Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 04-10-2025] Con trai tôi sinh năm 2004, hiện đang là sinh viên đại học. Cháu cao hơn 1m80, da dẻ trắng trẻo, mịn màng. Từ nhỏ, cháu đã được đắm mình trong tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Nhiều năm qua, Sư phụ vẫn luôn trông nom cháu. Vì vậy, cháu ít bị ảnh hưởng bởi những tiêu cực của xã hội và rất chính trực, thiện lương.

Thiên mục của con trai tôi đã được khai mở từ khi còn nhỏ. Tôi nhớ khi cháu được 10 tháng tuổi, cháu đang ngồi trên giường cùng bà ngoại khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi cho cháu xem đồ hình Pháp Luân trên bìa sách, cháu liền giơ ngón trỏ phải chỉ vào đó. Dù chưa biết nói nhưng cháu đã xoay xoay ngón tay và miệng thì phát ra tiếng xoay. Cháu thậm chí còn nghiêng đầu để nhìn ra mặt sau của cuốn sách. Tôi nghĩ chắc hẳn cháu đã nhìn thấy Pháp Luân (bánh xe Pháp) ở dạng lập thể đang xoay. Khi chơi ở nhà trẻ, có lúc cháu nói rằng cháu nhìn thấy Pháp Luân bay trong phòng hoặc nhìn thấy Sư phụ (Pháp thân) ngự trên đài sen ở vị trí cao hơn tầm mắt của cháu và trông giống hệt như ảnh của Ngài.

Khi cháu học tiểu học, vấn đề đáng lo ngại nhất là việc cháu có thể bị buộc tham gia vào Đội Thiếu niên Tiền phong, một trong những tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Một hôm, tôi đã tìm gặp cô giáo chủ nhiệm của cháu và nói rằng chúng tôi không muốn cháu tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi nói với cô giáo rằng ông nội của cháu hồi nhỏ đã bị bức hại vì là “tầng lớp gia đình thấp”. Tôi không ngờ cô giáo chủ nhiệm lại đồng ý ngay và nói: “Được thôi, tôi sẽ nói với giáo viên phụ trách không tính cháu vào và không báo cáo cháu lên chính quyền.”

Tôi có chút lo lắng về việc cháu sẽ bị các bạn khác kỳ thị vì không đeo khăn quàng đỏ, nhưng cháu dường như chưa bao giờ gặp vấn đề gì. Một buổi sáng, khi tôi thức dậy, tôi thấy cả hai má của cháu đều bị sưng lên, nhưng cháu không bị sốt. Cháu đã được tiêm phòng đầy đủ theo lịch, bao gồm cả vắc-xin quai bị. Tôi cho cháu nghỉ ở nhà một ngày và hỏi cháu: “Hôm nay ở trường con có tiết học nào quan trọng không?” Cháu trả lời: “Không ạ, cô giáo bảo chúng con xem lễ kết nạp Đội viên mới.” Tôi nói: “Vậy thì hôm nay con càng không cần phải đến trường nữa.” Ngày hôm sau, má của cháu không còn sưng nữa và mọi thứ đã trở lại bình thường.

Hiện cháu đã là sinh viên đại học. Trong thùng thuốc nhuộm lớn của các trường đại học ngày nay, hầu hết các nam sinh viên đều hút thuốc, uống rượu, quan hệ bừa bãi và chơi game, v.v. Để con trai tôi giữ mình trong sạch, không bị cuốn theo dòng trong môi trường như vậy quả thực không dễ dàng. Rất nhiều nam sinh viên trông lôi thôi. Con trai tôi lại thích ăn mặc chỉnh tề. Cháu đã mua vài bộ vest và rất thích mặc chúng. Ngày nào cháu cũng đeo cà vạt và tự giặt áo sơ mi trắng của mình. Cháu thích ngồi ở hàng ghế đầu trong giờ học và nói rằng trang phục của mình sẽ khiến các thầy cô để ý đến mình hơn. Khi các thầy cô cần giúp đỡ, họ thường tìm đến sinh viên của mình. Con trai tôi thường giúp các thầy cô xử lý công việc và thậm chí còn làm tăng cường để sửa lại những việc mà các bạn khác làm chưa tốt. Con trai tôi gần như không có những thói quen lôi thôi, vô trách nhiệm và cẩu thả mà giới trẻ ngày nay thường mắc phải. Con xin tạ ơn Sư phụ đã bảo hộ để con trai con không bị ảnh hưởng bởi những yếu tố vật chất biến dị của xã hội hiện đại!

Dù ở trường đại học có nhiều việc phải giải quyết và thời gian eo hẹp, nhưng ngày nào con trai tôi cũng dành một khoảng thời gian để học Pháp. Các môn học ở trường cháu đều đứng đầu lớp. Bởi chuyên ngành của cháu là biểu diễn nhạc cụ nên tuần nào cháu cũng đến Bắc Kinh để học với một giáo viên là người chơi chính trong Dàn nhạc Quốc gia. Sau khi theo học giáo viên này không lâu, thầy giáo đã gọi điện cho tôi. Thầy khen con trai tôi được giáo dục tốt và có nhân phẩm tốt. Trong ngành giải trí ngày càng bại hoại như ngày nay, tôi khá kinh ngạc khi thầy giáo lại khen con trai tôi như vậy. Bởi trong gia đình chúng tôi không có ai làm nghề này nên chúng tôi không biết nhiều về âm nhạc. Con trai tôi chỉ có năng khiếu nổi bật trong lĩnh vực âm nhạc và đã đi theo con đường này do cơ duyên tình cờ.

Tôi hỏi: “Trong các lớp học biểu diễn, thầy cũng dạy về nhân phẩm sao ạ?” Thầy trả lời: “Tất nhiên rồi, có nhân phẩm tốt chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển nghề nghiệp sau này của một người. Dù làm gì đi nữa, nhân phẩm chắc chắn vẫn quan trọng.” Vào thời gian rảnh, con trai tôi dạy kèm cho một bé gái. Bởi bé gái mới bắt đầu học nên phụ huynh của bé chỉ muốn xem bé có hứng thú với âm nhạc hay không. Vì vậy, con trai tôi đã cho bé mượn một nhạc cụ mà cháu đã dùng trước đây. Sau khi nhận thấy bé sẽ tiếp tục học, cháu đã giúp bé chọn một nhạc cụ mới tại cửa hàng. Cửa hàng đã thưởng tiền cho con trai tôi và cháu đã trả lại số tiền đó cho phụ huynh của cô bé.

Con trai tôi thích nhất nghe nhạc của Dàn nhạc Thần Vận. Cháu thậm chí còn viết một vài bài thơ có nhạc đệm để biểu diễn khi còn ở trường đại học, chúng nghe khá hòa hợp và hay. Giai điệu yên bình và tươi đẹp, không giống như âm nhạc hiện đại. Khi còn học cấp hai, cháu thường nói: “Khổng Tử nói rằng lễ nhạc cổ xưa đã sụp đổ và đang trong tình trạng đổ nát, và con muốn khôi phục lại lễ nhạc truyền thống.” Khi đó chúng tôi không tin cháu và nói rằng cháu đang nói khoác. Giờ đây, có vẻ như đây có thể là tâm nguyện của cháu.

Con trai tôi đang tận dụng tối đa thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi cao học. Hàng ngày, ngoài việc học, cháu còn luyện đàn trong phòng nhạc. Một ngày nọ, cháu gửi cho tôi tấm ảnh cháu đã phát hiện ra nhiều hoa Ưu Đàm (một loài hoa linh thiêng 3.000 năm mới nở một lần) nở trên giá nhạc. Có tất cả 18 bông hoa mọc trên chân của giá nhạc. Ngoài ra còn có một bông hoa khác mọc trên cột thẳng đứng, trắng tinh không một tì vết! Trước khi cháu đi học, tôi hỏi cháu có môi trường để luyện công tại trường không. Cháu trả lời rằng không dễ, nhưng cháu đã quây vải quanh giường và ngồi đả tọa trên giường. Cháu nói với tôi rằng mặc dù chỉ có thể ngồi đả tọa trong 20 phút, nhưng cháu đã có thể cảm nhận được chủ nguyên thần của mình đã rời khỏi cơ thể. Tôi nói với cháu: “Vậy thì con phải nhớ quay về nhé.” Cháu trả lời: “Vâng, con không đi xa. Con chỉ nghĩ một niệm rằng chủ nguyên thần không nên quá thả lỏng, thế là con quay về.”

Mặc dù chúng tôi đã cảm nhận và trải nghiệm nhiều chi tiết và những sự việc kỳ diệu trong cuộc đời của con trai, tôi nghĩ rằng còn nhiều điều hơn nữa mà chúng tôi không cảm nhận hoặc trải nghiệm được. Tuy nhiên, tôi vẫn vững tin rằng mỗi bước đi trong cuộc đời của con trai tôi đều có Sư phụ và Đại Pháp trông nom và bảo hộ.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/4/499408.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231369.html