Bài viết của Đường Phong

[MINH HUỆ 20-08-2025] “ĐCSTQ không tương đương với Trung Quốc” là một nhận định hiển nhiên, nhưng lại bị người Hoa xem nhẹ. Câu nói này chỉ ra rằng, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là một thực thể chính trị, có sự khác biệt về bản chất với Trung Quốc, vốn là một chỉnh thể tồn tại với tư cách là một quốc gia, dân tộc, văn hóa và nhân dân. Dưới đây là một số sự thật và luận điểm cơ bản cấu thành nên nhận định này:

1. Khác biệt về lịch sử

Trung Quốc có lịch sử lâu đời hơn rất nhiều so với ĐCSTQ: Trung Quốc có lịch sử văn minh 5.000 năm, bao gồm nhiều triều đại, nền văn hóa và truyền thống, còn ĐCSTQ chỉ được thành lập vào năm 1921, lịch sử mới có hơn 100 năm và mới bắt đầu nắm quyền từ năm 1949. Văn hóa, ngôn ngữ, triết học (như Nho gia, Đạo gia) và các giá trị của Trung Quốc đã hình thành từ rất lâu trước khi có ĐCSTQ, và trước khi ĐCSTQ lên cầm quyền, Trung Quốc đã phát triển các hình thái chính trị và xã hội đa dạng.

Hệ tư tưởng của ĐCSTQ bắt nguồn từ bên ngoài Trung Quốc: ĐCSTQ lấy chủ nghĩa Marx-Lenin làm kim chỉ nam, một học thuyết cộng sản có nguồn gốc từ châu Âu, có sự khác biệt về bản chất với văn hóa truyền thống Trung Quốc (như tư tưởng Nho gia, Phật gia, và Đạo gia). Các cuộc vận động mà ĐCSTQ từng phát động như “Phá tứ cựu”, “Đại Cách mạng Văn hóa Vô sản” thực chất là nhằm xóa bỏ tận gốc văn hóa truyền thống của Trung Quốc, tước đoạt quyền tư duy độc lập của người dân, đã cho thấy hệ tư tưởng của nó xung đột gay gắt với văn hóa truyền thống Trung Quốc.

2. Khác biệt giữa thực thể chính trị và quốc gia

ĐCSTQ là một đảng chính trị, không phải là quốc gia: ĐCSTQ là đảng cầm quyền ở Trung Quốc, còn Trung Quốc là một quốc gia gồm 56 dân tộc, từng có 1,4 tỷ dân cùng một di sản lịch sử và văn hóa toàn diện. Sự lãnh đạo của ĐCSTQ không thể đại diện cho toàn bộ ý chí của toàn thể nhân dân Trung Quốc. Ví dụ, trong thời kỳ Dân quốc (1912-1949) và các giai đoạn lịch sử khác, Trung Quốc đã vận hành dưới sự lãnh đạo các chính quyền khác nhau. Điều này cho thấy “Trung Quốc” không nhất thiết là do ĐCSTQ định nghĩa, và chính quyền ĐCSTQ chỉ là một giai đoạn tồn tại ngắn ngủi trong lịch sử Trung Quốc.

3. Khác biệt giữa nhân dân và đảng chính trị

Nhân dân Trung Quốc không tương đương với ĐCSTQ: Trước khi dân số Trung Quốc giảm mạnh vào đầu năm 2020, trong số 1,4 tỷ người Trung Quốc, đảng viên ĐCSTQ có khoảng 96 triệu người. Ngay cả con số chính thức tính đến năm 2023 này cũng chỉ chiếm khoảng 6,8% tổng dân số Trung Quốc. Đại đa số người dân Trung Quốc không phải là đảng viên ĐCSTQ, các giá trị, lối sống và nguyện vọng của họ không nhất thiết phải nhất quán với ĐCSTQ.

Các quyết sách của ĐCSTQ không hoàn toàn đại diện cho người dân: Quá trình ra quyết sách của ĐCSTQ có tính tập trung cao độ, chủ yếu do các lãnh đạo cấp cao trong đảng đề ra, người dân thường không có quyền tham gia. Ví dụ, các chính sách như thu hồi đất đai, chế độ hộ khẩu, kiểm duyệt Internet, kiểm soát tôn giáo đã làm dấy lên sự bất mãn trong dân chúng. Điều này cho thấy ý chí của ĐCSTQ không đồng nhất với nguyện vọng của người dân.

4. Xung đột giữa văn hóa và ý thức hệ

ĐCSTQ cải tạo văn hóa truyền thống: Trong các thời kỳ như “Đại Cách mạng Văn hóa Vô sản”, ĐCSTQ đã phá hoại một lượng lớn di sản văn hóa truyền thống, như các công trình kiến trúc cổ, sách vở và các cơ sở tôn giáo hòng thay thế các giá trị truyền thống như Nho gia, Phật gia, Đạo gia bằng chủ nghĩa Marx-Lenin. Điều này cho thấy hệ tư tưởng mà ĐCSTQ kế thừa từ chủ nghĩa Marx-Lenin phương Tây có xung đột căn bản với văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Người Hoa hải ngoại và sự tiếp nối văn hóa Trung Quốc: Ở hải ngoại, các cộng đồng người Hoa đã tiếp nối văn hóa Trung Quốc thông qua ngôn ngữ, các ngày lễ truyền thống và các hoạt động văn hóa. Ví dụ, Đài Loan vẫn bảo tồn được chữ Hán phồn thể và các ngày lễ truyền thống, cho thấy “văn hóa Trung Quốc” có thể tồn tại trong các khuôn khổ chính trị khác nhau.

5. Góc nhìn quốc tế và thực tế

Sự phân biệt của cộng đồng quốc tế: Trên trường quốc tế, nhiều quốc gia và tổ chức khi tương tác với Trung Quốc đã phân biệt rõ giữa “ĐCSTQ” và “nhân dân Trung Quốc”. Ví dụ, khi các nước phương Tây chỉ trích chính sách nhân quyền của ĐCSTQ, họ thường nhấn mạnh rằng họ nhắm vào ĐCSTQ chứ không phải người dân hay văn hóa Trung Quốc.

Chiến lược tuyên truyền của ĐCSTQ: ĐCSTQ thường gắn mình với “Trung Quốc”, hòng đánh đồng những lời chỉ trích về các chính sách của nó với việc “chống Trung Quốc”. Nhưng trên thực tế, việc chất vấn ĐCSTQ (chẳng hạn như về cuộc bức hại tín ngưỡng, nhân quyền, kiểm duyệt, chính sách ngoại giao) không có nghĩa là phủ nhận lịch sử, văn hóa hay người dân Trung Quốc. Ví dụ, nhiều người Hoa ở hải ngoại chỉ trích ĐCSTQ nhưng vẫn thừa nhận cội nguồn văn hóa Trung Quốc của mình.

6. Một số trường hợp thực tế và phản ứng xã hội

Phong trào “thoái Đảng”: Trong làn sóng thoái Đảng (rút khỏi Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ) do “Cửu Bình” (Chín bài bình luận về Cộng sản Đảng) khởi xướng, nhiều người đã tuyên bố thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, nhưng nhấn mạnh rằng họ vẫn yêu mến Trung Quốc. Điều này cho thấy họ có thái độ khác biệt giữa ĐCSTQ và Trung Quốc.

Hồng Kông và Đài Loan: Phong trào “chống dự luật dẫn độ” ở Hồng Kông và chế độ dân chủ ở Đài Loan cho thấy một bộ phận người Trung Quốc theo đuổi một mô hình quản trị khác với ĐCSTQ. Họ thừa nhận bản sắc văn hóa Trung Quốc của mình, nhưng phản đối hệ tư tưởng và phương thức cai trị của ĐCSTQ.

Quan điểm trên các trang web và mạng xã hội hải ngoại: Ở hải ngoại, một số trang web và người dùng mạng xã hội đã tuyên bố rõ ràng rằng “yêu Trung Quốc không có nghĩa là yêu ĐCSTQ”, cho rằng các chính sách của ĐCSTQ (như phong tỏa Internet, kiểm soát kinh tế, bức hại tín ngưỡng) đã hạn chế tự do của người dân Trung Quốc và gây ra tổn hại lớn cho Trung Quốc.

7. Khác biệt về phương diện luật pháp và quản trị

Hiến pháp và quyền lực thực tế: Hiến pháp Trung Quốc quy định rằng nhà nước thuộc về nhân dân, nhưng trên thực tế ĐCSTQ kiểm soát quyền lực nhà nước thông qua các cơ quan nội bộ của đảng (như Bộ Chính trị). Mô hình chuyên chính độc đảng này không phải là lựa chọn duy nhất của “Trung Quốc”, trong lịch sử và trên thế giới, đa số các quốc gia áp dụng chế độ đa đảng hoặc các mô hình quản trị khác.

ĐCSTQ tự định vị bản thân như thế nào: ĐCSTQ thường nhấn mạnh về vai trò “hạt nhân lãnh đạo” của nó. Ví dụ, các điều lệ và chính sách của ĐCSTQ ưu tiên phục vụ lợi ích của đảng. Lợi ích của một chế độ độc tài chắc chắn không thể tương đồng với lợi ích chung của Trung Quốc hay nhân dân Trung Quốc.

Tổng kết

“ĐCSTQ không phải là Trung Quốc” căn cứ vào các sự thật như:

  • Lịch sử và văn hóa lâu đời của Trung Quốc vượt xa thời gian tồn tại của ĐCSTQ;
  • ĐCSTQ với tư cách là một đảng chính trị, hệ tư tưởng và các quyết sách của nó không thể đại diện cho toàn thể nhân dân Trung Quốc;
  • Cộng đồng quốc tế và người Hoa hải ngoại có thái độ khác biệt với văn hóa và nhân dân Trung Quốc so với ĐCSTQ;
  • Chính quyền ĐCSTQ chỉ là một giai đoạn tồn tại ngắn ngủi trong lịch sử Trung Quốc, trước và sau khi có ĐCSTQ, quốc gia Trung Quốc vẫn luôn tồn tại.

Những sự thật này cho thấy, Trung Quốc là một khái niệm rộng lớn hơn, bao gồm lịch sử, văn hóa và nhân dân, trong khi ĐCSTQ chỉ là một đảng phái chính trị dựa trên một hệ tư tưởng ngoại lai (Marx-Lenin) mà thôi.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/20/498556.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/5/230655.html