Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-07-2025] Tôi là một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu, bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 1998. Trước khi bước vào tu luyện, tôi mắc rất nhiều bệnh, sau khi tu luyện, thân thể trở nên nhẹ nhàng không còn bệnh tật. Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm của mình về việc chứng thực Đại Pháp để cứu độ chúng sinh trong thời gian làm giáo viên ngữ văn.

Tôi cũng giống như những học viên được mô tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân, luôn đi sớm về muộn, tận tâm và không kén chọn công việc được giao.

Hằng ngày, tôi đều đến trường sớm. Tôi lấy nước nóng từ nhà bếp cho các giáo viên. Tôi cũng chào đón các em học sinh tới trường và giúp các em dọn dẹp lớp học và sân trường. Tôi không bao giờ nhận tiền hay bất kỳ món quà nào từ phụ huynh. Tôi cũng thường dành thời gian sau giờ học để phụ đạo cho học sinh và không bao giờ thu bất kỳ khoản phí nào từ gia đình của các em.

Trước khi tôi nghỉ hưu, trường có một suất tăng lương và tôi là một trong hai giáo viên đủ tiêu chuẩn. Người giáo viên còn lại hỏi tôi có đăng ký không, nếu tôi đăng ký thì cô ấy không đăng ký nữa. Cuối cùng tôi đã bảo cô ấy đăng ký. Cô ấy đã được tăng lương.

Giảng chân tướng cho học sinh và phụ huynh

Có lần tôi tiếp quản một lớp học mới, trong đó có một học sinh đã nghỉ học rất nhiều từ đầu học kỳ. Giáo viên chủ nhiệm trước đó nói với tôi rằng em ấy là một học sinh cá biệt, không thích đến trường. Cha mẹ em đã thử mọi cách nhưng không thể thay đổi thái độ của em. Học sinh này thường trốn mỗi khi có giáo viên đến thăm nhà.

Sau khi hiểu rõ sự tình, tôi đã đặc biệt quan tâm đến em ấy. Tôi đã giảng chân tướng về Đại Pháp cho em và giúp em thoái khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong. Tôi cũng dặn em hãy ghi nhớ câu chân ngôn cát tường “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Dần dần, em bắt đầu thích đi học và thậm chí còn đạt điểm cao vào cuối học kỳ. Cha mẹ em thốt lên: “Cô giáo ơi, cô thật tuyệt vời! Cô đã làm cách nào vậy?” Tôi nói rằng tôi đã nói cho em ấy chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, em ấy đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn. Cha mẹ em ấy cũng không phản đối.

Trong một lần đến thăm nhà, tôi biết được mẹ của em sức khỏe yếu và đang dưỡng bệnh ở nhà. Tôi đã dặn cô ấy hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi nói với cô ấy rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, những tuyên truyền trên truyền hình và báo chí đều là giả dối. Sau đó, tôi đề cập rằng vụ “Tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn” là một màn kịch được dàn dựng. Tôi cũng giải thích tại sao việc thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó rất quan trọng.

Gia đình một học sinh khác rất nghèo, cha em đang dưỡng bệnh tại nhà sau một tai nạn lao động. Tôi đã giảng chân tướng cho bố và bà của em ấy. Họ đã dễ dàng tiếp thu và đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.

Sau này tôi được biết phụ huynh này là họ hàng của một bạn đồng tu. Người đồng tu đó đã nhiều lần giảng chân tướng cho gia đình anh ấy nhưng không thành công. Tôi đã nói chuyện rất lâu với họ, giải thích về sự bạo ngược của ĐCSTQ và Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tốt đẹp dạy rằng thiện ác hữu báo. Họ là những người lương thiện, đã sẵn lòng chấp nhận chân tướng và liên tục cảm ơn tôi.

Giảng chân tướng cho các đồng nghiệp

Khi nhà trường phát đồng phục, một đồng nghiệp mới và tôi mặc cùng một cỡ. Nhưng chỉ có một bộ đồng phục cỡ đó, và tôi có quyền được nhận. Tuy nhiên, khi tôi bước vào văn phòng, cô ấy đã thốt lên: “Cái này là của tôi!” Vì tôi là một người tu luyện, tôi đã bình tĩnh nói: “Cô cứ lấy đi.”

Vào đầu học kỳ, tôi đã tự nguyện giúp cô ấy dọn dẹp lớp học và treo rèm cửa. Chẳng bao lâu sau, cô ấy đã mở lòng và bắt đầu chia sẻ những suy nghĩ của mình. Vì vậy, khi tôi nhân cơ hội giảng chân tướng cho cô ấy, cô ấy đã tiếp thu và thậm chí còn ngạc nhiên về số lượng người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó, có lần cô ấy bị ngất ở nhà và được chẩn đoán có khối u trong não. Sau khi cô ấy phẫu thuật, tôi đã đến bệnh viện thăm. Cô ấy vẫn còn bất tỉnh, nên tôi đã giảng chân tướng cho chồng cô. Dần dần, cô ấy đã hồi phục và tỉnh lại. Tôi đến thăm cô ấy một lần nữa tại nhà và khuyên cô thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cô ấy cảm ơn tôi và tặng tôi một quả bí ngô do tự tay cô ấy trồng.

Tôi thường chia sẻ các bài viết về “tàng tự thạch” ở huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu, trên đó có dòng chữ “Trung Quốc Cộng sản Đảng vong.” Tôi cũng cho các giáo viên xem hình ảnh hoa Ưu Đàm và giải thích rằng chỉ có thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức của nó thì mới có thể xóa bỏ dấu ấn thú và nhận được phúc lành.

Tôi nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn, đã hồng truyền đến hơn 100 quốc gia, cuốn Chuyển Pháp Luân đã được dịch ra 50 ngôn ngữ. Tôi đã dặn các đồng nghiệp của mình hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” để tránh xa nguy hiểm. Bằng cách này, họ dần dần hiểu ra sự thật và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cấp trên của tôi phát hiện ra việc tôi nói chuyện với các đồng nghiệp về Đại Pháp và đã ra lệnh cho một giáo viên dạy thay phải báo cáo tôi, dọa sẽ sa thải nếu cô ấy không làm theo. Người giáo viên dạy thay đó đã biết chân tướng. Cô ấy tin vào báo ứng và nói với cấp trên: “Tôi sẽ không làm việc như vậy. Nếu ông sa thải tôi, tôi sẽ xin việc ở các trường khác.” Quả thực, cô ấy đã có được một vị trí giảng dạy tại một trường khác vào học kỳ sau. Cô ấy nồng nhiệt chào tôi mỗi khi tình cờ gặp nhau ở nơi công cộng.

Một nữ đồng nghiệp của tôi mang thai đứa con thứ hai. Trong một lần khám thai tại bệnh viện, nhau thai của cô ấy bị bong non. Bác sĩ nói rằng cô ấy có thể bị sảy thai và dặn cô ở nhà nghỉ ngơi một tuần. Khi biết chuyện, tôi đã bảo cô ấy hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” và cháu bé sẽ ổn. Tôi cũng giúp cô ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cháu bé đã an toàn và ra đời là một bé gái khỏe mạnh.

Loại bỏ các áp phích và tài liệu phỉ báng Đại Pháp

Có lần chính quyền đã phân phát một số áp phích phỉ báng Đại Pháp, trưởng ban chính trị đã dán chúng trong khuôn viên trường. Tôi nghĩ rằng chúng tôi không thể để chúng gây hại cho mọi người, vì vậy tôi đã đến gặp vị trưởng ban để giảng chân tướng. Vị trưởng ban nói: “Tôi không thể quyết định được. Cô hãy nói chuyện với hiệu trưởng.”

Sau đó, tôi đã đến gặp hiệu trưởng và giải thích rằng Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn và cứu độ con người, việc trưng bày những tấm áp phích này trong khuôn viên trường sẽ gây ra hậu quả tiêu cực cho cả giáo viên và học sinh. Tôi cũng đề cập rằng vụ “Tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn” được phát trên TV là một màn kịch được dàn dựng. Hiệu trưởng nói rằng các áp phích này do cấp trên yêu cầu, ông không thể gỡ chúng xuống ngay lập tức. Ông nói chúng tôi nên đợi vài ngày.

Tôi đã phát chính niệm, cầu cho một trận gió lớn thổi bay những tấm áp phích đó đi. Quả thực gió lớn đã nổi lên, một trong những tấm áp phích đã bị bung ra. Sau đó, có người đã xé nó xuống và để lại trên mặt đất. Sau giờ học, khi không có ai xung quanh, tôi đã xé hai tấm còn lại và bỏ chúng đi.

Khi kỳ nghỉ sắp đến, cấp trên đã phân phát một số tài liệu phỉ báng Đại Pháp. Tôi lại đến gặp hiệu trưởng, nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp, việc phân phát những thứ này sẽ gây hại cho các em học sinh.” Ông trả lời rằng ông phải tuân theo lệnh của cấp trên. Sau đó, tôi thấy ông cất những tài liệu đó trong văn phòng của mình. Vì vậy, tôi đã bỏ chúng đi khi không có ai ở đó.

Trong kỳ nghỉ, nhà trường đã đưa cho học sinh một “Thư Trách nhiệm An toàn” để phụ huynh ký. Các giáo viên chủ nhiệm cũng được yêu cầu ký một văn bản. Trong đó có một nội dung phỉ báng Đại Pháp dưới vỏ bọc thúc đẩy khoa học. Tôi đã đến gặp trưởng ban chính trị, ông ấy nói rằng mẫu này được cấp trên đưa xuống, cần có sự chấp thuận của hiệu trưởng để thực hiện bất kỳ thay đổi nào.

Tôi lại đến gặp hiệu trưởng. Ông nói rằng một số bản đã được phát đi, rất khó để thu hồi. Tôi trả lời: “Vậy thì xin hãy hủy thư của lớp tôi. Tôi không thể để mọi người ký vào chúng và bị hại.” Cuối cùng, ông ấy cũng đồng ý, tôi đã nhờ trưởng ban chính trị sửa lại văn bản đó.

Trên đây là một số trải nghiệm của tôi trong việc chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Trong suốt hơn 20 năm, tôi đã nỗ lực tuân theo lời dạy của Sư phụ và làm những gì một đệ tử Đại Pháp nên làm. Nhưng tôi vẫn còn kém xa so với các bạn đồng tu tinh tấn khác. Tôi hiểu rằng mỗi bước trên con đường tu luyện đều không thể tách rời sự bảo hộ của Sư phụ. Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn tất cả các bạn đồng tu đã giúp đỡ tôi!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/18/496157.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/20/229902.html