Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-03-2013] Giống như một gậy cảnh tỉnh, lời bình của Sư phụ đã chỉ rõ cho con đường tu luyện tương lai của tôi. Từ bài viết này tôi đã hiểu ra rằng “thật giả cùng tồn tại” – tôi sẽ chọn “thật”; “nhân tâm và chính niệm cùng tồn tại” – tôi sẽ chọn “chính niệm”. Tôi không muốn bị sàng lọc đi. Tôi sẽ đối đãi với tất cả mọi thứ như những cơ hội để đề cao chứ không phải coi đó là những can nhiễu, và bước đi tốt trên đoạn đường cuối cùng này.
Đối với tôi, điều này có ý nghĩa rất lớn, đã làm thay đổi hoàn toàn quan niệm của người thường của tôi, tách rời bản thân mình khỏi những quan niệm ấy, thực sự chiểu theo Pháp, và sử dụng những suy nghĩ tích cực và hướng nội, thay cho những suy nghĩ tiêu cực và hướng ngoại. Một số người sẽ có thể nghĩ rằng những gì tôi nói là quá trừu tượng và lý thuyết. Nhưng thực tế, tôi đã mất một khoảng thời gian dài để đấu tranh mà không thể tìm thấy con đường của mình. Với tôi, bài bình chú của Sư phụ được đăng tải thật đúng lúc. Đó là một ánh đèn rực sáng trong đêm tối. Tôi thấy được rằng Sư phụ đang chỉ rõ con đường cho tôi.
Tôi đã phải chiến đấu với cuộc đàn áp và chiến đấu để giành lại công việc của mình. Lúc đầu, tôi đã chiến đấu một mình. Sau đó chúng tôi đã hiểu rằng các học viên là một chỉnh thể và chúng ta nên phối hợp và coi mọi tình huống đều là cơ hội để cứu độ chúng sinh. Nếu nó là một hạng mục, thì đó sẽ là một nhiệm vụ to lớn hơn, do đó khả năng của tôi cũng cần phải lớn hơn.
Tâm tính của tôi cần phải được đề cao trước tiên. Có rất nhiều sự can nhiễu, tình trạng thể chất của tôi cũng trở nên tồi tệ. Bất cứ khi nào tôi muốn học Pháp, những vị khách và những thứ khác đều đến để can nhiễu tôi. Tôi đã không thể ngủ ngon vào ban đêm, và rồi, kết quả là tôi đã ở trong một trạng thái tồi tệ: Tôi đã buồn ngủ ngay cả trong khi phát chính niệm, trong lúc luyện công, và ngay cả khi tôi học Pháp. Tôi đang giảng chân tướng thông qua các cuộc gọi điện thoại, thư từ, và cả hình thức mặt đối mặt trực tiếp, nhưng sự thay đổi tại nơi làm việc của tôi là rất ít. Tôi không biết mình đã làm sai ở điểm gì. Nhưng tôi biết vấn đề chính là ở tôi. Tâm tính của tôi không đủ cao, vì vậy tôi không thể giảng chân tướng được tốt.
Sau khi đọc bình chú mới của Sư phụ, càng ngày tôi càng thấy có nhiều hàm nghĩa hơn trong đó. Hôm nay khi tôi đang phát chính niệm, Sư phụ đã đặt các từ “quan niệm” và “tư duy” vào tâm trí của tôi. Tôi biết Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nhìn vào những chữ này. Khi nhìn vào đó, tôi đã thấy mình có vấn đề lớn. Ví dụ, khi tôi gặp phải một vấn đề gì đó, thì suy nghĩ đầu tiên của tôi thường là một suy nghĩ của người thường. Ý nghĩ thứ hai có thể sẽ là với chính niệm, nhưng suy nghĩ đầu tiên ấy đã tạo ra vấn đề tiêu cực rằng tôi cần phải chịu đau khổ và loại trừ sau đó. Tôi đã không chuyển từ “quan niệm” được đề cập đến trong Luận Ngữ (Chuyển Pháp Luân). Tôi không nghĩ rằng tất cả những khổ nạn đều là hảo sự. Tôi luôn đối kháng lại với những khổ nạn của tôi, vì vậy chúng càng trở nên lớn hơn. Tôi biết có điều gì đó là sai, nhưng tôi không biết chính xác đó là gì. Tôi không tìm thấy được chấp trước căn bản của mình.
Làm thế nào tôi có thể cải biến “quan niệm” của mình? Thông qua học Pháp tôi đã ngộ được ra rằng: Học Pháp là nền tảng, hướng nội là yếu tố quan trọng, và suy nghĩ tích cực là tiêu chuẩn để thay đổi các loại “quan niệm”. Nếu dưỡng thành được một thói quen như vậy, thì sau đó tất cả mọi thứ xung quanh chúng ta sẽ đều là điều tốt đẹp, và môi trường tu luyện [của chúng ta] sẽ được cải biến. Tôi phải thay đổi những quan niệm người thường của tôi, thực sự tu luyện bản thân, theo sát tiến trình Chính Pháp, và hoàn thành lời thề ước từ tiền sử của mình.
Mong các đồng tu chỉ ra bất kỳ điều gì thiếu sót.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/6/转变观念-270664.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/23/140623.html
Đăng ngày 14-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.