Làm ngơ trước một tội ác kinh hoàng không tưởng
Bài viết của Văn Dĩ Minh
[MINH HUỆ 24-06-2025] Tháng 4 năm 1944, hai tù nhân Rudolf Vrba và Alfred Wetzler đã trốn thoát khỏi trại tập trung Auschwitz. Họ trốn dưới một đống ván gỗ, rải xăng cùng thuốc lá xung quanh để che giấu mùi của mình khỏi chó nghiệp vụ của Đức Quốc xã. Ba ngày sau, lính Đức Quốc xã rời đi, và cả hai trốn thoát thành công. Trong 3 tháng tiếp theo, 430.000 người Do Thái từ Hungary bị đưa đến trại tập trung đó, không hề biết rằng họ sẽ bị tàn sát hoặc bị giết bằng hơi ngạt.
Quá sốc, nên không ai tin vào báo cáo
Hai tháng sau khi trốn thoát, Vrba và Wetzler thông báo cho quân Đồng minh về những gì đang xảy ra tại Auschwitz. “Bản báo cáo Vrba-Wetzler” là tài liệu đầu tiên phơi bày tội ác của Đức Quốc xã trong các trại tập trung của chúng.
Tài liệu nêu chi tiết về những tội ác đang diễn ra tại trại Auschwitz, đã được gửi đến các nhà lãnh đạo ở Slovakia, Hungary và Thụy Sỹ, nhưng không được phổ biến rộng rãi. Các nhà lãnh đạo đã giữ kín thông tin vì họ cảm thấy quá khó tin. Khi đó, ngay cả Thẩm phán Tòa án Tối cao Hoa Kỳ Felix Frankfurter cũng tuyên bố rằng ông không tin.
Người xem bàng hoàng trước cảnh tượng trong các trại tập trung
Tháng 1 năm 1945, Trại Auschwitz bị đóng cửa. Các nhiếp ảnh gia quân đội Đồng minh đã ghi lại những thước phim về các trại này ngay sau khi giải phóng, sau đó được biên soạn thành bộ phim tài liệu “Các trại tập trung của Đức Quốc xã”, được cô đọng từ khoảng 24.000m phim xuống còn khoảng 1.800m phim.
Ngày 20 tháng 11 năm 1945, bộ phim được trình chiếu tại Phiên tòa Nuremberg, nơi kết tội các lãnh đạo Đức Quốc xã về những tội ác mà họ gây ra trong Thế chiến II. Khi đèn trong phòng tắt và màn hình sáng lên, khán giả đều câm lặng. Họ đã được xem cảnh khoảng 200 người bị dồn vào một nhà kho trong một trại tập trung gần Leipzig. Lính Đức Quốc xã đã tưới xăng vào nhà kho và châm lửa đốt. Lính canh còn dùng súng máy bắn vào những người cố gắng thoát ra.
Bộ phim dài một giờ cho thấy nhiều thi thể nhợt nhạt, gãy xương hoặc cháy xém. Các nạn nhân gầy gò với xương sườn lồi ra và mắt trũng sâu. Một số người trong phòng xử án bắt đầu khóc nức nở, và một phụ nữ đã ngất xỉu.
Khi bộ phim kết thúc, tất cả mọi người trong phiên tòa đều im lặng, bao gồm cả công tố viên người Mỹ Robert Jackson và Thẩm phán John Parker. Trước đó, khi mọi người lần đầu tiên nghe về Báo cáo Vrba-Wetzler tại Hoa Kỳ, họ cho rằng báo cáo bị phóng đại, và giữ thái độ hoài nghi.
Bài học đạo đức rút ra từ câu chuyện này là nếu mọi người tin vào Báo cáo Vrba-Wetzler khi nó được công bố lần đầu, và có các hành động quyết liệt để chấm dứt tội ác chiến tranh của Đức Quốc xã, thì số người chết trong các trại tập trung có lẽ đã không khủng khiếp đến vậy.
Các trại tập trung ở Trung Quốc trong Thế kỷ 21
Thật không may, lịch sử thường lặp lại. Nhiều báo cáo không chính thức đã tiết lộ sự tồn tại của các trại tập trung ở Trung Quốc, với nhiều tội ác ở trong đó. Dưới đây là một số trường hợp được ghi nhận bởi Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc bức hại Pháp Luân Công (WOIPFG), môn tu luyện bị bức hại tại Trung Quốc từ tháng 7 năm 1999:
1. Hàng ngàn học viên Pháp Luân Công đã bị giam giữ tại Trại tạm giam Tô Gia Đồn ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh. Cô Annie (hóa danh) từng làm y tá tại Trung tâm Điều trị Huyết khối Liêu Ninh. Chồng cũ của cô là một bác sỹ phẫu thuật. Ngày 9 tháng 3 năm 2006, cô đã đào thoát sang Thủ đô Washington. Ngày 20 tháng 4 năm 2006, cô Annie tiết lộ rằng chồng cũ của cô đã phẫu thuật cắt bỏ thận, gan và giác mạc của nhiều học viên Pháp Luân Công để bán kiếm lời và phục vụ phẫu thuật ghép tạng. Cô cũng cho biết trong trại có lò hỏa thiêu để xử lý thi thể.
2. Trong một báo cáo của WOIPFG được công bố vào ngày 14 tháng 3 năm 2016, một lính gác đã chứng kiến hai bác sỹ quân y (một người mang số hiệu 0106069) mổ cướp nội tạng từ một học viên Pháp Luân Công vào ngày 9 tháng 4 năm 2002. Vụ việc xảy ra tại một phòng phẫu thuật ở tầng 15 của Bệnh viện Đa khoa Quân khu Thẩm Dương. Học viên này là một nữ giáo viên trung học cơ sở, ngoài 30 tuổi.
3. Trong một báo cáo được công bố vào ngày 29 tháng 12 năm 2020, Lư Thục Hằng khai rằng chị dâu của ông là bà Chu Thanh, đã tham gia vào việc mổ cướp nội tạng của một học viên Pháp Luân Công tại Bệnh viện Cảnh sát Vũ trang Thượng Hải. Nó giống như một sự tra tấn, vì nạn nhân không được gây mê trong quá trình thực hiện.
4. Một báo cáo ngày 23 tháng 11 năm 2022 thuật lại lời kể của ông Sugawara, cựu thủ lĩnh của một tổ chức tội phạm Nhật Bản, hiện là một nhà bình luận kinh tế, về những điều ông đã từng chứng kiến tại Viện Ghép gan thuộc Bệnh viện Đa khoa Cảnh sát Vũ trang Bắc Kinh. Ông nhìn thấy một thanh niên nằm trên giường. Các bác sỹ phẫu thuật Trung Quốc cho biết họ đã cắt đứt gân tay chân của một học viên Pháp Luân Công để người này không thể cử động, và chuẩn bị mổ lấy gan của anh để ghép cho một bệnh nhân đang chờ.
Nhiều vụ việc liên tiếp bị phơi bày cho thấy nạn thu hoạch nội tạng ở Trung Quốc không chỉ là một hiện tượng đơn lẻ, mà là một hoạt động có hệ thống, được nhà nước bảo trợ.
Cái chết của một bác sỹ thực tập và tài liệu buộc tội 11.000 trang
Ngày 8 tháng 5 năm 2024, bác sỹ thực tập La Soái Vũ, 28 tuổi, được phát hiện tử vong bên ngoài ký túc xá Bệnh viện Số 2 Tương Nha thuộc Đại học Trung Nam, tỉnh Hồ Nam. Cảnh sát kết luận rằng anh nhảy lầu tự tử. Cha mẹ anh đã khôi phục dữ liệu bị xóa trên máy tính của anh, phát hiện thông tin về việc buôn bán nội tạng và các tội ác khác do nhân viên bệnh viện thực hiện. Dữ liệu bao gồm các bản ghi âm và hồ sơ tài liệu, tổng cộng 11.119 trang.
Một năm sau, vào ngày 11 tháng 6 năm 2025, cha mẹ của bác sỹ La đã đăng một số tài liệu và bản ghi âm đó lên mạng xã hội. Trong đó bao gồm bằng chứng cho thấy các bác sỹ đã ngụy tạo thông tin bệnh án, tuyên bố bệnh nhân mắc bệnh nan y để hợp thức hóa việc thu hoạch nội tạng; cố tình không cấp cứu kịp thời, và tiêm thuốc khiến bệnh nhân không thể tỉnh lại nhằm tạo hiện tượng “chết não giả”, cùng nhiều hành vi tàn bạo khác. Tất cả là vì bệnh viện đã lên kế hoạch lấy và ghép tạng của bệnh nhân.
Trong một bản ghi âm, bác sỹ La kể rằng anh được giao nhiệm vụ lấy thận từ một nơi nào đó. Khi đến nơi, anh nói với bác sỹ phẫu thuật rằng không muốn lấy lá gan. Sau đó, bác sỹ phẫu thuật này hỏi những người khác tại đó xem họ có muốn sử dụng gan không. Có một số người từ các bệnh viện khác nhau đang chờ để lấy nội tạng tươi, và một số người còn cười nói trong suốt cuộc trao đổi. Anh La cho biết họ đã quen với tình huống này và có vẻ thoải mái.
Một triệu người mất tích đang ở đâu?
Toutiao (Tin tức hôm nay), một nền tảng tin tức của Trung Quốc, điều hành một dự án trách nhiệm xã hội mang tên “Cảnh báo Toutiao cho người mất tích”. Ngày 25 tháng 2 năm 2021, dự án này cùng Trung tâm Nghiên cứu Hỗ trợ Xã hội Trung Quốc đã ban hành một báo cáo chung về người mất tích ở Trung Quốc, trong đó ước tính trong năm 2020 có khoảng 1 triệu người đã mất tích ở Trung Quốc.
Trong những năm gần đây, số lượng học sinh mất tích tại các tỉnh Hồ Bắc, Quảng Châu, cũng như thành phố Quảng Châu, đã gia tăng đáng kể. Trong một bản ghi âm của bác sỹ La, một nhân viên của Bệnh viện Số 2 Tương Nhã đã nói với anh rằng giám đốc bệnh viện muốn anh tìm 12 trẻ em hiến tạng trong độ tuổi từ 3 đến 9 tuổi. Trong một đoạn ghi âm khác, người này nêu rõ yêu cầu về độ tuổi, giới tính và số lượng trẻ em: 3 bé trai và 3 bé gái từ 3-5 tuổi, và 3 bé trai và 3 bé gái từ 6-9 tuổi. Người này nói: “Chúng tôi cần máu tĩnh mạch của các bé…”.
Thông tin được khôi phục từ máy tính của bác sỹ La cho thấy có một dây chuyền sản xuất đang điều hành ngành công nghiệp thu hoạch nội tạng. Nó cũng phơi bày cách thức mà các bác sỹ nói dối về việc bệnh nhân bị chết não, sự tồn tại của thị trường chợ đen của nội tạng, cũng như nạn tham nhũng tràn lan và các hành vi phi đạo đức trong ngành y tế.
Nội tạng của các quan chức cấp cao
Ngày 11 tháng 12 năm 2022, Chu Vĩnh Tân, Ủy viên thường trực Ủy ban Toàn quốc Hội nghị Hiệp thương Chính trị Trung Quốc khóa XII, đã đọc một bài điếu văn. Trong đó, ông bày tỏ thương tiếc về sự ra đi của ông Cao Chiêm Tường, nguyên Thứ trưởng Bộ Văn hóa và Du lịch. Ông Chu viết: “Trong những năm qua, ông Cao đã kiên cường chiến đấu với bệnh tật. Nhiều nội tạng của ông đã được thay thế. Ông ấy thậm chí còn nói đùa rằng: ‘Nhiều bộ phận trên người tôi không còn là của tôi nữa.’”
Bài điếu văn này đã dấy lên một cuộc tranh luận sôi nổi trên Internet: “Nếu một cựu Thứ trưởng Bộ Văn hóa có thể chi trả cho việc thay thế toàn bộ nội tạng của mình, thì thử hỏi các quan chức cấp cao hơn bộ trưởng còn có thể làm đến mức nào?”
Tháng 9 năm 2019, một quảng cáo quảng bá của Bệnh viện 301 Bắc Kinh (Bệnh viện Đa khoa của Quân đội Giải phóng Nhân dân) đã bị tiết lộ. Bệnh viện này từ lâu là cơ sở y tế trọng yếu của nhà lãnh đạo hàng đầu Trung Quốc. Quảng cáo này tuyên bố rằng tuổi thọ trung bình của các quan chức Trung Quốc vào năm 2008 là 88, cao hơn tuổi thọ của các nhà lãnh đạo phương Tây. Quảng cáo đề cập đến việc khởi động một dự án trường thọ cho các quan chức cấp cao vào năm 2005, với mục tiêu kéo dài tuổi thọ của họ lên 150 tuổi.
Số lượng lớn các quan chức về hưu, nhu cầu ghép tạng khổng lồ
Khi âm mưu thu hoạch nội tạng trên diện rộng bị phơi bày sau cái chết của bác sỹ La, dư luận bắt đầu đặt câu hỏi: số nội tạng bị thu hoạch đã đi đâu?
Một người bình luận trên mạng viết: “Việc thu hoạch nội tạng sống ban đầu nhắm vào các học viên Pháp Luân Công. Có lẽ hiện nay đang thiếu nguồn nội tạng. Với lợi nhuận khổng lồ, những kẻ thủ ác đã vung lưỡi hái ra nhắm vào công chúng. Điều này giải thích tại sao sinh viên đại học mất tích, và những người trẻ tuổi chết hoặc biến mất vì những lý do kỳ lạ”.
Một người khác viết: “Để các quan chức về hưu sống lâu như vậy, chẳng lẽ nội tạng của họ sẽ không hỏng sao? Sau nhiều năm làm việc căng thẳng, làm sao họ có thể sống lâu như vậy và vẫn khỏe mạnh thế? Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy kinh hoàng”.
Có rất nhiều các quan chức ở Trung Quốc lạm quyền để duy trì sự sống của mình. Hệ quả là quần chúng trở thành nguồn cung cấp nội tạng cho các quan chức, khiến việc ghép tạng trở nên dễ dàng.
Hãy thử tưởng tượng, nếu tội ác mổ cướp nội tạng sống của ĐCSTQ được làm thành phim tài liệu và được trình chiếu tại tòa án giống như bộ phim “Trại tập trung của Đức Quốc xã” cách đây 80 năm. Liệu khán giả, sau khi chứng kiến những ca phẫu thuật, lò hỏa thiêu, và những “người hiến tạng” bị giam giữ, có hối hận vì đã không hành động khi lần đầu tiên biết về điều đó không?
Tôi kêu gọi những người có lương tri hãy chú ý đến tội ác đã kéo dài hàng thập kỷ và được che giấu kỹ lưỡng này, và hãy làm hết sức để vạch trần tội ác chưa từng có tiền lệ này.
Tài liệu tham khảo:
Nuremberg: Infamy on Trial by Joseph E. Persico (Nhà xuất bản Penguin)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/24/496374.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/3/229192.html