Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-05-2012] Mặc dù tôi đã tập Pháp Luân Công khoảng 17 năm nay, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu rõ Pháp lý thế nào thực sự là một người tốt. Tuy nhiên, tôi dần dần có được hiểu biết tốt hơn về vấn đề này hơn 6 tháng qua. Nếu tôi không chú ý sát sao đến việc siêng năng học Pháp và thực sự thấu hiểu Pháp, thì tôi đã không thể còn sống cho đến hôm nay.

Sau khi tôi nghỉ hưu, bố tôi đã trở nên ốm yếu, sau đó đến mẹ tôi, và bây giờ là mẹ chồng của tôi. Hiểu biết của tôi là, với tư cách là học viên, chúng ta có nhiệm vụ phải làm tốt ba việc để chứng thực Pháp, nhưng tôi đã không nhận ra tôi đã làm gì sai. Vì sao cứ hết người này đến người kia trở nên ốm yếu như vậy? Khi bố tôi bị đưa vào bệnh viện, tôi phải chăm sóc ông ấy hàng đêm trong khoảng 1 tuần. Không lâu sau mẹ tôi bị gãy cổ tay, nên hàng ngày tôi phải đến thăm bà ấy tại nhà. Ngay khi cổ tay của bà đã đỡ hơn, bà được chẩn đoán bị bệnh tăng nhãn áp và cũng bị đưa vào bệnh viện. Vì vậy tôi lại phải chăm sóc bà hàng đêm. Khi mắt của bà đỡ hơn do bệnh tăng nhãn áp, bà lại bị choáng váng do chứng thiếu máu cục bộ ở não. Tôi lại tiếp tục đưa bà ấy đến bệnh viện vào các buổi sáng để điều trị, và không về nhà cho đến tận đầu giờ chiều. Sau đó  tôi còn phải nấu cả bữa trưa. Tôi đã bị kiệt sức!

Sau đó mẹ tôi bị gãy xương hông, và tôi đã ở lại để chăm sóc bà gần 1 tháng. Tôi không thể ngủ ngon trong suốt thời gian đó. Hàng ngày tôi còn phải về nhà để chăm lo việc nhà, và buổi tối tôi mang thức ăn tôi đã chuẩn bị tới bệnh viện cho bố mẹ tôi. Tôi quá mệt mỏi với công việc và đã gợi ý với bố tôi thuê ai đó để hỗ trợ chăm sóc mẹ tôi. Bố tôi vẫn khăng khăng: “Bố không thể để ai khác chăm sóc mẹ của con. Bố sẽ ở viện trông nom bà cả ngày lẫn đêm để con có thể về nhà và nghỉ ngơi.” Bố tôi đã ở tuổi 80 rồi. Làm sao tôi có thể để bố tôi chăm sóc mẹ tôi suốt 24 giờ một ngày? Tôi tiếp tục trông mẹ tôi vào các buổi tối cho đến khi mẹ tôi được ra viện. Cuối cùng, tôi đã có thể trở về nhà và nghỉ ngơi, nhưng tôi vẫn phải đi lại giữa nhà tôi và nhà bố mẹ tôi để chăm sóc họ.

Cuối cùng, tôi bắt đầu có các vấn đề về sức khỏe. Tôi đã mắc bệnh khó tiểu và phù nề, và đi lại khó khăn. Tôi còn bị đau dạ dày kéo dài suốt đêm và liên tục bị nôn ọe dữ dội. Tôi bị sút cân và da dẻ của tôi đã biến sắc từ nước da hồng hào sang xanh xao và yếu ớt. Tôi đã biến thành một bà lão gầy guộc và ốm yếu, nhưng gia đình tôi vẫn liên tục muốn tôi làm các công việc giúp họ. Để chứng thực được rằng các học viên Đại Pháp không bị ốm, tôi đã không phàn nàn về cơn đau hay đau khổ của tôi với người khác và tiếp tục học Pháp.

Qua học Pháp tôi đã có thể tìm được các chấp trước của mình. Các triệu chứng của tôi dần biến mất và sức khỏe của tôi đã cải biến. Bố mẹ tôi cũng đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhưng tôi vẫn phải chăm sóc họ tại nhà. Một ngày, mẹ tôi nói rằng mắt của bà cảm thấy khó chịu và bà lại phải nằm viện. Tôi nghĩ, “Ôi không, con sẽ lại phải chăm sóc mẹ rồi.” Sau đó, tôi nhận ra, “tôi là một học viên, vì sao có quá nhiều vấn đề phiền phức đối với tôi như vậy? Tôi không được để cựu thế lực lợi dụng bố mẹ tôi để can nhiễu tôi.” Hai ngày sau đó, mẹ tôi kể lại với tôi rằng bác sĩ đã nói rằng bà không cần mổ, và thay vào đó ông ấy sẽ kê đơn vài loại thuốc tra mắt cho bà. Điều đó giống như những gì Sư Phụ đã giảng:

“Niệm nhất chính, ác tựu khỏa.” (“Phạ xá” Hồng Ngâm II)

Một hôm tôi nhận được một cuộc điện thoại và được biết rằng mẹ chồng tôi bị đột quỵ và đã hôn mê. Tôi nghĩ tôi lại bị khảo nghiệm. Mặc dù tôi không phải chăm sóc bà, nhưng làm sao tôi có thể làm tốt ba việc nếu bà ở cùng chúng tôi? Giữa những lo lắng của tôi, tôi đã thanh tỉnh được rằng tôi là một học viên và rằng không có gì cản trở tôi chứng thực Pháp. Ngày hôm sau, chồng tôi trở về nhà và nói với tôi rằng mẹ của anh ấy đã tỉnh lại và có thể đi lại được. Bà vẫn phải ở viện khoảng khoảng một tháng và đã phục hồi hoàn toàn trong vòng 6 tháng. Đó là một khảo nghiệm tiếp theo để xem tôi có chính niệm mạnh mẽ không!
Tôi đã trải qua quá nhiều đau khổ bởi vì chính niệm của tôi không mạnh mẽ. Vào sáng ngày mùng 3 Tết của Trung Quốc, mẹ của tôi bị tăng huyết khối não và lại phải nhập viện. Tôi không thể tìm ra làm cách nào để loại bỏ can nhiễu của cựu thế lực, và đã thuyết phục được bố tôi thuê một người giúp việc để chăm sóc bà ấy. Mẹ của tôi quá khó tính, và người giúp việc của bà cuối cùng đã thôi việc. Chúng tôi tiếp tục thuê nhiều người giúp việc mới, nhưng tất cả họ đều thôi việc sau đó vài ngày. Chồng tôi và tôi thay phiên nhau chăm sóc bà. Chúng tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng để thay phiên cùng với người giúp việc tại nhà của mẹ tôi. Mặc dù chồng tôi thường xuyên tới nhà mẹ tôi hơn cả tôi, nhưng đó vẫn là việc vất vả đối với tôi. Trở về nhà vào lúc 9 giờ sáng, tôi cảm thấy uể oải khi học Pháp. Tất cả những gì tôi muốn làm vào buổi chiều là ngủ. Tôi bị can nhiễu nghiêm trọng bởi cựu thế lực và không thể làm tốt ba việc.

Một lần khi tôi phát chính niệm, tôi đã nhận ra rằng từ lúc tôi bắt đầu tu luyện, thực ra tôi chưa bao giờ hiểu được thế nào là một người tốt thực sự. Một hôm ở nơi làm việc có một đồng nghiệp đã nói, “Do các học viên Pháp Luân Công là những người tốt, nên bạn cần phải phục vụ tôi.” Tiếp theo khi một nhóm các đồng nghiệp chơi mạt chược vào buổi trưa, họ hay nói với học viên khác và tôi rằng chúng tôi phải đi mua đồ tạp phẩm, nấu ăn và dọn dẹp sau khi họ ăn xong. Làm sao mà các học viên có thể phục vụ mọi người thế này? Mặc dù tôi đã biết làm vậy là sai, nhưng tôi không biết từ chối như thế nào. Tôi đã không hiểu được những gì mà các học viên cần làm cho đến tận 8 năm sau đó, khi tôi quá kiệt sức vì phục vụ những người khác. Việc nhẫn nhịn để làm mọi việc vì người khác không phải là một người tốt. Các học viên duy hộ Đại Pháp, cứu độ chúng sinh và bài trừ can nhiễu mới thực sự là người tốt có chính niệm. Các học viên không có các chấp trước tự tư không có nghĩa rằng chúng ta làm tất cả những gì người khác muốn chúng ta làm.

Cuối cùng khi tôi đã hiểu được những nguyên lý này của Pháp, thì mẹ tôi đã ngừng đòi hỏi và khắt khe. Mặc dù các khảo nghiệm chưa hết hoàn toàn, nhưng tôi đã nhận ra rằng nếu các học viên không có đủ chính niệm, thì các khó khăn có thể đe dọa cuộc sống của chúng ta. Nhưng một khi chính niệm của chúng ra mạnh lên, thì mọi việc sẽ được giải quyết một cách kỳ diệu.

____________________________

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/25/突破“好人”观念-做一个真修弟子-258075.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/7/133834.html

Đăng ngày 3-7-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share