Bài viết của một tiểu đệ tử tại Trung Quốc (bà ngoại kể lại)

[MINH HUỆ 26-09-2025] Con mới chỉ năm tuổi rưỡi và là một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi. Con xin khấu bái Sư phụ, con nguyện sẽ vâng lời Sư phụ và cố gắng trở thành một người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn.

Con học Pháp cùng bà ngoại. Từ khi mới chào đời, bà đã đọc Pháp cho con nghe mỗi khi chăm bẵm con. Bà kể rằng lúc con mới sinh, hễ khi con quấy khóc, chỉ cần bà đọc Pháp con lại cười và vui vẻ ngay.

Khi con lên ba, bốn tuổi, bà ngoại thường ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng để cứu người. Con cũng theo bà lên các khu nhà cao tầng để phát và treo các tập tài liệu lên tay nắm cửa mỗi nhà. Vì chúng đã được bỏ túi sẵn nên rất dễ treo. Bà con nói con phát chúng rất nhanh. Khi xuống cầu thang, con tự đi bộ, xuống tầng nào lại phát ở tầng ấy. Đôi khi bà phải bế con xuống cầu thang, vì lúc đó con còn rất nhỏ. Giờ con đã lớn rồi và không cần bà bế nữa. Con tự mình đi xuống cầu thang, và đặt tài liệu ở cửa các căn hộ mỗi tầng.

Thỉnh thoảng, bà đưa con về quê để phát tài liệu giảng chân tướng. Con chạy từ nhà này sang nhà khác, đưa tài liệu thông tin cho họ để mọi người hiểu chân tướng và được cứu. Con chạy rất nhanh! Làm công việc cứu người này, cả bà và con đều rất vui.

Hồi học lớp mầm và lớp chồi ở trường mẫu giáo, con đã nhận được 15 giấy khen và một huy chương, nào là Giải Bé Chuyên cần, Giải Vô địch Chạy buổi sáng, rồi Giải Cờ vây dành cho nhóm lớp chồi v.v.. Mọi người đều nói con là một em bé khỏe mạnh, và con rất vui. Tất cả những điều này đều đến từ việc con học Pháp cùng bà ngoại.

Lớp mẫu giáo của chúng con có tổng cộng 32 bạn. Trong thời gian đại dịch, lớp chỉ có bảy hoặc tám bạn đi học, trong đó có con. Con không nghỉ một ngày nào. Chỉ có hai bạn được nhận Giải Chuyên cần, và con là một trong số đó. Tất cả là nhờ Sư phụ đã bảo vệ và giúp con lớn lên khỏe mạnh.

Mỗi thứ Hai, lớp mẫu giáo của chúng con đều xếp hàng để xem lễ chào cờ. Con không muốn đi, nhưng không thể không đi, con bèn thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Có lần cô giáo bảo con đi kéo quốc kỳ, con nói không muốn đi. Cô giáo nói: “Con đi đi”, con nói không, trong lòng thầm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Cuối cùng, cô giáo không bắt con đi nữa, và con đã vượt qua được một khảo nghiệm.

Có lần, bố mẹ con cãi nhau. Con nói khẽ với mẹ: “Mẹ không được nổi nóng. Nếu mẹ nổi nóng, mẹ đã mắc bẫy của ma quỷ rồi, mà nổi nóng thì có hại cho sức khỏe đó ạ.” Mẹ con mỉm cười và không còn giận nữa.

Một lần khác, mẹ con lớn tiếng với con, con liền cười híp cả mắt và nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đang cấp đức cho con đấy.” Mẹ ngạc nhiên nhìn con cười và bảo: “Con thông minh lắm, định lực rất cao, người lớn cũng không làm được như con.”

Cũng có những lúc con làm chưa tốt. Con ham chơi đồ chơi. Mẹ mua cho con bao nhiêu rồi mà con vẫn đòi mua nữa. Từ nay trở đi, con sẽ bớt đòi mua đồ chơi, học hành chăm chỉ, và có thể tự đọc ‘Chuyển Pháp Luân’ sớm nhất có thể.

Con cảm tạ Sư phụ đã giúp con vượt qua những khó khăn này!

Hợp thập!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/26/499533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/10/231263.html