[MINH HUỆ 28-05-2008] Ghi chú của Ban Biên tập: Trong cả hai nền văn hóa Tây phương và Trung quốc, nguyên lý báo ứng, đó là, một người cuối cùng sẽ phải chịu trách nhiệm những hành động của mình, là được chấp nhận một cách rộng rãi. Giáo lý căn bản của Pháp Luân Công là đặc tính của vũ trụ “Chân Thiện Nhẫn”. Vũ trụ sẽ thưởng những hành động phù hợp với nguyên lý này, trong khi làm những điều như là đánh đập, tra tấn và giết người sẽ mang đến báo ứng. Nói cách khác, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Những bài như dưới đây có ý là nhắc nhở từ bi cái nguyên lý này cho những ai mà làm ác. Trong khi nhiều những người mà khủng bố Pháp Luân Công là làm theo lệnh trên, luật vũ trụ cũng là bắt họ phải chịu trách nhiệm cho những hành động của họ, và chỉ khi nào mà họ thay đổi con đường làm sai của họ mà họ mới có thể thoát khỏi quả báo.

Thư ký đảng và hiệu trưởng trường tiểu học Fengshou bị chết

Các viên chức tại Trung tâm giáo dục và huấn luyện tại thành phố Đại Khánh đã nghe theo lệnh của chế độ Giang một cách chặc chẽ để khủng bố Pháp Luân Công từ năm 2001. Chúng yêu cầu các nhà trường tổ chức các hoạt động trong đó tất cả các học sinh và thầy giáo phải ký tên vào các tài liệu thoái mạ Pháp Luân Đại Pháp. Các hoạt động đầu độc tinh thần của các thầy giáo và học sinh mà không biết sự thật. Thư ký đảng và hiệu trưởng của trường tiểu học Fengshou tham gia tích cực vào cái hình thức khủng bố này. Năm 2004 thư ký và hiệu trưởng, mà chỉ mới có 30-40 tuổi, cả hai bị chết.

Hai người bị điện giựt, hai kết quả khác nhau.

Vào tháng chín 2005, một thợ điện khỏe mạnh mà mới 45 tuổi đi đến nơi phòng ngủ của nhân viên nấu ăn để sửa chữa một giây điện bị chạm. Ông ta nhìn thấy một nữ học viên Pháp Luân Công, mà làm công tác nấu ăn, đang đọc Chuyển Pháp Luân. Người thợ điện nói, “Cái Pháp Luân Công này thật đáng sợ. Tôi một lần nhìn thấy họ đang thiền định. Họ giống như người chết. Đừng tập luyện nó nữa!” Người học viên nói với ông ta, “Ông không biết Pháp Luân Công. Pháp Luân Công thật sự rất tốt.” Một buổi sáng nhiều ngày sau, người thợ điện đuợc nghe tiếng hét to nơi cửa nhà bếp. Người học viên lẹ làng nhảy lên và nhìn thấy ông ta đang nằm dưới một hộp điện, hai chân giẫy nẩy. Không suy nghĩ nhiều, người học viên cố dời cái hộp điện sắt. Cô ta cố gắng hai lần nhưng không thể. Sau đó cô nhìn thấy hai chân của người thợ điện không động đậy nữa. Đồng thời cô cảm thấy là các đầu ngón tay của cô hơi cứng đờ. Cô hiểu ra rằng cô đã bị điện giựt, vì vậy cô quay lại kêu những người khác trong phòng giúp đỡ. Cái người đục khoan không dám tiến tới cho dù họ đang mặc bao tay cách điện, vì họ quá sợ bởi những gì họ nhìn thấy: cái hộp điện trọn vẹn trên mình của người thợ điện, chỉ cái đầu và chân là còn có thể nhìn thấy. Hai chân ông ta không còn cử động. Họ biết rằng người thợ điện có lẽ đã chết. Điện lực được cắt đi và người thợ điện được mang đi. Chỉ lúc bấy giờ người học viên mới bắt đầu hiểu ra sự nguy hiểm.Người ta bắt đầu nói, “Bà thật may mắn. Đó là điện cao thế!” Người học viên sau đó nói, “Tôi tập luyện Pháp Luân Công. Tôi có Sư phụ che chở cho tôi.” Hai người đã bị cùng một luồn điện giựt, mà kết quả thật khác nhau.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/5/28/179289.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/7/8/98803.html
Đăng ngày 14-7-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share