Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-05-2025] Tôi từng bị loét, viêm phế quản, tiểu tiện và đại tiện không tự chủ, cùng nhiều bệnh khác. Tôi khó ngủ, thị lực và thính lực đều kém. Cơ thể tôi giống như một khúc gỗ mục nát vậy. Một người thân đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Tôi biết rằng Đại Pháp là tốt, vì vậy để có được một cơ thể khỏe mạnh, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2001. Không lâu sau đó, tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi cảm thấy nhẹ nhàng khi đi lại, và khuôn mặt rạng rỡ hồng hào. Tôi năm nay 71 tuổi nhưng cảm thấy mình trẻ hơn nhiều so với trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Thông qua việc học Pháp liên tục, tôi đã hiểu được tu luyện là gì và sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi hiểu rằng chúng ta ở đây là vì chúng sinh, và chúng ta phải làm tốt ba việc để không phụ lòng Sư phụ. Tôi cần học Pháp nhiều hơn và trợ giúp Sư phụ cứu nhiều người hơn nữa. Tôi cần bắt kịp tiến trình Chính Pháp. Mỗi ngày, tôi đều ra ngoài để giảng chân tướng. Tôi nói chuyện với tất cả những ai tôi gặp và không có chút sợ hãi nào.

Sư phụ đã giảng rằng:

“không có sợ, thì cũng không tồn tại nhân tố làm cho chư vị sợ.” (“Tống khứ chấp trước cuối cùng”, Tinh tấn yếu chỉ II )

Quả đúng là như vậy. Mỗi ngày, trước khi ra khỏi nhà, tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ ban cho trí huệ và gia trì cho tôi. Tôi cầu xin Sư phụ đưa những người hữu duyên đến với tôi để tôi có thể giảng chân tướng về Đại Pháp và cứu họ.

Đã hơn 20 năm rồi và tôi không đếm được mình đã giảng chân tướng cho bao nhiêu người, nhưng mỗi ngày tôi đều gặt hái được thành quả. Tôi kiên trì việc giảng chân tướng, và nhờ những người minh bạch giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng. Một người dân làng sau khi thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, đã nói với tôi rằng: “Có rất nhiều người trong làng tôi không biết Đại Pháp tốt như thế nào. Hãy đưa tôi một ít tài liệu, tôi sẽ phân phát chúng giúp bà”. Trong nhiều năm, chúng tôi thường gặp nhau tại một địa điểm cố định. Tôi đưa tài liệu cho anh ấy, và anh ấy giúp tôi phân phát chúng.

Bởi vì việc giảng chân tướng của tôi diễn ra thuận lợi nên các học viên khác nghĩ rằng tôi tu luyện tốt. Theo thời gian, tôi cũng cảm thấy mình tu tốt hơn một số học viên khác. Dù không nói ra, nhưng trong tâm tôi cảm thấy tự mãn về bản thân.

Tuy nhiên, trong hai đến ba năm gần đây, tôi thường cảm thấy khó chịu về mặt thể chất. Tôi biết rằng mình đang tiêu nghiệp nên không quan tâm đến nó. Các thành viên trong gia đình tôi, đặc biệt là cháu gái tôi, thường gây phiền toái cho tôi và cố ý làm tôi khó chịu. Ví dụ, cháu đã đồng ý ăn mì vào bữa trưa, nhưng khi mì nấu xong thì cháu lại không muốn ăn và nói với tôi rằng cháu chưa từng đồng ý ăn mì. Khi xảy ra những việc như vậy, tôi không kìm được, và đã tranh cãi với cháu. Tôi biết mình nên kiên nhẫn, nhưng tôi đã không kiểm soát được bản thân, trong tâm tôi rất khó chịu. Đôi khi cháu phàn nàn rằng tôi không sạch sẽ. Cháu nói rằng tôi giặt quần áo không sạch, hoặc rửa rau chưa kỹ. Cháu có thể chỉ trích tôi bất cứ lúc nào. Tôi thường nghĩ: “Trẻ con bây giờ thật thiếu chín chắn và không biết tôn trọng người già. Giống như tôi trở thành cháu gái của cháu vậy”. Tôi cảm thấy bực bội, không thể nhẫn nhịn, và thường xuyên tranh cãi với cháu.

Một hôm, tôi tức giận với cháu vì một chuyện nhỏ. Cháu nói: “Bà ơi, bà tu Chân, Thiện và Nhẫn. Vậy bà đã nhẫn chưa ạ? Bà có thiện không?” Tôi chợt nhận ra rằng Sư phụ đang dùng miệng của cháu để điểm hóa cho tôi. Sư phụ đã để cháu gái giúp tôi tu luyện tâm tính. Tuy nhiên, tôi đã lẫn lộn tiêu chuẩn của Đại Pháp với tiêu chuẩn của người thường, và đi tranh luận với người khác. Tôi đã chệch hướng trong quá trình tu luyện của mình.

Tôi đã tu luyện hơn 20 năm rồi, nhưng tôi lại xem “làm việc” là tu luyện. Tôi phải nỗ lực hướng nội mỗi khi gặp vấn đề và buông bỏ chấp trước không để cho người khác phê bình mình, cũng như các chấp trước vào tranh đấu, giữ thể diện, truy cầu lợi ích cá nhân, v.v. Có vài lần cháu gái cố ý làm tôi tức giận. Tôi đã nhẫn chịu được, không hề động tâm.

Tôi rất biết ơn sự an bài của Sư phụ. Tôi sẽ cố gắng bước đi thật tốt chặng đường tu luyện cuối cùng của mình và không phụ lòng Sư phụ từ bi.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/2/492860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/13/228489.html