Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 18-5-2025] Vài năm trước, tôi chuyển đến Bờ Tây và lập một điểm luyện công gần nhà. Trong 5 năm tiếp theo, hàng ngày tôi đều kiên trì luyện công ở đó. Ban đầu chỉ có ba, bốn đồng tu, về sau số lượng tăng lên, cuối cùng có 7 đồng tu tham gia luyện công hàng ngày.

Kiên định với các Pháp lý và tăng cường luyện công trong thời kỳ khó khăn

Từ khi trang web Minh Huệ công bố nhạc luyện công mới, hàng ngày chúng tôi đã kiên trì luyện bài công pháp thứ hai, “ôm bão luân”, trong một giờ. Chúng tôi bắt đầu luyện từ 4 giờ và kết thúc lúc 6 rưỡi sáng. Hầu hết các học viên ở điểm luyện công đều làm cho các hạng mục truyền thông, nên sau khi luyện công xong họ đều vội đến công ty để tham gia học Pháp nhóm và bắt đầu một ngày làm việc.

Vì chúng tôi đảm bảo việc học Pháp, luyện công mỗi ngày nên mọi người đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, hiệu quả công việc cũng tăng lên. Không những làm tốt công việc truyền thông, nhiều người còn tham gia Thiên Quốc Nhạc Đoàn, một số tham gia những hạng mục khác để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi học viên ở điểm luyện công đều được thụ ích rất nhiều và đắc được nhiều thể ngộ.

Chúng tôi thường gọi điện hoặc nhắn tin cho nhau vào lúc hơn 3 giờ sáng để đánh thức nhau. Một đồng tu có xe đến đón mọi người và chúng tôi cùng nhau đến điểm luyện công, đi mất khoảng 10 phút. Đôi khi hạng mục truyền thông rất bận, chúng tôi phải làm việc đến khuya khiến cho việc dậy sớm vào buổi sáng khá khó khăn. Tuy nhiên, từ khi chúng tôi là một chỉnh thể, một cuộc gọi của đồng tu có thể khiến chúng tôi dậy được. Chỉ cần ra ngoài luyện công, chúng tôi cảm thấy năng lượng được khôi phục khá nhanh.

Sư phụ giảng:

Tôi nói với mọi người rằng, công này tôi truyền thế nào, chư vị chiếu theo như thế nấy mà làm, đảm bảo không có hại, chỉ có chỗ tốt. Chư vị nói rằng chư vị rất bận không có thời gian, kỳ thực, là chư vị sợ nghỉ ngơi không tốt. Chư vị đã từng nghĩ chưa, tu luyện chính là sự nghỉ ngơi tốt nhất. Loại nghỉ ngơi mà có thể đạt đến [trạng thái] mà chư vị ngủ cũng không đạt được, không có ai nói rằng tôi luyện công mệt quá, hôm nay không làm được gì cả. Chỉ có thể nói tôi luyện công đến mức khắp người nhẹ nhõm, một đêm không ngủ tôi cũng không cảm thấy buồn ngủ, khắp người có [sức] lực. Cả ngày làm việc dường như không có chuyện gì cả, có phải vậy không? (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Kiên trì luyện công ngoài trời cũng là khảo nghiệm đối với việc tín Sư tín Pháp. Tôi nhớ có vài lần khi tôi cảm thấy không khỏe, các đồng tu ở điểm luyện công hỏi tôi: “Hôm nay chị có đến không?” Tôi cảm thấy rất phân vân, vì không chỉ chóng mặt nhức đầu, cơ thể còn đau nhức. Những lúc như thế tôi sẽ nhẩm Pháp, vì tôi biết rằng tôi cần dựa vào lực lượng của Pháp để vượt qua.

Rất nhiều lần, tôi đã nhớ đến lời dạy của Sư phụ:

“Khó [là ở chỗ] bất kể khi trời đổ đất sụp, tà ác điên cuồng bức hại, [lúc] liên quan đến sống chết, vẫn có thể vững vàng tiến bước trên con đường tu luyện của [bản thân] chư vị; bất kể sự việc gì ở xã hội nhân loại đều không can nhiễu được đến bước đi đều chân trên con đường tu luyện.” (Lộ, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Mỗi lần như vậy tôi đều có thể dậy sớm và kiên trì luyện công. Và sau khi luyện công xong, tôi đều cảm thấy trạng thái cơ thể có sự thay đổi rất lớn và rõ rệt. Tôi ngộ ra rằng những giả tướng xuất hiện cũng là những khảo nghiệm cho các đệ tử. Bảo trì tín tâm vào Pháp là chìa khóa để vượt qua kiếp nạn.

Trường kỳ luyện công ngoài trời cũng là một quá trình tu khứ tâm an dật, và không ngừng buông bỏ các quan niệm người thường. Tôi nhận ra rằng bất cứ khi nào tôi thức khuya làm việc, tôi sẽ nghĩ: “Mình chỉ ngủ có gần ba tiếng, ngày mai khó mà dậy luyện công được.” Hôm sau dù có kiên trì đi luyện, tôi cũng cảm thấy rất mệt và không thoải mái. Thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, tôi kiểm tra dự báo thời tiết để xem ngày mai có mưa to hay gió lớn không. Sáng hôm sau, việc ra được khỏi giường là một thử thách và với cảm giác mệt mỏi, lờ đờ.

Cuối cùng, tôi nhận ra rằng trạng thái không đúng đắn của cơ thể tôi chủ yếu là do can nhiễu từ nhân niệm và các quan niệm hậu thiên. Kể từ đó, tôi cố gắng chủ động trừ bỏ nhân niệm và những suy nghĩ của người thường. Tôi học cách không để những yếu tố như ngủ muộn thế nào, ngủ bao lâu, liệu trời có gió to hay mưa không, mai là ngày thường hay ngày cuối tuần, can nhiễu. Những yếu tố bên ngoài này không có mối liên hệ thiết yếu nào đến việc tu luyện của một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Bởi tu bản thân là quá trình chuyển từ nhân thành Thần.

Sau khi dịch Covid bùng phát, thành phố của chúng tôi lệnh cho mọi người phải ở nhà, điều này đã khiến điểm luyện công bị gián đoạn trong vài tuần. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi tự luyện công ở nhà. Tuy nhiên, tôi nhận thấy tôi dễ bị tâm an dật can nhiễu, và có những lúc tôi cảm thấy việc hoàn thành năm bài công pháp hàng ngày thật khó khăn. Trong khi ngồi thiền, tôi thường bị mê mờ, và hiệu quả không được tốt. Mọi người đều nhớ những ngày chúng tôi có thể luyện công ngoài trời, nên ai nấy đều háo hức quay lại luyện công ngay khi có thể. Cuối cùng, khi chúng tôi quay lại luyện công ngoài trời, tất cả đều xúc động sâu sắc và trân quý môi trường tu luyện mà Sư phụ đã ban cho.

Xuân qua hạ tới, và chúng tôi vẫn duy trì điểm luyện công hàng ngày. Vào mùa hè, muỗi thường vo ve xung quanh chúng tôi, đốt chúng tôi sưng cả tay và mặt. Trong suốt mùa đông, các ngón tay chúng tôi thường lạnh cứng cho đến khi đau thấu xương. Có những lúc gió mạnh thổi cát vào tai, mũi và miệng chúng tôi nhưng chúng tôi không bao giờ bỏ cuộc. Chúng tôi đều cho rằng đây là hồng ân của Sư phụ ban cho.

Tìm ra nhân tâm và tu khứ chấp trước khi luyện công ngoài trời

Ba năm trước, tôi chuyển sang Bờ Đông để làm việc. Trong chuyến đi này, điều tôi không nỡ rời xa nhất là điểm luyện công ngoài trời ở Bờ Tây. Ở đây tôi không quen biết đồng tu nào cả, và tôi cũng chẳng biết điểm luyện công địa phương nào, điều này khiến tôi cảm thấy khá mâu thuẫn.

Không ngờ ngay khi xuống máy bay, tôi được an bài ở nhà một học viên có tham gia luyện công ngoài trời. Vậy là ngày hôm sau chúng tôi cùng ra ngoài luyện công và không hề lãng phí một ngày nào cả. Tôi ngộ ra rằng miễn là tôi có nguyện vọng ấy thì Sư phụ đã sớm an bài cho tôi.

Môi trường tu luyện đã thay đổi, thời tiết ở đây lạnh giá và tôi có nhiều thử thách phải vượt qua hơn. Tôi xem đây như một cơ hội quý báu để tu bỏ tâm an dật, vì tôi không chỉ phải dậy sớm mà còn phải chống chọi lại với cái lạnh.

Tôi đã thử 6 điểm luyện công ngoài trời ở địa phương để tìm ra một điểm phù hợp nhất cho khung giờ làm việc của tôi. Vào ngày lễ Giáng sinh năm 2022, tôi đã trải nghiệm nhiệt độ thấp, xuống tận -18 độ. Sau khi luyện công ngày hôm đó, các ngón tay của tôi đều bị cước. Tuy nhiên, không một đồng tu nào ở điểm luyện công đó có vấn đề gì cả. Tôi bắt đầu phân vân liệu tôi đã sai ở đâu và tại sao tôi lại là người bị can nhiễu.

Tôi phát hiện, đôi khi các bạn đồng nghiệp cùng nhóm khen tôi kiên trì dậy sớm, giữ vững lịch trình và điều này dẫn đến sự tự mãn trong tôi. Tôi còn phát hiện có vài lần tôi nhìn nhầm giờ và dậy sớm hơn thường ngày 1 tiếng, nhưng tôi không hề cảm thấy mệt. Tôi tự hỏi liệu đây có phải là tinh tấn thực sự không? Động lực này đến từ đâu?

Tôi từng nghe nói ở đây không có mấy học viên ra ngoài luyện công vào mùa đông, nên tôi nghĩ: “Nếu những người khác không thể làm thì tôi có thể. Tôi có thể ra ngoài thậm chí cả những ngày tuyết rơi.” Giờ đây tôi nhận ra niệm đầu này, mặc dù có vẻ là tinh tấn, nhưng đó là chứng thực bản thân hơn là chứng thực Đại Pháp. Tôi nhận ra động lực để tôi làm các việc mà những người khác không thể đến từ dục vọng chứng thực bản thân, và cuối cùng tôi thấy mình không thể vượt qua khảo nghiệm.

Tôi nhận ra rằng ngay cả khi làm việc thần thánh như luyện công ngoài trời mà tôi còn mang theo tâm người thường muốn chứng thực bản thân thì quả là nguy hiểm.

Hiểu được hình thức tu luyện Đại Pháp

Vì lý do công việc nên tôi chỉ có thể hoàn thành việc luyện công và học Pháp hàng ngày vào sáng sớm. Nếu không hoàn thành vào buổi sáng thì tôi sẽ không có thời gian để làm trong ngày. Điều này đã dẫn đến việc tôi duy trì luyện công ngoài trời 8 năm liền. Bên Bờ Tây tôi đã có thể làm tốt vì tôi phải chở một đồng tu ra điểm luyện công. Thậm chí khi tôi cảm thấy không khỏe hoặc không thoải mái, tôi vẫn cố gắng luyện công ngoài trời vì tôi không muốn làm lỡ việc của người khác.

Ở Bờ Đông tôi toàn đi một mình, nhiều lần chỉ có mình tôi đả tọa ở công viên khi trời còn tối. Có vài lần tôi gặp những người vô gia cư và họ đã dọa nạt, quấy nhiễu tôi. Mặc dù vậy tôi cần làm tốt và tu luyện ngay cả trong môi trường chỉ có một mình.

Ở đây đôi khi tôi tinh tấn nhưng cũng có lúc giải đãi, thậm chí giải đãi trong thời gian dài. Nhưng lần nào cũng có học viên hỏi thăm tôi, quan tâm và hỏi tại sao gần đây tôi không ra luyện công. Họ thậm chí còn nói sẽ gọi điện thoại đánh thức tôi dậy, cố gắng động viên tôi, và có những sự khích lệ giúp tôi học Pháp nhiều hơn và kiên định hơn.

Tôi có thể đi được đến ngày hôm nay và kiên định như vậy là nhờ sức mạnh đến từ việc học Pháp, và sự khích lệ và giúp đỡ không ngừng của các đồng tu xung quanh.

Tôi nhận ra rằng việc tham gia luyện công ngoài trời và học Pháp tập thể hàng ngày là đi theo con đường Sư phụ an bài. Mặc dù trông có vẻ rất bình thường nhưng điều đó yêu cầu vượt qua rất nhiều khảo nghiệm và can nhiễu. Có thể kiên định và vững bước đi trên con đường này cũng là yêu cầu của Sư phụ dành cho chúng ta.

Sự huyền diệu và thần kỳ của Đại Pháp

Ba năm trước, tôi mua bảo hiểm thân thể và cần kiểm tra sức khỏe, phải tiến hành một loạt xét nghiệm. Nhân viên bảo hiểm có vẻ lo lắng và nói với tôi rằng nếu các chỉ số của tôi không đạt thì chính sách bảo hiểm sẽ không có hiệu lực. Cô ấy liên tục dặn dò tôi hết sức chú ý đến việc nghỉ ngơi, chế độ ăn và sức khỏe tổng thể.

Lúc ấy do bệnh dịch nên việc kiểm tra sức khỏe được một y tá đến làm tại nhà. Sau khi đo huyết áp và nhịp tim của tôi, cô ấy thốt lên: “Ồ, chị bằng tuổi tôi mà chị khỏe hơn tôi nhiều!”

Vài ngày sau, tôi có kết quả khám sức khỏe. Hơn 100 chỉ số đều ở trong mức bình thường. Nhân viên bảo hiểm không ngờ sức khỏe của tôi lại tốt đến vậy. Cô ấy nói trường hợp của tôi là hiếm thấy ở công ty cô. Tôi nhân cơ hội này liền giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy một lần nữa, và nói với cô ấy rằng đây là kết quả của việc kiên trì luyện công ngoài trời trong nhiều năm. Cô ấy cũng đồng tình và nói rằng đây chắc hẳn là hiệu quả thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp.

Lời kết

Tôi ngộ ra rằng cơ thể chúng ta là một tiểu vũ trụ, có thể mang theo vô lượng vô số sinh mệnh có duyên với chúng ta. Đằng sau mỗi sinh mệnh lại chứa vô lượng thể sinh mệnh. Vì vậy, chúng ta cần đặc biệt trân quý tiểu vũ trụ của bản thân và tu luyện tinh tấn. Các điểm luyện công ngoài trời là môi trường tu luyện tốt nhất mà Sư phụ ban cho chúng ta. Chúng ta cần phải có trách nhiệm duy hộ cho tốt, tham gia luyện công ở đó và cố gắng làm tốt mỗi ngày.

Dù gặp bất kỳ loại ma nạn nào trong cuộc sống, miễn là chúng ta có thể ra ngoài luyện công, chúng ta sẽ cảm thấy tốt hơn, và những ma nạn đó sẽ trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Trân quý duyên phận giữa các đồng tu, trân quý cơ duyên tu luyện Đại Pháp cũng là trân quý bản thân chúng ta. Chúng tôi hy vọng rằng sẽ có nhiều đồng tu bước ra và thành lập thêm nhiều điểm luyện công tại địa phương để dẫn dắt thêm những người hữu duyên đắc Pháp.

Trên đây là thể ngộ ở tầng thứ hiện tại của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ ra những gì không phù hợp.

Bản quyền ©1999- 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/18/493839.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/21/228136.html