Đại Pháp đã hóa giải tâm oán hận trong nhiều năm của tôi đối với con dâu
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 17-05-2025] Tâm oán hận của tôi bắt đầu tích lũy từ khi còn nhỏ, thời thanh xuân của tôi chìm trong bể khổ, bà nội tôi không thích con gái, vì thế liên lụy đến mẹ tôi cũng bị ngược đãi, cha tôi vô tội và bị dán nhãn “phản cách mạng” trong cuộc vận động chính trị của tà đảng Trung Cộng, tôi trở thành con gái của “năm phần tử xấu”. Năm 18 tuổi, vì suất vào trường đại học sư phạm của tôi do cục giáo dục lựa chọn những người ưu tú đã bị người có quyền thế chiếm mất, nên sau đó tôi vào làm việc ở một doanh nghiệp. Tôi đến từ vùng nông thôn, không có tuổi nghề, nhưng tôi nỗ lực làm việc, làm xuất sắc, nên lãnh đạo công nhận tôi, tính đến thân tôi có bệnh, [lãnh đạo] sắp xếp cho tôi công việc làm quản lý, cho nên tôi bị một số nữ công nhân có tuổi nghề chèn ép và tẩy chay.
Nửa đời trước của tôi có quá nhiều bất công và ủy khuất, trong tâm tích lũy những ác niệm không thể lý giải như oán hận, tật đố và báo thù, chúng đã hủy hoại thân thể tôi. Rất nhiều tư tâm và nhân niệm liên quan đến tâm oán hận đã tạo ra không ít phiền phức cho quá trình tu luyện sau này của tôi.
I. Con dâu vào nhà
Năm 2000, một người họ hàng giới thiệu con dâu [cho gia đình tôi], mặc dù chúng tôi không hài lòng một chút, nhưng con bé là một cô bé tốt, cháu học cắt tóc và kinh doanh thực phẩm chức năng trong thành phố, là người khá truyền thống. Tôi là người tu Đại Pháp, biết rõ nhân duyên là do đời trước đã định, cuộc hôn nhân này đã định xong.
Năm 2002, con dâu sinh cho gia đình tôi một cháu trai dễ thương. Năm cháu trai 3 tuổi, chồng tôi qua đời, vì cả con dâu và nhà mẹ ruột cháu đều kinh doanh khá bận nên một mình tôi nuôi lớn cháu trai. Con dâu chưa bao giờ phản đối tôi tu Đại Pháp, con biết cháu trai theo tôi suốt 15 năm qua chưa hề bị bệnh. Khi tôi bị tà đảng can nhiễu, con dâu giúp tôi cất giữ kỹ càng tất cả sách Đại Pháp và tài liệu, việc mua sắm trong gia đình đều do con dâu lo liệu, không cần tôi bận tâm. Con dâu cần cù, tiết kiệm, chịu khổ và thích ngăn nắp, cháu rất hiếu kính cha mẹ và các trưởng bối ở hai bên gia đình, mang đến cho hàng xóm ấn tượng rằng chúng tôi thân như mẹ con.
II. Sự cố bán nhà
Vào một ngày nọ năm 2009, con dâu nói với tôi, cháu trai dần lớn, giá cả tăng vọt, tiền lương của con trai tôi lại không đổi, con dâu kêu tôi bán ngôi nhà rộng 140 mét vuông duy nhất của mình khi đó cho cháu mở rộng kinh doanh, nhưng tôi không đồng ý. Vì mỗi tuần đều có hai ngày học Pháp nhóm ở nhà tôi, nên con trai không tán đồng lắm, cháu nói kinh doanh rủi ro, bán dễ, mua lại khó. Con dâu lại nói, kêu cả nhà tôi tạm thời thuê một căn hộ để ở, đến khi kinh doanh mở rộng kiếm được tiền rồi lại mua nhà mới. Nhưng cuối cùng chuyện bán nhà thương lượng không thành, kể từ đó, con dâu ở nhà lầm lì ít nói, bầu không khí vui vẻ ngày xưa ít đần, con dâu nảy sinh oán hận đối với tôi. Tôi hướng nội tìm, đó là do tôi thiếu kiên nhẫn, không nhẫn nại chia sẻ với con dâu về chuyện bán nhà, khiến gia đình có mâu thuẫn, vì sĩ diện nên ngoài mặt chúng tôi nhường nhau ba phần, chưa từng tranh cãi, nhưng trong tâm lại luôn bế tắc.
III. Con dâu đã thay đổi, nhưng tôi không hướng nội tìm
1. Vào mùa đông năm 2021, cả nhà chúng tôi dọn vào ngôi nhà mới mà con trai thế chấp mua, con trai và con dâu cùng sở hữu ngôi nhà này.
Một ngày nọ, sau khi con trai đi làm, con dâu nói với cháu trai (cháu nghỉ đông ở nhà), cháu là do con dâu nuôi lớn, muốn cháu nhớ ơn. Sau khi nghe xong, cháu trai không lên tiếng, khi đó tôi ở kế bên, cảm thấy con dâu kỳ quặc, mặc dù ngoài miệng tôi không tranh biện, nhưng lại nhìn con dâu với tâm thái mỉa mai của văn hóa Đảng, trong tâm phẫn nộ bất bình, nghĩ: Những chuyện vụn vặt trong cuộc sống bình thường thì thôi, người này sao lại biến thành bất chấp lý lẽ như vậy, mở mắt nói láo. Hàng xóm, bạn bè họ hàng và người thân bên gia đình con dâu đều biết một tay tôi nuôi lớn cháu, ngoại trừ học phí ra, toàn bộ chi phí của cháu đều do tôi bỏ ra, đến bây giờ tôi chỉ có 2 ngàn tiền lương hưu, và không có tiền tiết kiệm. Không biết sao con dâu phải nói dối tày trời, còn cố ý cho tôi nghe thấy, đến nay tôi chưa từng kể cho người khác nghe chuyện này.
Sau đó, tôi mới hướng nội tìm bản thân trên bề mặt, tôi nghĩ chắc chắn là có những nhân tâm cần tôi tu bỏ, như tâm hiển thị tranh công, cầu báo đáp, không cân bằng và tật đố, thực ra về căn bản tôi không đào sâu tìm bản thân, trong tâm vẫn còn một chút tâm coi thường con dâu.
2. Con dâu lấy lại chìa khóa vào nhà mới từ tôi.
Không lâu sau khi vào nhà mới, con dâu nói tôi có nhà cũ rồi, bảo tôi trả lại thẻ vào nhà mới cho cháu. Tôi cảm thấy rõ rệt con dâu không muốn cho tôi tiếp tục ở nhà mới. Tôi sợ con trai biết sẽ khó xử, nên tôi về nhà cũ ở một mình. Nhà cũ ở trong thành phố, tính ra cách nhà mới không xa, hai buổi học Pháp nhóm mỗi tuần ở khu vực chúng tôi ở nhà cũ chưa bao giờ gián đoạn, con trai cũng biết, nên con chưa từng hỏi tôi lý do dọn khỏi nhà mới, nhưng cuối tuần con đón tôi qua đó dùng bữa. Thái độ của con dâu đối với tôi khác biệt khi có và không có con trai, tiểu khu bên nhà mới rất lớn, có nhiều người đến từ địa phương khác vẫn chưa biết chân tướng, tôi đã làm chìa khóa nhà mới từ chìa khóa của con trai, nghĩ rằng ở nhà mới thuận tiện giảng chân tướng, tôi cũng không thấy ủy khuất, vả lại con dâu cũng không đuổi tôi đi. Nhưng tôi vẫn đánh giá con dâu bằng văn hóa Đảng, cho rằng con dâu hai mặt, trước mặt con trai thì thế này, sau lưng lại thế kia. Tôi đã không để ý và quen che giấu tâm oán hận được hình thành do tiếp thụ giáo dục văn hóa Đảng từ nhỏ. Tôi chỉ cho rằng con dâu oán hận tôi vì sự cố bán nhà.
3. Từ bỏ niệm đầu “tố cáo”
Năm 2022, đại dịch ở khu vực chúng tôi chưa hề dừng lại, con trai không cho tôi ở nhà cũ một mình, bảo tôi dọn về nhà mới. Vì đại dịch nên cửa hàng kinh doanh của con dâu cũng đóng cửa không làm, như vậy hàng ngày tôi và con dâu đều ở cùng nhau. Tôi nghĩ mình là người tu luyện, không có kẻ địch, mình coi như không nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của con dâu, cố gắng đối đãi tốt với con, quan tâm con nhiều hơn trong cuộc sống, tôi nhận làm hết việc nhà, bao gồm cả việc mua sắm thường ngày, cố gắng thỏa mãn ý muốn của con dâu. Con dâu ăn cơm dùng rất nhiều chén dĩa, hàng ngày cũng tốn thời gian rửa chén hơn, khi xuất hiện tâm thiếu kiên nhẫn, tôi sẽ nghĩ mình là “tiểu hòa thượng”, chịu khổ tiêu nghiệp. Con dâu đã học nấu ăn, ban đầu tôi thấy rất khó nuốt, tôi nghĩ đây là để trừ bỏ tâm ham ăn của mình, tôi nhớ đến câu Pháp:
“Để lấp cho đầy bao tử, ông kiếm được gì liền ăn nấy” (Chuyển Pháp Luân)
Bất kể tôi làm việc nhà thế nào, con dâu vẫn không hài lòng, đối với hết thảy việc nhà mà tôi làm, con đều phải kiểm tra kỹ càng, bao gồm việc lau cửa sổ, cách phơi quần áo và xếp giày dép, trên sàn có vài giọt nước, con cũng phải nói, con không cho tôi dùng nước rửa chén, nhưng nếu tôi không dùng thì con lại bắt bẻ tôi rửa chén không sạch. Khi đó, tôi cảm thấy không có ai hiểu nỗi khổ của mình, trong tâm trách con dâu quá đáng, tôi chỉ nghĩ đến nỗi ủy khuất của mình, mà không chú ý đến những ưu điểm của con dâu, con làm việc nghiêm túc, thích ngăn nắp và chú trọng sắp xếp nhà cửa. Biểu hiện của con dâu giống như tấm gương soi ra rất nhiều thiếu sót của tôi, ví như tôi làm việc qua loa và tùy tiện, thiếu nghiêm túc, không làm được cẩn thận mà Sư phụ giảng. Những món ăn nhạt nhẽo do con dâu nấu mà tôi không thích ăn, thực ra là để trừ bỏ chấp trước thích ăn cay nồng của tôi, mặc dù tôi hướng nội tìm bản thân, biết mình có nhân tâm phải bỏ, nhưng quan niệm đã cản trở tôi thay đổi bản thân, tôi luôn cho rằng bất kể thế nào thì tôi là mẹ chồng, không thể không cần truyền thống lễ nghĩa và tôn trọng cha mẹ. Trong tâm tôi vẫn nảy sinh niệm đầu: Kiếm cơ hội tìm gia đình sui gia để nói lý, con dâu thật quá đáng.
Khi học Pháp buổi tối, có một giọng nói bên tai tôi: “Cứu người, cứu người.” Tôi trầm tĩnh suy nghĩ, hóa ra con dâu không phải là người như vậy! Sao tôi lại trở thành người thường đi “tố cáo” rồi. Lại nói, trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp là cứu người, mấy chục người bên gia đình sui gia đều minh bạch chân tướng, có không ít người còn dùng tên thật để làm “tam thoái”, gia đình sui gia còn khen tôi là mẹ chồng hiếm gặp, họ nói con dâu đến nhà tôi là có phúc. Nếu tôi không giữ vững tâm tính, làm ra những việc không lý trí, thì người khác đối đãi với Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp thế nào, bất kể con dâu đối đãi với tôi thế nào, đến nay con chưa từng nói lời bất kính với Sư phụ và Đại Pháp, trước đây con còn tỉ mỉ cắm rất nhiều hoa sen vào bình hoa lớn dâng lên trước Pháp tượng của Sư phụ. Trong cao trào kiện Giang năm 2015, con dâu đã ký tên thật vào danh sách kiện Giang ủng hộ đệ tử Đại Pháp. Nếu vì tâm oán hận của tôi dẫn đến việc tố cáo không lý trí, thì đó không phải là cứu người, mà là đẩy người khác xuống, nên tôi đã từ bỏ niệm đầu “tố cáo”, thế nhưng tôi vẫn chưa nghiêm túc hướng nội tìm, thay đổi bản thân từ nội tâm.
IV. Tôi cố thủ quan niệm con người, mâu thuẫn với con dâu tiếp diễn không ngừng
Nhìn thấy sắc mặt của con dâu gần đây ngày càng ốm và đen (trước đây không như thế), nếu đánh giá từ góc độ con người, tôi vẫn thấy đau lòng một chút, nhưng tôi không nhận ra đó là do những vật chất bất hảo như tâm oán hận của tôi tích tụ vào chỗ con gây ra, đồng thời tôi vẫn cảm thấy con đã biến thành người bất chấp lý lẽ.
Không lâu sau khi tốt nghiệp đại học, cháu trai ở nhà đợi việc, con trai đi làm và không thường ở nhà ăn cơm, ba bữa cơm đều do con dâu nấu, mỗi bữa con đều nấu những món ngon, đặc biệt là buổi trưa, con dâu chỉ kêu cháu trai ăn cơm, tôi không cần nấu ăn nên ở trong phòng học Pháp, mặc dù con không kêu tôi ăn cơm, nhưng tôi vẫn chủ động ra bàn ngồi, về cơ bản vị trí ngồi của chúng tôi là cố định, con dâu bày những món ngon trước chỗ của con và cháu trai, còn trước mặt tôi đều là những món ăn thừa và những món mà hai mẹ con họ không thích ăn, ban đầu tôi cũng chẳng để tâm.
Nhưng lâu dần, nhân tâm của tôi đã bị dẫn động. Tôi không coi trọng ăn ngon ăn dở, thứ mà tôi coi trọng là thể diện, vì cháu trai ở nhà, nên những hành động của con dâu đã ảnh hưởng đến cách nhìn của cháu trai đối với tôi. Tôi không kể với con trai về nỗi ủy khuất trong mấy tháng và sự oán giận đối với con dâu, theo lý của người thường, nói sao thì con dâu cũng không phải, nhưng tôi là người tu luyện, tôi cũng biết lý của con người và của Thần là phản lại, nhưng tôi vẫn cứ dính vào tâm oán hận, bị kéo vào con người và không thể nhảy ra.
Một ngày nọ, tôi gặp chú em và em dâu ngoài chợ rau, tôi đã kể khổ sơ sơ vài câu, nhưng vì sĩ diện, nên tôi không dám nói cụ thể những việc mà con dâu đã làm với tôi. Sau khi về nhà, chân răng của tôi bị loét, uống nước cũng đau, trong mấy chục năm tôi không hề bị đau răng, nên tôi biết đó là nghiệp do mình không tu khẩu, bàn tán sau lưng con dâu vài câu gây ra. Tôi học Pháp thật nhiều, phát chính niệm, rồi xin Sư phụ, sau ba ngày, cơn đau răng đã biến mất.
Vài ngày sau, tôi muốn rời khỏi nhà mới về nhà cũ ở một mình, sau khi về nhà cũ, tôi chỉ ăn vẻn vẹn một bữa cơm, một lát sau bụng tôi lên cơn đau nhói, sau đó tôi bắt đầu tiểu tiện mất kiểm soát, ngoài ra trong nước tiểu có máu (trước đó từng xuất hiện triệu chứng này khi tôi vượt quan tâm tính). Tôi liền cảnh giác, bắt đầu hướng nội tìm, tôi phát hiện mình không nên vì để tránh né vượt quan, hờn dỗi trở về nhà cũ ở, tôi không vượt quan tốt, lại không đào sâu bản thân, không hướng nội tìm, nên bị cựu thế lực dùi vào sơ hở. Tôi lập tức quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, song thủ hợp thập, nhận lỗi với Sư phụ: Sư phụ à! Đệ tử không nghe lời của Ngài, người tu luyện nên hướng nội tìm vô điều kiện, con nhất định ghi nhớ lời dạy của Sư phụ:
“Đối đích thị tha Thác đích thị ngã”
Tạm dịch:
Cái đúng là họ
Cái sai là mình(Thùy Thị Thùy Phi, Hồng Ngâm III)
Vài phút sau, hết thảy giả tướng ma nạn mà đột nhiên xuất hiện trên thân thể tôi đều biến mất. Cảm ân Sư phụ từ bi lại lần nữa gánh chịu cho đệ tử cái nạn vốn không nên chịu, con thật sự nên chú trọng tu bản thân rồi.
V. Hướng nội tìm, liễu ám hoa minh
Trên đường về nhà mới, tôi suy nghĩ sau khi về, làm thế nào để kết nối với con dâu từ tận đáy lòng, đồng thời tôi hạ quyết tâm buông bỏ tự ngã, đối đãi với con dâu bằng thiện tâm và từ bi của người tu luyện. Con là sinh mệnh đến vì Pháp, có duyên phận rất lớn với tôi. Vì để thành tựu tôi, con dâu ở bên cạnh tôi, để con biểu hiện cho tôi thấy, giúp tôi trừ bỏ nhân tâm chấp trước, đề cao tâm tính. Chính Pháp đã đến giai đoạn cuối cùng, người đệ tử không nên thân như tôi đã khiến Sư phụ lo lắng, và cũng làm khổ con dâu chịu đựng tiêu nghiệp cho tôi.
Trên đường, tôi luôn quy chính bản thân, khi về đến nhà mới, con dâu nhìn thấy tôi giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, con còn vui vẻ gọi tôi: “Mẹ, mẹ về rồi, tối nay ăn gì thế ạ?” Sự thay đổi đột nhiên này của con dâu khiến tôi chưa kịp chuẩn bị tư tưởng, thật là thần kỳ, tôi nhẹ nhàng đáp lại: “Con thu xếp nhé.” Ngoài ra, cặp chân mày nhíu lại đã lâu của con dâu cũng giãn ra, sắc mặt cũng bình thường trở lại, gia đình lại yên ổn như xưa. Sư phụ thấy tôi có tâm thật sự muốn tu tốt bản thân, nên trong tích tắc đó Ngài đã hóa giải tâm oán hận mà tôi tích lũy đối với con dâu.
Cảm ân Pháp lực vô biên của Sư phụ từ bi, Phật ân hạo đãng!
(Phụ trách biên tập: Hồng Dương)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/5/17/大法化解了我對兒媳多年的怨恨心-489561.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/23/228988.html