Bài viết của học viên Đại Pháp ở Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2012] Tôi công tác tại một vùng nông thôn xa xôi và không hề biết đến Pháp Luân Công cho đến tận cuối năm 2000, khi chính quyền thôn bắt giữ một số học viên Pháp Luân Công. Vì tò mò, tôi ghé qua văn phòng an ninh thôn để xem các học viên Pháp Luân Công trông như thế nào.

Tại văn phòng, các nhân viên an ninh thẩm vấn các học viên. Một người phụ nữ dường như biết tôi mỉm cười và nói với tôi,“Tôi nghe nói anh bị viêm thấp khớp, nhưng vẫn chưa được chữa khỏi ngay cả sau khi dùng nhiều thuốc, anh nên xem xét việc thực hành Pháp Luân Công, nó có thể chữa trị bệnh của anh đấy.” Tôi cười, và lúc đó tôi không tin những gì cô ấy nói và bước đi.

Trong cùng năm đó, thôn xác định được một gia đình tập luyện Pháp Luân Công. Một cách bất hợp pháp, chính quyền thôn đã hết sức nỗ lực buộc họ phải từ bỏ Pháp Luân Công, nhưng thu được rất ít kết quả. Vì vậy, sự việc này đã được báo cáo cho các sĩ quan cảnh sát cấp trên. Sở cảnh sát giao cho hai người trong số chúng tôi thu thập chứng cứ.

Chúng tôi tìm cách nằm vùng ở gần nhà họ và theo dõi các hoạt động của gia đình này. Chúng tôi sau đó báo cáo cho cảnh sát. Một ngày nọ vào lúc 2 giờ chiều, khoảng hơn chục cảnh sát đã đến bắt giữ họ. Tôi thấy người chồng từ chối hợp tác. Ba viên cảnh sát quật ngã anh ấy xuống đất, còng tay anh và lôi vào một chiếc xe. Họ cũng làm tương tự với vợ anh ấy. Bà cụ 70 tuổi hét khản cả giọng, “Họ là những người tốt! Tại sao lại bắt họ? Họ đã không làm bất cứ điều gì sai cả.” Cảnh sát phớt lờ bà ấy và đưa hai vợ chồng đi.

Từ một quản giáo ở trung tâm tẩy não, tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp

Trong tháng 3 năm 2003, khu vực của chúng tôi đã tổ chức các khóa tẩy não đối với các học viên Đại Pháp. Hai học viên từ thôn của tôi, và vì là viên chức thôn, tôi phải lãnh nhiệm vụ canh giữ các học viên địa phương. Chúng tôi sẽ phải ở lại với họ cả ngày lẫn đêm để trông chừng không cho họ tập Pháp Luân Công. Tôi đã có cơ hội gần các học viên trong hơn một năm. Trong khi quản giáo họ, tôi phát hiện ra rằng họ rất tốt, dễ gần, và nghĩ đến người khác trước. Mặc dù họ không uống thuốc, nhưng họ luôn đạt được sức khỏe cả về thể chất lẫn tinh thần. Họ vững tin vào Đại Pháp và Sư Phụ.

Theo thời gian, tôi đã dần cảm thấy xúc động sâu sắc bởi các học viên. Họ thực sự là một nhóm những người tốt. Vẻ đẹp toát ra từ nội tâm họ, khiến người ta ngưỡng mộ và khâm phục niềm tin của họ.

Trong ca trực của tôi, tôi thường bảo họ nói với tôi về các kinh văn mới của Sư Phụ, hoặc các phần trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi lắng nghe và cảm thấy đặc biệt thoải mái. Tôi cảm thấy những bài viết này thật là hay. Khi họ truyền tay nhau kinh văn mới của Sư Phụ hoặc các đoạn trong Chuyển Pháp Luân, họ cũng truyền cho tôi. Tôi sao chép và học đi học lại bất cứ khi nào tôi có thời gian. Kết quả là, tôi nhớ khoảng bốn mươi kinh văn của Sư Phụ, “Luận ngữ”, và vài trang đầu tiên của cuốn Chuyển Pháp Luân. Dần dần, tôi muốn học các bộ công pháp/

Một đêm, tôi nói với học viên mà tôi được giao ở lại canh gác:“Chị có thể dạy cho tôi những bộ công pháp không?” Chúng tôi đợi cho đến khi các viên quản giáo kết thúc lần tuần tra thứ hai vào lúc 2 giờ sáng ,sau đó, cô ấy đã dạy tôi năm bộ công pháp, và tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi đã hạnh phúc đắc được Đại Pháp.

Bệnh tật của tôi biến mất sau khi tu luyện Đại Pháp

Tôi đã từng bị viêm thấp khớp. Trong thời gian khi tôi còn làm nhiệm vụ tại trung tâm tẩy não tôi thường xuyên mang một túi thuốc lớn đến nơi làm việc và uống thuốc hàng ngày. Sau đó tôi bắt đầu học Pháp và tập luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi không thể loại bỏ tư tưởng của người thường về bệnh tật và tiếp tục dùng thuốc. Sau khi chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên khác, tôi dần dần có một sự hiểu biết tốt hơn về Pháp. Một ngày nọ, tôi đã ném đi tất cả chỗ thuốc. Sau nhiều biến động, cuối cùng thì tôi đã có một cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi rất vui mừng và không thể chờ đợi thêm nữa. Tôi ăn trưa đơn giản và đọc bất cứ khi nào có thể, và hoàn thành cuốn sách trong một ngày.

Tôi đã đọc nhiều cuốn sách trong hơn mười năm, nhưng chưa bao giờ đọc một cuốn sách thuyết phục như vậy. Từ đó tôi học Pháp và luyện công bất cứ khi nào tôi có thể, chỉ trừ nơi làm việc. Cẳng chân và bàn chân của tôi đã khỏi đau lúc nào mà không hay. Cơ thể của tôi thật nhẹ nhàng. Tôi có thể bước đi như thể tôi đang chạy, và có thể lên cầu thang như đang nhảy lên vậy.

Tôi đã cảm nhận được huyền năng của Đại Pháp. Tôi rất biết ơn sự từ bi vĩ đại của Sư Phụ và sự giúp đỡ từ các học viên khác. Một năm sau khi bắt đầu thực hành Đại Pháp, bệnh viêm thấp khớp của tôi đã được chữa lành hoàn toàn.

Từ thông tri kêu gọi viết bài nhân dịp kỉ niệm 20 năm Đại Pháp Hồng Truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/22/【征稿选登】从看管法轮功到成为法轮功学员-256762.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/12/133923.html

Đăng ngày 21–7– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share