Học viên trẻ: Quá trình tu luyện loại bỏ chấp trước vào sắc dục
Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Mỹ quốc
[MINH HUỆ 17-10-2025] Tôi hiểu rằng trong cuộc đời mỗi người, ở mỗi độ tuổi khác nhau thường phải đối mặt với những ma nạn khác nhau trong tu luyện. Đối với các học viên lớn tuổi, đó có thể là chấp trước vào an dật cùng con cháu; đối với các học viên trung niên, những vấn đề họ gặp phải có thể phát sinh ở nơi làm việc hoặc với vợ/chồng và người nhà. Đối với các học viên trẻ tuổi, một ma nạn đặc thù ở độ tuổi này là chấp trước vào sắc dục và mối quan hệ nam nữ.
Trong nhiều năm, chấp trước này đã trở thành một chướng ngại lớn trong quá trình tu luyện đề cao của tôi. Tôi thậm chí còn phạm phải sai lầm vì nó, làm ra những việc khiến tôi vô cùng hối hận. May mắn thay, nhờ học Pháp không ngừng và sự giúp đỡ của các đồng tu, đặc biệt là sự điểm ngộ liên tục và bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi mới có thể vượt qua được chấp trước này.
Gần đây, tôi nghe nói một số học viên trẻ đang đối mặt với chấp trước này, thậm chí rơi vào những tình huống khó khăn. Tôi muốn chia sẻ một vài thể ngộ cá nhân từ kinh nghiệm của mình, hy vọng nó sẽ giúp các học viên khác tránh mắc phải những sai lầm tương tự như tôi.
Sự hiểu lầm của tôi về “những người trẻ tuổi còn cần lập gia đình”
Giống như nhiều học viên trẻ khác, tôi đã học Chuyển Pháp Luân từ khi còn nhỏ. Tôi biết trong Bài giảng thứ sáu, Sư phụ đã giảng về sắc dục và ma sắc, cho nên tôi biết sắc dục không tốt cho người tu luyện. Hơn nữa, Sư phụ còn giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“những người trẻ tuổi trong chúng ta còn cần lập gia đình.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chưa bao giờ thực sự nắm bắt được sự cân bằng giữa hai khía cạnh này.
Vậy nên, trong một thời gian dài, tôi đã bào chữa cho nỗi ám ảnh về dục vọng của mình bằng cách nói rằng: “những người trẻ tuổi còn cần lập gia đình”. Hồi đó, tôi đã lầm tưởng rằng nếu lập gia đình thì việc hẹn hò, giao lưu, hay thậm chí là tìm kiếm bạn đời tiềm năng cũng chẳng có gì sai trái. Làm sao tôi có thể lập gia đình mà không cân nhắc những điều này?
Cách nghĩ này đặc biệt mạnh mẽ trong những năm trung học và đại học của tôi. Nhiều thanh niên không phải là người tu luyện xung quanh tôi đã quan hệ tình dục trước hôn nhân, và tôi nghĩ rằng mình làm khá tốt so với họ. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu tôi có thể tìm được người bạn đời phù hợp, tôi sẽ nói với họ rằng tôi sẽ đợi đến khi kết hôn. Trên thực tế, suy nghĩ của tôi đã đi chệch khỏi cảnh giới của người tu luyện. Tôi bắt đầu lo lắng về ngoại hình của mình và cách tôi thể hiện bản thân với người khác giới, tôi trở nên cực kỳ nhạy cảm với ngay cả những cái nhìn thoáng qua từ người khác giới. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn tưởng tượng về việc ở bên một người bạn học nam mà tôi chưa bao giờ nói chuyện. Tôi bắt đầu đọc tiểu thuyết lãng mạn và nghe những bản tình ca. Tôi cảm thấy bản thân chỉ là miễn cưỡng làm những gì tối thiểu cần thiết để được coi là một người tu luyện.
Nhờ sự giúp đỡ của một số học viên lớn tuổi, cuối cùng tôi nhận ra rằng nhận thức của tôi về “những người trẻ tuổi còn cần lập gia đình” là phiến diện. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ kỳ thực đã giải thích rất rõ ràng tại sao người trẻ vẫn còn cần lập gia đình.
Trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sĩ“, Sư phụ đã giảng chi tiết hơn về vấn đề này:
“Chúng ta đã nói rằng tu luyện phù hợp tối đa với người thường. Hiện nay các đệ tử trẻ tuổi tu luyện cũng có mấy chục triệu người, nếu mọi người đều không kết hôn và sinh con, như thế có phải là một kiểu phá hoại xã hội người thường không? Ít nhất tôi có thể cho chư vị biết rằng, chư vị chưa phù hợp với hình thức tu luyện trong xã hội người thường. Nhưng có người nói “Cả đời này tôi thực sự không muốn kết hôn, tôi đã thực sự quyết tâm rồi”. Tôi cũng không phản đối, vậy chư vị cứ tu luyện như thế. Miễn là không gây gánh nặng hay mâu thuẫn thêm nữa cho cuộc sống của chư vị hoặc trong các phương diện khác, như thế tôi cũng không quản”.
Như thế, chúng ta lập gia đình không phải là để hưởng thụ những trải nghiệm của con người, mà là, khi ngày càng nhiều người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta không thể phá vỡ các chuẩn mực của xã hội người thường. Thực ra, giống như mọi khía cạnh khác trong cuộc sống của chúng ta – dù là kết bạn, tìm việc làm, hay đối mặt với những thử thách của cuộc sống – việc lập gia đình chỉ đơn giản là một cách khác để chúng ta đối mặt với ma nạn và đề cao tâm tính. Phương pháp tu luyện của chúng ta nhấn mạnh việc tu luyện trong hình thức của xã hội người thường. Nói cách khác, việc chúng ta có lập gia đình hay không chỉ đơn giản là một khía cạnh của con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta, và vì thế, đó không phải là điều chúng ta nên truy cầu hay chấp trước quá độ.
Từ một góc độ khác, tôi cũng hiểu rằng nếu chúng ta kết hôn và xử lý các mối quan hệ gia đình theo tiêu chuẩn của Pháp, thì đó cũng có thể trở thành cơ hội để chứng thực Pháp cho người thường. Đó là cơ hội để mọi người thấy rằng các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt, có thể giúp mọi người sống tốt hơn, và có thể truyền cảm hứng cho người thường quay trở lại con đường chính đạo và các giá trị truyền thống.
Sau khi nhận ra điều này, cuối cùng tôi đã có thể bài trừ hiệu quả với chấp trước sắc dục. Trước đây, khi nó hành hạ tôi, tôi biết nó là xấu, cố gắng bài trừ nhưng không thành công. Chấp trước này sẽ lấy cớ “những người trẻ tuổi còn cần lập gia đình” để tự bảo vệ mình. Giờ đây, với sự hiểu biết toàn diện hơn về Pháp, cái cớ đó đã bị loại bỏ, và tôi tự tin hơn trong việc buông bỏ chấp trước sắc dục.
Học cách không bị cuốn vào ảo tưởng
Mặc dù tôi đã đạt được những tiến bộ đáng kể trong việc loại bỏ chấp trước vào sắc dục sau khi hiểu rõ hơn về Pháp lý “những người trẻ tuổi còn cần lập gia đình”, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn trừ bỏ được nó. Mùa hè nọ, khi tôi đang thực tập tại một hạng mục Pháp Luân Đại Pháp, chấp trước này biểu hiện ra rất rõ ràng.
Lúc này, tôi quyết định nếu kết hôn, tôi sẽ chỉ cân nhắc tìm kiếm các đồng tu. Vừa hay hạng mục đó có rất nhiều đồng tu trẻ tuổi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp nhiều đồng tu trẻ tuổi như vậy ở cùng một nơi, và dĩ nhiên, tôi sẽ giao lưu với các đồng tu khác giới trong quá trình làm việc.
Trong thời gian này, tôi làm việc với một nam đồng nghiệp, đôi khi chỉ có hai người. Trong thời gian làm việc cùng nhau, tôi nhận thấy chúng tôi có một số điểm tương đồng về tính cách và quan điểm. Tôi thường nghĩ, có lẽ đây chính là người bạn đời mà Sư phụ đã an bài cho mình. Vì cảm thấy mối quan hệ này “được phép” nên tôi lại nuông chiều những thói quen cũ. Tôi thường nghĩ về anh ấy trong thời gian rảnh rỗi, tưởng tượng xem nếu chúng tôi ở bên nhau thì sẽ như thế nào. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng chắc chắn rằng anh ấy cũng có cảm giác tương tự về tôi. Tôi thậm chí còn hỏi những người bạn bình thường của mình xem liệu người đồng nghiệp này có thích tôi không. Bất kỳ câu trả lời nào của anh ấy cũng đủ khiến tôi vừa hồi hộp vừa phấn khích.
Ngay cả sau khi kỳ thực tập kết thúc, chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ công việc và thường xuyên trò chuyện, nhưng người đồng nghiệp này chưa bao giờ phản ứng theo cách tôi mong đợi. Cảm xúc của tôi liên tục dao động giữa phấn khích và thất vọng về mối quan hệ mơ hồ này. Sau vài tháng rối bời, tôi quyết định kể cho một người bạn về chuyện này, nhưng rồi phát hiện ra anh ấy đã có bạn gái trong thời gian đó.
Tôi nhìn lại xem mình đã sai ở đâu. Tôi nhận ra mình quá chấp trước vào mối quan hệ này và không xử lý tình huống một cách lý trí. Tôi bị cuốn vào những ảo tưởng và tưởng tượng của chính mình, điều này hoàn toàn không phải là trạng thái mà một người tu luyện nên có.
Sư phụ giảng:
“điều mà nghiệp lực trong tư tưởng phản ánh nhiều nhất ra là suy nghĩ lung tung, tưởng tượng viển vông, đều là chấp trước của con người, đa số là nghĩ muốn được những thứ làm thoả mãn, vọng tưởng muốn được nhưng không được, do đó mới là ‘vọng niệm’, uổng phí tâm tư, (Sư phụ cười) chính là ý tứ đó”. (Giảng Pháp tại các nơi V, Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004)
Khi trả lời câu hỏi của một học viên về tâm chấp trước vào sắc dục, Sư phụ giảng:
“những [ai] không bỏ cái tâm ấy mà lại tìm cớ thì đều đang tự lừa mình dối người, [chứ] tôi chưa từng làm an bài đặc biệt gì cho chư vị”. (Giảng Pháp tại các nơi V, Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004)
Sư phụ tuyệt sẽ không bao giờ an bài cho tôi đi theo con đường nuôi dưỡng ảo tưởng và nuôi dưỡng nghiệp lực tư tưởng như thế này. Nếu tôi có thể nhìn nhận vấn đề một cách lý trí, tôi đã có thể thấy rõ điều này và tránh được sự bối rối. Ngay cả khi người này và tôi thực sự được an bài, tôi cũng không thể tưởng tượng được một kết quả tốt đẹp nếu tôi tiếp cận vấn đề với tâm thái như vậy. Tôi nhận ra rằng mình đã sa vào chấp trước này chính là vì tôi tin rằng đó là sự an bài đặc biệt của Sư phụ dành cho tôi. Vì vậy, mặc dù trực giác mách bảo rằng trạng thái của tôi không ổn, tôi vẫn không thể buông bỏ chấp trước này.
Lần này, giống như vô số lần trước, tôi có cơ hội học lại một trong những Pháp lý cơ bản nhất trong tu luyện của mình: Kết quả tốt nhất luôn đến từ việc nghe lời Sư phụ.
Điều an ủi duy nhất tôi cảm thấy trong trải nghiệm này là tôi chưa bao giờ bày tỏ cảm xúc của mình với người đồng nghiệp đó. Tôi rất biết ơn vì mình đã không can nhiễu đến môi trường tu luyện và làm việc theo cách đó trong suốt quá trình làm hạng mục. Nhưng sau trải nghiệm này, tôi tự nhủ rằng bản thân thực sự cần phải hiểu rõ được trong thực tế ý nghĩa của việc dùng lý trí để xử lý vấn đề tình cảm là gì. Tôi không thể lúc nào cũng dừng lại trong tầng thứ ấy.
Đi theo con đường văn hóa truyền thống
Tôi bắt đầu tìm kiếm câu trả lời trong Pháp. Tôi bắt đầu chú ý hơn đến những lời giảng của Sư phụ về chấp trước này trong các bài giảng của Ngài ở các nơi. Tôi nhận ra rằng, mặc dù Sư phụ không thường xuyên đề cập đến vấn đề này, nhưng mỗi khi Ngài đề cập, Ngài đều rất nghiêm túc. Từ những lời giảng của Sư phụ, tôi hiểu rằng chúng ta phải buông bỏ chấp trước vào sắc dục, nhưng đồng thời, ngay cả khi chúng ta quyết định lập gia đình, chúng ta cũng không được chấp trước vào nó. Một học viên lớn tuổi mà tôi trò chuyện đã gợi ý tôi nên đọc một loạt bài viết trên Minh Huệ Net về chủ đề loại bỏ sắc dục và ứng xử trong mối quan hệ nam nữ để xem các học viên khác cân bằng hai khía cạnh này như thế nào. Nhiều bài viết trong số đó truyền cảm hứng rất lớn. Tôi nhớ một học viên đã nói rằng anh ấy hiểu rằng chúng ta nên tiếp cận vấn đề này giống như cách Sư phụ dạy chúng ta tiếp cận việc ăn thịt. Sư phụ giảng:
“ở nhà không làm [món thịt] thì cũng không nghĩ đến; ăn vào cũng không thấy có hương vị gì;” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Ngoài ra còn có những bài viết về các học viên thấy được những biểu hiện của dục vọng ở các không gian khác, điều này rất hữu ích đối với tôi. Một học viên nhìn thấy rắn quấn quanh các đồng tu ở các không gian khác, gây ra các phản ứng trên thân thể. Một học viên khác nhìn thấy vật chất ham muốn tình dục hiển thị dưới dạng bột màu đen và màu hồng, ma quỷ ném những chất bột ấy vào các học viên. Những người khác nhìn thấy các học viên bị trói buộc trong dục vọng bằng các công cụ tra tấn ở các không gian khác. Những gì họ cảm nhận được là sự hưng phấn của thể xác do cám dỗ thực ra là sự tra tấn của ma quỷ. Cũng có học viên chia sẻ câu chuyện của những người tu luyện trong quá khứ, những phần thưởng và hình phạt mà họ nhận được dựa trên phản ứng của họ đối với chấp trước này. Những bài viết này vô cùng quý giá đối với tôi, giúp tôi vượt qua quan niệm của người thường và nhận ra dục vọng là một gánh nặng và là một chấp trước.
Vị đồng tu lớn tuổi đó cũng gợi ý tôi nên nghiên cứu văn hóa truyền thống Trung Hoa để hiểu cách người xưa ứng xử trong các mối quan hệ nam nữ. Tôi thực sự được truyền cảm hứng sâu sắc từ trí tuệ và phong tục của cổ nhân. Trong xã hội cổ đại, mối quan hệ nam nữ và việc xây dựng gia đình được chi phối bởi những quy tắc ứng xử nghiêm ngặt, trong lúc tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau thì đồng thời giảm thiểu ảnh hưởng của dục vọng và tình dục mang đến. Ví dụ, mối quan hệ giữa nam và nữ cực kỳ bảo thủ, tránh tiếp xúc không cần thiết trừ khi đã có mối quan hệ gia đình hoặc công việc từ trước. Tương tác giữa nam và nữ không có quan hệ họ hàng phải tuân theo lễ tiết, trái ngược hoàn toàn với những mối quan hệ nam nữ thường tự do và mơ hồ ngày nay.
Khi chọn vợ/chồng, người xưa thường nhấn mạnh “phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn” (nghĩa là việc cưới xin của con cái phải do cha mẹ quyết định và nhờ người mai mối giới thiệu). Đây là một quá trình tiến nhập tự nhiên của nam nữ sau khi trưởng thành, chứ không phải là điều để bận tâm hay suy nghĩ. Cha mẹ và mai mối sẽ đánh giá sự tương hợp dựa trên các yếu tố như tính cách và hoàn cảnh gia đình. Một loạt nghi thức sau đó sẽ đảm bảo sự cam kết chung, đồng thời cho cặp đôi thời gian để giải quyết mối quan hệ nếu có bất kỳ sự không tương thích nào phát sinh.
Trong sách giáo khoa “Tăng quảng hiền văn” thời nhà Minh, trẻ em được dạy rằng: “Sắc là gốc rễ của mọi điều ác; hiếu là đức đứng đầu trong mọi đức tính”. Tôi nhận thấy đây là một tài liệu tham khảo quý giá để duy trì sự cân bằng giữa việc xây dựng gia đình và kiểm soát ham muốn: Kết hôn là một phần tự nhiên của cuộc sống, không cần chấp trước quá độ; tốt nhất là quyết định của tôi khiến gia đình và cộng đồng xung quanh cảm thấy thoải mái. Là một người tu luyện, tôi nhận ra điều này cũng áp dụng cho môi trường tu luyện của tôi, cho các đồng tu của tôi, và quan trọng nhất là con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Suy cho cùng, có một câu tục ngữ Trung Quốc: “Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha”. Nếu hiếu thực sự là đức tính cao nhất, thì chẳng phải hiếu với Sư phụ là yếu tố quan trọng nhất quyết định việc tôi chọn bạn đời hay sao?
Từ đó trở đi, tôi điều chỉnh lại tư duy. Tôi quyết định buông bỏ hoàn toàn vấn đề này và chỉ tập trung vào việc tu luyện. Dù Sư phụ có an bài cho tôi một người bạn đời phù hợp, một người không phù hợp, hay thậm chí là không có người bạn đời nào cả, tôi đều sẵn sàng chấp nhận. Tôi không còn xem việc có bạn đời là điều bắt buộc phải có, cho dù các bậc trưởng bối hay người thân không tu luyện xung quanh nói gì. Bất cứ điều gì Sư phụ an bài cho tôi chắc chắn đều là điều tốt nhất.
Loại bỏ những cám dỗ dục vọng bên ngoài, đề cao trong tu luyện
Trong khoảng thời gian tu luyện này, tôi thay đổi rất nhiều hành vi của mình và những thay đổi này đã giúp ích cho tôi rất nhiều.
Đầu tiên, tôi ngừng xem nội dung có yếu tố sắc dục. Là phụ nữ, mặc dù không xem các thứ có tính khiêu dâm, nhưng tôi vẫn đọc và xem một số sách và phim truyện tình cảm, đôi khi có nội dung khiêu dâm. Tôi đã vứt bỏ những thói quen đó. Tôi cũng cưỡng ép bản thân không nghe âm nhạc đang lưu hành, vì chúng thường có chủ đề lãng mạn hoặc tình dục. Tôi thậm chí còn ngừng đọc tiểu thuyết kinh điển thường chú trọng vào các mối quan hệ lãng mạn, vì những phân cảnh giữa các nhân vật cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.
Thứ hai, tôi trở nên thận trọng hơn trong giao lưu với người khác giới. Trước đây, tôi thường chủ động kết bạn với đàn ông, đôi khi dành hàng giờ trò chuyện với họ, nhưng sau khi tìm hiểu văn hóa truyền thống, tôi nhận ra đây chính là mảnh đất màu mỡ cho ham muốn tình dục. Tôi đã giảm thiểu mối quan hệ với người khác giới, khi bắt buộc phải giao tiếp với họ trong cuộc sống hàng ngày, tôi trở nên lịch sự và kín đáo hơn.
Thứ ba, tôi ăn mặc kín đáo hơn. Hồi đại học, tôi bắt chước xu hướng thời trang của các bạn cùng lớp không tu luyện, trang điểm đậm và ăn mặc hở hang. Dần dần, tôi nhận ra tất cả những điều này đều là biểu hiện của dục vọng. Trang phục của tôi trở nên kín đáo và đoan trang hơn, trang điểm cũng tự nhiên và nhẹ nhàng hơn.
Về mặt tu luyện, tôi cũng tăng thời gian học Pháp và luyện công. Một trong những trải nghiệm của tôi là vì dục vọng thường biểu hiện qua các phản ứng trên thân thể nên luyện công là một cách tuyệt vời để thanh lọc nó. Nó giúp cơ thể chuyển hóa thành vật chất cao năng lượng, loại bỏ các phản ứng thường thấy ở người thường. Trong quá trình này, cuối cùng tôi đã luyện công được khoảng hai tiếng mỗi ngày, hoàn thành cả năm bài công pháp.
Kết luận
Quá trình tu luyện để loại bỏ chấp trước vào sắc dục của tôi mất nhiều năm, nhưng dần dần, tôi cảm thấy chấp trước này ngày càng yếu đi cho đến khi nó không còn chi phối suy nghĩ của tôi nữa.
Vài tháng sau, một điều thú vị đã xảy ra – mẹ tôi nhận được điện thoại từ một học viên khác muốn giới thiệu tôi với một nam học viên. Chúng tôi cảm thấy khá hợp nhau và sau đó kết hôn. Cả hai gia đình, kể cả những người không tu luyện, đều rất vui mừng trước sự kết hợp của chúng tôi. Chúng tôi đã giúp đỡ nhau đề cao trong tu luyện và duy trì mối quan hệ gia đình hòa thuận. Điều thú vị là cả hai chúng tôi đều phát hiện ra rằng vài năm trước khi chúng tôi gặp nhau, một học viên khác đã cố gắng kết nối chúng tôi, nhưng cha mẹ chúng tôi đã không phản hồi vào thời điểm đó. Nhìn lại, rõ ràng Sư phụ đã luôn có những an bài cho tôi, nhưng chấp trước của tôi đã cản trở.
Tôi vô cùng xấu hổ về những việc mình đã làm dưới ảnh hưởng của sắc dục. Chấp trước này thực sự có tính hủy hoại, cho cả bản thân tôi và những người xung quanh; nó củng cố những chấp trước khác như kiêu ngạo, tranh đấu, tật đố, chỉ để đạt được điều mình muốn. Sau khi hiểu rõ rằng Sư phụ đã chỉ ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, tôi vô cùng biết ơn vì Ngài đã không bỏ rơi tôi, mặc dù tôi đã mắc kẹt trong đủ loại quan niệm và hiểu lầm.
Con đường tu luyện của mỗi người không giống nhau, và đáp án chính xác của mỗi người cũng sẽ không giống nhau. Tôi hy vọng kinh nghiệm tu luyện của mình có thể giúp ích cho các học viên trẻ khác. Nhiều người trong chúng ta có thể vẫn còn cảm thấy mình trẻ, nhưng tiêu chuẩn của Pháp đối với chúng ta không vì thế mà giảm sút. Trong thời kỳ Chính Pháp cuối cùng này, chúng ta hãy đột phá những chấp trước còn lại và nỗ lực hết mình để trợ giúp Sư phụ cứu độ chúng sinh.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/17/501556.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/24/231032.html


