Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 21-07-2025]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các đồng tu!

Nhiều năm trước, trước khi tôi đắc Pháp, một hôm tôi nhìn thấy một cảnh tượng: Tôi đang ngồi trong một ngôi nhà, đồng thời tôi là một sinh mệnh to lớn vô tỉ, lơ lửng bên trên thế giới, bao phủ một khu vực rất rộng lớn. Trên mặt đất bên dưới tôi có vô số sinh mệnh nhỏ bé. Tôi biết mình cần phải chịu trách nhiệm về họ.

Sau khi cảnh tượng này kết thúc, tôi không hiểu ý nghĩa của nó, thậm chí còn cảm thấy mình có thể đã phát điên hoặc bị ảo giác. Điều kỳ diệu nhất là những chúng sinh mà tôi chịu trách nhiệm phần lớn tập trung ở một khu vực địa lý trên thế giới. Tôi chưa bao giờ đến đó và cũng chưa bao giờ cảm thấy có bất kỳ mối liên hệ nào với nơi đó.

Vài năm sau, tôi và em họ đến một hiệu sách cũ. Bìa một cuốn sách đã thu hút sự chú ý của cậu ấy, thế là cậu ấy lấy nó từ trên giá xuống cho tôi xem. Đó là một cuốn sách nhỏ giới thiệu về khí công do một người phương Tây viết. Tôi rất hứng thú và đã mua cuốn sách đó. Đọc cuốn sách, tôi càng thêm hứng thú và quyết định phải tìm một môn khí công “chân chính” để học. Vài tháng sau, tôi đọc tin tức thấy một bài báo về việc người Canada gốc Hoa bị Trung Cộng sách nhiễu, trong đó có đề cập đến Pháp Luân Công, trong tâm tôi nghĩ: “Pháp Luân Công, đây chắc hẳn là một môn khí công.”

Ban đầu, tôi cảm thấy “Luận Ngữ” thật khó tin, nhưng tôi quyết định tiếp tục đọc, và nhanh chóng kinh ngạc phát hiện ra rằng, tất cả những thắc mắc của tôi về nhân sinh đều được giải đáp rõ ràng trong sách. Từ các giáo lý tôn giáo đến thiên mục, dao thị, phó ý thức, kinh mạch, khai ngộ, từng câu hỏi một đều có câu trả lời rõ ràng. Tôi kinh ngạc nhận ra rằng, sau khi đọc xong cuốn sách này, tôi không còn bất cứ thắc mắc nào về nhân sinh nữa, chỉ còn lại những câu hỏi về Pháp Luân Đại Pháp – làm thế nào để học nhiều hơn, làm thế nào để bước trên con đường tu luyện vĩ đại này. Câu Pháp này đã để lại trong tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Thành phố nơi tôi ở không có đồng tu, ban đầu tôi đã tu luyện một mình trong khoảng sáu tháng. Thông qua học Pháp, tôi hiểu rằng người tu luyện phải làm ba việc. Học Pháp và phát chính niệm đối với tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi không biết giảng chân tướng như thế nào. Tôi cũng không lý giải tại sao giảng chân tướng về cuộc bức hại lại có thể cứu người. Nhưng Sư phụ nói đây là việc người tu luyện phải làm, vì vậy tôi đã in tờ rơi chân tướng và đơn thỉnh nguyện từ trên mạng rồi bắt đầu phân phát. Nhưng vì tôi không minh bạch Pháp lý căn bản nên không thể kiên trì và cũng không làm được nhiều. Do tu luyện một mình, nên mối liên hệ duy nhất của tôi với các đồng tu là các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net. Lúc đó, những điều này rất quan trọng đối với tôi và đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Nhưng hầu hết bài chia sẻ đều từ các đồng tu ở Trung Quốc Đại lục, nơi có môi trường xã hội hoàn toàn khác ở đây, tôi rất khó hiểu mình cần phải làm gì và thường rơi vào bối rối.

Lúc này, tôi tìm được một công việc rất tốt ở thành phố khác. Điều thú vị là thành phố này chính là khu vực mà tôi đã thấy trong cảnh tượng trước khi đắc Pháp. Có lẽ Sư phụ đã an bài như vậy để kiên định tín niệm của tôi.

Sau khi chuyển nhà, tôi đã tham gia nhóm học Pháp tại địa phương. Gặp được các đồng tu khiến tôi cảm thấy vô cùng phấn khởi. Đặc biệt là lần đầu tiên tham gia học Pháp tập thể, tư tưởng tôi (vốn) bị rất nhiều can nhiễu, trong quá trình học Pháp này, các sinh mệnh bại hoại trong tư tưởng tôi đã được Sư phụ thanh trừ. Mỗi lần tham gia học Pháp tập thể đều xảy ra tình huống như vậy, sau khi học Pháp tôi cảm thấy được tịnh hóa cực lớn.

Tôi vẫn không thể minh bạch từ căn bản tại sao phải giảng chân tướng và cứu chúng sinh, những thắc mắc này vẫn luôn đè nặng trong tâm tôi. Tuy nhiên, bây giờ đã có nhóm học Pháp, tôi dần dần tham gia vào nhiều hạng mục, hòa vào dòng chảy Chính Pháp, và nhận thức của tôi cũng dần sâu sắc hơn.

Thay đổi trong sự nghiệp

Không lâu sau, tôi có cơ hội tham gia vào việc xuất bản báo The Epoch Times bản tiếng Anh tại địa phương. Tôi được đào tạo về dàn trang và cũng rất biết ơn vì có cơ hội này. Tôi cảm thấy có một duyên phận mạnh mẽ với hạng mục này.

Trong khoảng thời gian đó, tôi rất khó cân bằng giữa tu luyện, hạng mục và công việc người thường. Tôi thường cảm thấy mệt mỏi ở văn phòng, thậm chí còn ngủ gật ngay tại bàn làm việc. Tôi thiếu tín tâm vào năng lực của mình, rất tự ti, và còn có tâm ỷ lại mạnh mẽ.

Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng và mệt mỏi, lúc này người quản lý nói với tôi rằng họ không hài lòng với biểu hiện của tôi và đưa tôi vào thời gian thử việc. Tôi phải tham gia dự án đào tạo cho nhân viên mới của công ty, giai đoạn đào tạo tiếp theo yêu cầu tôi phải đến một thành phố khác để hoàn thành dự án kỹ thuật trong hai tuần. Họ nói rõ với tôi rằng nếu muốn tiếp tục ở lại công ty, tôi phải làm tốt dự án này.

Vì vậy trong hai tuần đó, tôi đã tạm dừng hầu hết công việc giảng chân tướng để tập trung vào việc đào tạo, nhưng vẫn làm báo hàng tuần. Đây là một trải nghiệm giúp tôi mở mang tầm mắt. Trước đây, những đồng nghiệp từng khiến tôi cảm thấy rất tự ti lại thấy công việc đào tạo này cực kỳ khó, họ phàn nàn rằng đây là việc khó nhất họ từng làm. Tuy nhiên đối với tôi lúc ấy, khi không còn áp lực từ các công việc của hạng mục Đại Pháp, lại cảm thấy như đang đi nghỉ, tôi rất thoải mái. Hơn nữa, vì trong dự án công việc này, tôi không có ai để dựa dẫm, tôi phải tự mình hoàn thành tất cả các việc. Sau khi hoàn thành, người quản lý đào tạo nói rằng dự án tôi làm là tốt nhất họ từng thấy trong nhiều năm đào tạo.

Trải nghiệm này đã giúp tôi rất nhiều, nâng cao tín tâm của tôi vào năng lực chuyên môn của mình, đồng thời cũng là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng, công việc mà người tu luyện làm, bề ngoài có vẻ đơn giản, nhưng thực chất ở không gian khác đều là một cuộc đại chiến. Sư phụ giảng: “Xem như bình thường, [nhưng] những gì các đệ tử Đại Pháp làm đều là những việc vĩ đại nhất, lịch sử xưa nay chưa hề có.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York, Giảng Pháp tại các nơi III)

Tôi lý giải rằng, một số đồng tu ly khai tu luyện, có thể vì họ đã rơi vào vùng an toàn thoải mái sau cuộc đại chiến chính-tà mà không muốn quay trở lại.

Sau đó, sự nghiệp người thường của tôi có những bước tiến vượt bậc, tôi được thăng chức nhiều lần trong vài năm. Tôi thích công việc này và cũng lên kế hoạch phát triển sự nghiệp hơn nữa, nhưng nội tâm luôn có một cảm giác trống rỗng, cảm thấy có lẽ năng lực của tôi không phải để hưởng thụ sự nghiệp của người thường, mà là để trợ Sư chính Pháp. Tuy nhiên, việc từ bỏ công việc người thường để tham gia toàn thời gian vào hạng mục Đại Pháp dường như không thực tế.

Một năm, công ty thay đổi chính sách, không còn cho phép nhân viên tích lũy ngày nghỉ phép qua các năm. Tôi còn vài tháng nghỉ phép chưa dùng, và được thông báo phải dùng sớm nếu không sẽ bị mất. Vì vậy, tôi đã xin nghỉ hai tháng, đến trụ sở chính của The Epoch Times bản tiếng Anh ở New York để làm việc cùng với đội ngũ thiết kế ở đó.

Tôi rất ấn tượng với chất lượng công việc của các đồng tu ở đó, và cũng cảm thấy mình có thể giúp đỡ cho đội ngũ của họ. Quan trọng nhất là tôi muốn làm việc toàn thời gian trong truyền thông để hoàn thành sứ mệnh. Khi hai tháng kết thúc, họ đã đề nghị cho tôi một vị trí và trao đổi sâu với tôi về tính trọng yếu của hạng mục này cũng như sự trợ giúp đối với tu luyện của tôi. Tôi quyết tâm từ bỏ công việc và chuyển đến New York.

Việc làm thế nào để giải thích quyết định của mình với đồng nghiệp, bạn bè và người thân không tu luyện khiến tôi cảm thấy rất lo lắng. Tôi từ bỏ công việc chuyên môn cấp cao với mức lương cao và một sự nghiệp đầy triển vọng để bắt đầu lại từ đầu trong một ngành hoàn toàn khác. Tôi chỉ giải thích với họ rằng tôi đã có một cơ hội tuyệt vời để làm việc ở New York, và đây là điều tôi thực sự muốn làm. Họ đều rất hiểu và ủng hộ.

Không ngờ, đồng tu vợ lại là người ít ủng hộ quyết định của tôi nhất, mặc dù cô ấy cũng đã làm điều tương tự vài năm trước (từ bỏ công việc chuyên môn để làm toàn thời gian trong truyền thông). Cô ấy không thể chấp nhận quyết định của tôi, cô ấy lo lắng rằng điều này sẽ mang lại gánh nặng tài chính cho chúng tôi, và khoảng thời gian đó bản thân cô ấy cũng đang vật lộn trong ma nạn. Tôi cảm nhận được áp lực và sự oán hận rất lớn từ cô ấy, nhưng vẫn cảm thấy nên kiên trì với quyết định của mình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị làm việc khác thì họ không quan tâm đến chư vị; nguyên [luyện công] là việc tốt, nhưng họ cứ không chịu để chư vị yên. Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết. Họ không hề gây sự với chư vị ở bề mặt, còn trong tâm lại rất tốt với chư vị; không phải như thế, [mà] cơn nóng giận thật sự xuất ra từ nội tâm. Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu; đảm bảo là như vậy.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đến New York, tôi được thông báo có sáu tháng thử việc và trong thời gian đó chỉ nhận nửa lương. Tôi đã bị sốc, trước đó không ai nói với tôi điều này, trong khi tài chính của chúng tôi vốn đã khá eo hẹp. Tôi cảm thấy bị phản bội, tức giận, và đã nghiêm túc cân nhắc việc từ chức. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, tôi tự nhắc nhở mình tại sao lại đến đây – tôi muốn hoàn thành sứ mệnh, việc giảm lương sẽ không thay đổi điều đó về cơ bản, nhưng từ chức thì có thể. Tôi xem đây là một khảo nghiệm: Mình có thực sự muốn làm việc trong truyền thông không?

Tôi đã cố gắng lý giải quy định của cấp quản lý, buông bỏ tâm oán hận, tìm cách ứng phó với khó khăn tài chính và tiếp tục bước về phía trước.

Vượt quan nghiêm trọng

Sau nhiều năm tu luyện trong hạng mục truyền thông, vào năm 2019, tôi đã trải qua một khảo nghiệm nghiêm trọng nhất trên con đường tu luyện của mình từ trước đến nay. Một hôm, tôi cần đến tham dự nhóm học Pháp lớn ở Flushing vì tôi phải gặp một người ở đó; trong khi bình thường tôi sẽ học Pháp với một nhóm nhỏ tiếng Anh ở văn phòng. Hội trường Flushing có hàng trăm đồng tu người Hoa, tôi là người phương Tây duy nhất ở đó. Khi điều phối viên nhìn thấy tôi, bất chấp sự phản đối của tôi, ông ấy đã đưa tôi lên hàng ghế đầu của hội trường, đưa cho tôi một chiếc micro, chúng tôi luân phiên đọc một đoạn tiếng Anh và một đoạn tiếng Trung, tức là để một mình tôi đọc một đoạn tiếng Anh, còn mấy trăm đồng tu người Hoa đọc một đoạn tiếng Trung. Vài phút sau, tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe, cảm thấy mình sắp ngất đi. Tôi cảm thấy cựu thế lực đang ngăn cách chủ ý thức và thân thể bề mặt của tôi, tôi không thể đột phá được can nhiễu của nghiệp lực như bình thường. Tôi cảm thấy sợ hãi và cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm. Trong tâm nghĩ sao lại có thể như vậy? Lại còn ở trước mặt hàng trăm đồng tu. Lúc đó chúng tôi đang đọc Bài giảng thứ nhất của “Chuyển Pháp Luân”, đoạn Pháp này khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Sư phụ giảng:

“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi thực sự cảm nhận được sự nghiêm túc của tu luyện – khi một người đột nhiên rơi vào ma nạn nghiêm trọng như thế này, làm thế nào để buông bỏ chấp trước hoặc lo lắng về nghiệp bệnh? Dù thế nào đi nữa, tôi phải cố gắng đột phá. Tôi nỗ lực tập trung vào từng chữ trong “Chuyển Pháp Luân”, buông bỏ sự lo lắng về ma nạn. Suy cho cùng, trong tiền kiếp tôi không biết mình đã chết bao nhiêu lần, nhưng tôi (biết mình) chỉ có một cơ hội đắc Pháp trong đời này. Tôi không thể hoàn toàn buông bỏ lo lắng, nhưng tôi đã nỗ lực tập trung vào Pháp và gắng gượng vượt qua. Sau khi học Pháp xong, tôi đã gặp được đồng tu cần gặp rồi về nhà.

Khoảng một năm sau, virus Trung Cộng càn quét toàn cầu. Tôi bắt đầu trải qua quá trình tiêu nghiệp nghiêm trọng. Bằng cách chuyên tâm học Pháp, tôi lại một lần nữa vượt qua. Trong những trải nghiệm này, tôi đã thực sự minh bạch rằng bệnh là do nghiệp lực gây ra. Trước đây do ảnh hưởng của quan niệm khoa học hiện đại, tôi không tin sâu sắc vào điều này.

Vài tháng sau, một buổi tối tôi cảm thấy mệt mỏi lạ thường. Tôi quyết định đi ngủ, nhưng 30 phút sau thì tỉnh dậy, tôi cảm thấy toàn thân khó chịu cực độ, chóng mặt, gần như sắp mất ý thức. Lúc này, tôi nhìn thấy một cảnh tượng: Tôi nhìn thấy thân thể của mình trong một thiên thể không gian khác, bên cạnh có một quả cầu nghiệp lực khổng lồ với mật độ cao. Dường như hai sinh mệnh mặc áo choàng dài đang đẩy nó về phía thân thể tôi. Khi quả cầu nghiệp lực này khẽ chạm vào thân thể tôi, trường của nó hòa lẫn với trường của tôi, và tôi lập tức cảm thấy toàn thân khó chịu cực độ, đúng như cảm giác của toàn thân tôi lúc đó. Tôi cũng thấy rằng nếu nó bị đẩy sâu hơn vào thân thể tôi, thân thể tôi sẽ bị tổn hại nghiêm trọng, thậm chí bị hủy hoại. Trong tâm tôi nghĩ, để hóa giải khối nghiệp lực này có thể sẽ mất vài tháng.

Tôi nghĩ có lẽ vì mình đã ngộ ra nguyên nhân thực sự của nghiệp bệnh nên mới nhìn thấy cảnh tượng này. Thật đáng kinh ngạc, đối với tôi cũng là một sự khích lệ, khiến tôi thấy rằng mặc dù nghiệp lực rất lớn, nhưng rồi sẽ qua, đồng thời cũng nhắc nhở tôi tình huống lúc đó nghiêm trọng đến mức nào.

Trong những tháng tiếp theo, mỗi ngày tôi đều cảm thấy sự khó chịu cực độ này và nguy cơ mất ý thức. Tôi kiên trì học Pháp, thậm chí có lúc đọc “Chuyển Pháp Luân” suốt đêm. Cuối cùng, ma nạn này đã qua đi sau vài tháng.

Nhìn lại tại sao ma nạn lại xảy ra, có rất nhiều nguyên nhân, một phần là do tôi đã làm việc từ xa tại nhà trong nhiều năm, cộng với việc không tinh tấn luyện công, dẫn đến nghiệp lực tích tụ trên thân thể tôi. Tôi lý giải rằng, sự ma luyện hàng ngày khi đi làm ở văn phòng sẽ giúp tiêu nghiệp. Ngoài ra, ma nạn này đã giúp tôi đề cao tâm tính, tín niệm và lý giải về Pháp. Một hôm khi ma nạn nghiêm trọng nhất, đang cảm thấy tiếc nuối, tôi đọc trên Minh Huệ Net bài chia sẻ của một đồng tu đã trải qua ma nạn còn nghiêm trọng hơn tôi rất nhiều. Một lần khác, tôi thấy mình đang phàn nàn “khi nào mới kết thúc”, và nhận ra rằng dù tôi cảm thấy thế nào, tôi cũng cần tập trung đề cao tâm tính.

Cũng có thể do tôi đã không nỗ lực phủ định ma nạn này. Thực tế, phải đến khi tôi bắt đầu kéo dài thời gian phát chính niệm, thì ma nạn này mới hoàn toàn tan biến.

Gần đây nhất, tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, cảm thấy đau lưng, ban đầu cơn đau không nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng trở nên vô cùng dữ dội. Đau đến mức tôi không thể chịu đựng nổi, thậm chí còn có niệm đầu muốn chết. Dần dần, tôi bình tĩnh lại, bắt đầu đọc “Chuyển Pháp Luân” và thấy mình có thể tập trung vào từng chữ. Tôi tự hỏi, nếu cơn đau này không bao giờ biến mất, mình có còn tu luyện và làm những việc cần làm không? Tôi tiếp tục học Pháp, và vài giờ sau cơn đau đã biến mất. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy toàn thân rất thoải mái. Điều này đã giúp tôi trừ bỏ nỗi sợ hãi về cơn đau.

Tu tâm trong công việc hạng mục

Vài năm trước, tôi làm việc từ xa cho một hạng mục tách ra từ truyền thông. Hạng mục này khá thành công, nhưng tôi cảm thấy mình không nên ở lại đó, mà nên quay trở lại hạng mục truyền thông chính.

Vì vậy, tôi đã liên lạc với điều phối viên chính của The Epoch Times bản tiếng Anh ở Canada và tham gia vào đội ngũ ở đây. Sau khi làm việc ở đây hơn một năm, trong tâm tôi bắt đầu tích tụ đủ loại oán hận, liên quan đến danh, lợi, và tật đố. Tôi bắt đầu có những suy nghĩ tiêu cực về công việc hàng ngày của mình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị muốn dùng chúng để kiếm tiền, muốn dùng chúng để phát tài, [dùng] khi phấn đấu cá nhân để đạt được những mục tiêu nơi người thường của chư vị; như thế càng không thể được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng, đây là chấp trước căn bản của tôi, chứng thực bản thân thay vì chứng thực Đại Pháp.

Một hôm, tôi có một cuộc họp với cấp quản lý. Trước cuộc họp, tôi đang đả tọa, nhiều oán hận nổi lên trong tư tưởng của tôi. Tôi thậm chí còn cân nhắc xem sẽ phàn nàn điều gì trong cuộc họp. Đột nhiên tôi nhận ra, tôi tự hỏi mình: Một người tu luyện làm như vậy có đúng không? Không đúng. Tôi không muốn trở thành người đầy oán hận trong tâm, sau đó tức giận rời khỏi hạng mục, thậm chí có thể ly khai tu luyện. Nhờ sự gia trì của Sư phụ, tôi đã thanh trừ những niệm đầu này và đi họp như thường lệ. Cho đến hôm nay, tôi thậm chí không thể nhớ lại vì sao lúc đó mình tức giận. Tôi cho rằng đó chỉ là những sinh mệnh bại hoại khác nhau đang cố gắng hủy hoại tôi.

Không lâu sau, Sư phụ đã công bố kinh văn “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”. Sư tôn đã dạy trong kinh văn:

“Ai có tâm chấp trước, tâm oán hận, thậm chí trong hạng mục cứu người của Đại Pháp vì mắc lỗi mà bị khai trừ, trong tâm bất mãn, là dễ hùa theo nhất. Khi cùng với nhau trút hết bất mãn, thì nhân tâm biểu hiện rõ rành rành. Chúng ta cũng thấy những người như vậy lâu nay không dùng Pháp mà nhận định một chút: Tâm bất mãn của mình là đúng hay không? Người tu luyện nên có chăng? Có phù hợp với Pháp hay không?” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)

Rất biết ơn vì tôi đã vượt qua được khảo nghiệm lần này, và cũng biết ơn vì có cơ hội trải qua khảo nghiệm này trước khi kinh văn được công bố.

Lời kết

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi biết rõ rằng nếu không có sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã không thể bước qua được. Sự giúp đỡ của Sư tôn vượt xa sự coi sóc hay chỉ dẫn, đó là sự trùng tố và đề cao sinh mệnh của tôi, ngay cả khi tôi tu không tinh tấn, Sư tôn vẫn không ngừng ban cho tôi cơ hội tu luyện. Tôi biết tôi cần phải tinh tấn hơn nữa, bước đi cho tốt con đường còn lại.

Cảm tạ Sư tôn!

Cảm ơn các đồng tu!

(Bài phát biểu được chọn đăng tại Pháp hội chia sẻ tâm đắc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Canada 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/7/21/我的修煉之路(譯文)-497372.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/23/229001.html