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi đã nhìn chân dung của Sư phụ. Nước mắt tôi tuôn rơi, và tôi đã bật khóc: “Thưa Sư phụ, cuối cùng con đã tìm được Ngài. Con sẽ không bao giờ lạc lối. Con không biết đọc —Làm sao con có thể học được Pháp? Làm ơn hãy giúp con biết làm thế nào để học Pháp.” Nước mắt rơi ướt khuôn mặt tôi trong khi tôi đang cầm cuốn sách trong tay. Tôi không biết tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào.
Ngày hôm sau, tôi đi đến nhóm học Pháp. Mỗi người đọc một trang. Khi đến lượt tôi, tôi bắt đầu đọc mặc dù không được trôi chảy lắm. Mọi người đều sững sờ. Tôi không thể cầm được nước mắt. Tôi hợp thập và tạ ơn Sư phụ. Đó là Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi và để tôi biết cách đọc những chữ đó. Ở tuổi 72, tôi có thể đọc và học Pháp! Những người khác bắt đầu hiểu điều gì đang xảy ra và đều khóc vì vui mừng. Tất cả chúng tôi cùng hợp thập và tạ ơn Sư phụ. Tạ ơn Ngài, Sư phụ!
Sau buổi học Pháp, tôi trở về nhà, tràn đầy niềm vui, kể cho chồng tôi rằng tôi có thể đọc, tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân! Anh ấy nhìn tôi, vui mừng như một đứa trẻ, và bảo tôi đọc gì đó cho anh ấy. Tôi mở sách ra và không thể nhận ra chỉ một chữ. Điều gì đang diễn ra vậy? Tôi vội vã chạy đến nhà của một đồng tu và hỏi cô ấy điều gì đang diễn ra. Cô ấy nói với tôi rằng việc tôi biết đọc là để tôi học Pháp, chứ không phải để hiển thị. Sư phụ đã chỉ ra chấp trước của tôi. Khi đó tôi đã ngộ ra.
Ngày hôm sau trong nhóm học Pháp, tôi lại có thể đọc được, và đọc trôi chảy hơn nhiều. Tôi hoàn toàn ngộ ra rằng tôi có thể đọc được là để tôi học Pháp.
Ba năm sau, bây giờ tôi có thể đọc được, ngay cả khi ở nhà một mình. Việc học cách luyện các bài công pháp thật khó khăn đối với tôi, đặc biệt là ngồi song bàn đả tọa. Trong 6 tháng tôi chỉ có thể ngồi từ 20 đến 30 phút. Tôi toát mồ hôi và phát khóc nhưng cố gắng duy trì. Bất chấp khó khăn đến mấy, tôi đã tự nói với bản thân mình rằng tôi phải học và làm thật tốt. Tôi đã không bao giờ chùn bước và cuối cùng đã thành công
Tôi thực sự vui với cảm giác không bệnh tật. Tôi có thể ăn bất cứ thứ gì, và tôi ăn rất ngon miệng. Thậm chí tôi có thể làm việc. Tôi đã đảm đương tất cả các công việc trong và ngoài gia đình. Tôi tràn đầy năng lượng và luôn mỉm cười.
Tôi đã ngoài 70 tuổi và lần đầu tiên được trải nghiệm cuộc sống không bệnh tật. Tôi ít lo lắng hơn và sắc mặt trở nên hồng hào. Con dâu tôi muốn nói với mọi người rằng trông tôi trẻ hơn ít nhất 10 tuổi so với tuổi thật. Chồng tôi không tập Pháp Luân Công, nhưng thỉnh thoảng ông ấy đọc Chuyển Pháp Luân, các tài liệu giảng chân tướng, và hay niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bây giờ ông ấy khỏe mạnh và cũng có thể làm một số việc nhẹ nhàng. Hàng ngày ông ấy ra ngoài đi bộ và tập thể dục.
Bệnh viện cho biết sẽ chết, con trai tôi lại được Sư phụ cứu
Cả gia đình và người thân của tôi đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Hiện nay con trai tôi đã 50 tuổi và chưa bắt đầu tập Pháp Luân Công. Đầu năm nay, nó bị đột quỵ và buộc phải nằm viện trong thời gian dài. Sau đó bác sĩ đã nói với con dâu tôi rằng không có cách nào chữa khỏi cho chồng nó, và nó vẫn bất tỉnh. Nó không thể cử động, nói chuyện, hoặc thậm chí mở mắt. Bác sĩ đã khuyên con dâu tôi chuẩn bị hậu sự cho chồng. Con dâu tôi đã khóc. Sau đó, nó đi hơn 30 dặm để đưa con trai tôi về nhà tôi. Nó nói: “Mẹ ơi, mẹ học Đại Pháp. Mẹ có thể cứu con trai mẹ được không? Anh ấy mới chỉ 50 tuổi thôi.”
Tôi không động tâm. Tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp của chúng ta. Với sự hỗ trợ của các đồng tu, tôi đã bật các bài giảng của Sư phụ cho con trai tôi. Tôi bảo chồng và con dâu tôi cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sau khi nghe hai bài giảng, con trai tôi đã hồi tỉnh.
Khi nó bắt đầu hiểu được, tôi đã bật video các bài giảng của Sư phụ và bảo nó niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Hai mươi ngày sau nó đã hồi phục. Nó có thể tự lo cho sinh hoạt hàng ngày của mình và làm vài việc nhẹ nhàng. Bây giờ, sau hơn 3 tháng, thể trạng của nó đã tốt. Thậm chí đôi lúc nó còn tham gia vào nhóm học Pháp nhỏ của chúng tôi. Tất cả chúng tôi, toàn thể gia đình đều rất hạnh phúc.
Con gái tôi nói với tôi rằng những ai bị đột quỵ phải được uống thuốc để phòng ngừa bệnh tái phát. Tôi trở nên lo rằng con tôi có thể lên cơn đột quỵ khác. Tôi đã đi nói chuyện với bác sĩ về điều đó, và, trên đường về nhà tôi bị ngã. Tôi đứng dậy mà không nghĩ về điều đó. Tôi đã không ngộ được vì sao tôi bị trượt chân.
Bác sĩ đã cố gắng tiêm cho con trai tôi hai lần, nhưng không được. Tôi lại đến gặp bác sĩ, và tôi lại trượt chân một lần nữa. Tôi nằm trên đất và không thể tự đứng dậy. Tôi được đưa đến bệnh viện và chụp X quang – xương cụt tôi bị gãy 3 chỗ. Tôi phải nằm viện để được chăm sóc. Ở tuổi 75, bác sĩ không mấy lạc quan về khả năng phục hồi của tôi. Ông ấy nghĩ rằng tôi có lẽ phải ngồi xe lăn trong suốt phần còn lại của cuộc đời. Khi biết chuyện tôi nghĩ: “Mình có Sư phụ coi sóc, mình không cần ở lại bệnh viện. Hơn nữa, mình không cần bất kỳ phương thức chữa trị hay thuốc men nào.” Sau đó tôi trở về nhà.
Trên đường về nhà, tôi đã nhìn vào trong. Sau đó tôi bắt đầu tự hỏi vì sao tôi bị trượt chân một lần rồi lại lần nữa. Tôi nhận ra tôi có quá nhiều chấp trước, chẳng hạn như chấp vào tình, tâm sợ hãi, ích kỷ, v.v. Nhưng chấp trước căn bản thực sự là tôi không tín Sư tín Pháp. Tôi đã bảo con trai tôi nghe các bài giảng của Sư phụ và nó đã hồi phục, nhưng tôi lại e rằng bệnh nó sẽ tái phát. Không phải là không tín Sư tín Pháp sao? Tôi tin vào thuốc thang trong thế giới con người. Cú ngã đầu tiên đã không làm tỉnh ngộ. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Tôi không hiểu rằng Sư phụ đã chịu đựng bao nhiêu cho tôi và con trai tôi, khi tịnh hóa thân thể của chúng tôi.
Tôi vô cùng hối hận, mắt tôi đã ngấn lệ. Tôi thưa với Sư phụ rằng bây giờ tôi đã hiểu những gì tôi đã làm sai. Sau đó tôi xin Sư phụ an bài. Tôi sẽ không bao giờ lay động nữa. Tôi sẽ kiên định tín tâm của mình vào Sư phụ và Pháp.
Ở nhà, tôi nằm trên giường. Tôi chỉ có thể cử động cánh tay. Tôi đã lắng nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và phát chính niệm. Tôi dùng tay để luyện công. Ngày hôm sau, tôi có thể ngồi dậy và luyện công. Tôi vô cùng đau đớn đến toát cả mồ hôi và bật khóc, nhưng tôi kiên trì luyện công ở tư thế ngồi. Ngày thứ ba, tôi có thể đứng dậy và luyện công. Sau chỉ một tuần, một đồng tu đã mang cho tôi một vài tờ rơi và hỏi liệu tôi có thể ra ngoài để dán chúng không. Tôi trả lời rằng tôi có thể. Tôi cố từng chút một, nghiến chặt răng. Cầm một tay, tôi treo tờ rơi bằng tay kia. Tôi thở phào nhẹ nhõm và sau đó trở về nhà. Đồng tu đang đợi tôi ở nhà. Nhìn thấy tôi, cô ấy đã trào nước mắt vì mừng rỡ: “Chị đã hồi phục rồi!”
Tôi đã hồi phục và vượt qua khảo nghiệm sinh tử. Cả hai chúng tôi cùng đến nhóm học Pháp. Mọi người vui vì tôi đã hồi phục rất nhanh. Tất cả chúng tôi đã khóc: “Sư phụ đang chăm lo cho chúng con! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Tạ ơn Ngài, Sư phụ!” Tất cả chúng tôi đều đồng lòng rằng chúng tôi phải học Pháp tốt và làm ba việc để trợ Sư Chính Pháp. Chúng tôi phải thực sự tín Sư tín Pháp. Chúng tôi đã nhận ra rằng chúng tôi có một số nhận thức sai lệch chung về việc đi khám bác sĩ và truy cầu trị bệnh. Việc trệch ra khỏi Pháp của tôi đã giúp tôi đề cao, và cũng là một bài học cho các đồng tu. Tất cả chúng tôi lúc này có thể ngộ tốt hơn về việc thế nào là một học viên Đại Pháp. Điều này đã củng cố niềm tin vào Sư phụ và Pháp của chúng tôi.
Tôi đã chăm chỉ làm tốt ba việc, và trợ Sư Chính Pháp. Tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm đều đặn. Ban đầu tôi chỉ có thể đả tọa trong tư thế song bàn khoảng 20 phút. Với sự kiên trì bây giờ tôi có thể đả tọa song bàn trong 2 đến 3 giờ. Hầu như ngày nào tôi đều luyện một giờ và không cảm thấy đau.
Tôi đã thu được kết quả tốt khi chia sẻ các câu chuyện của chính gia đình mình trong lúc giảng chân tướng cho mọi người.
Một lần trong lúc đang dán các biểu ngữ giảng chân tướng bên ngoài, trưởng thôn đã nhìn thấy tôi và hỏi tôi đang làm gì. Tôi trả lời ông ấy rằng tôi đang dán tài liệu Pháp Luân Công. Ông ấy hỏi tôi có sợ bị bắt không mà làm việc đó giữa ban ngày. Tôi nói với ông ấy tôi đang làm điều chân chính: cứu chúng sinh.
Sau đó tôi nhắc cho ông ấy nhớ rằng ông đã biết gia đình tôi và những gì họ đã trải qua: Chồng tôi, hiện nay 76 tuổi, khỏe mạnh và vẫn có thể làm công việc chân tay. Con trai tôi, vốn đã bị đột quỵ, đã hồi phục hoàn toàn và đang sống khỏe mạnh. Bản thân tôi đã 75 tuổi. Gần như cả cuộc đời, tôi không thể làm bất cứ cái gì, thậm chí còn không ăn nổi một bữa bình thường. Bây giờ ông hãy nhìn tôi đây này! Tôi đã hoàn toàn hồi phục. Thậm chí gần đây tôi đã trồng một vườn rau và trèo lên núi để lấy hạt. Đây là những lợi ích của Đại Pháp. Các bệnh tật của tôi, vốn toàn là bệnh nan y, đã biến mất sau khi học Đại Pháp khoảng vài tuần. Tôi tiếp tục nói với ông ấy rằng mọi người không thể sống mà không có lương tâm, Đại Pháp dạy mọi người làm thế nào để làm người tốt. Không có cách nào để tôi đền đáp cho hết sự từ bi mà Sư phụ và Đại Pháp đã ban cho tôi! Bây giờ tôi đang nói sự thật cho những người khác, để cứu họ.
Tôi đã mời ông ấy tham gia cùng tôi và đến tìm hiểu Đại Pháp. Tôi hỏi ông ấy đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó chưa. Tôi có thể đưa cho ông hóa danh để giúp ông ấy thoái. Ông ấy trả lời: “Tôi đã nhờ một trong số các học viên lâu năm các vị giúp tôi thoái ĐCSTQ rồi. Cả gia đình tôi đã thoái.” Ông ấy tiếp tục giải thích rằng ông ấy lo lắng cho sự an toàn của tôi. Ông ấy giải thích thêm rằng, bởi vì ông ấy muốn bảo vệ tôi, ông ấy đã nói với huyện và rằng không một ai trong làng của chúng tôi tập Pháp Luân Công. Ông ấy nói ông sẽ chịu trách nhiệm nếu có người tập. Tôi đáp: “Nếu ông không sợ, khi nào lãnh đạo thị trấn đến, xin hãy đưa ông ấy đến nhà tôi và tôi sẽ giảng chân tướng cho ông và giúp ông ấy thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.”
Tất cả các bạn và người thân của tôi nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Gia đình của họ đã có những chuyển biến lớn và khó tin. Những gì họ đã trải nghiệm thực sự giống như lời nói này: “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!”
Vui lòng chỉ ra bất cứ điểm gì chưa phù hợp. Tôi mới chỉ tu luyện Đại Pháp được hơn 3 năm. Tôi không có thể ngộ sâu sắc về Pháp, và tôi chưa bao giờ viết bài chia sẻ trải nghiệm trước đó.
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/12/22/143770.html
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/10/24/一辈子没治好的病,学大法后几星期就好了-281593.html
Đăng ngày 13-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.