Bài viết của phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 03-01-2025] Năm 2016, ông Lưu Điện Nguyên, một cư dân 78 tuổi ở thành phố Triều Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị kết án 11,5 năm tù vì đức tin vào Pháp Luân Công. Bất chấp tình trạng suy nhược về thể chất của ông, Nhà tù Số 1 Thành phố Thẩm Dương vẫn tiếp nhận ông. Sức khỏe của ông ngày càng đi xuống, và ông qua đời trong tù vào ngày 10 tháng 2 năm 2024, vào dịp Tết Cổ truyền. Ông hưởng thọ 86 tuổi.

Bà Chu Quế Hương, một cư dân 77 tuổi ở thành phố Quý Dương, tỉnh Quý Châu, gầy hốc hác và có khối u trong gan và ruột, trong khi bị giam giữ tại một Trại tạm giam địa phương. Ngày 23 tháng 10 năm 2024, bà qua đời trong khi đơn xin bảo lãnh y tế của bà vẫn đang chờ thẩm duyệt. Khi gia đình bà vội vàng đến trại tạm giam khi biết tin bà qua đời, thân thể bà đã bị hoả táng mà không có sự đồng ý của họ.

2 học viên này thuộc 164 trường hợp học viên Pháp Luân Công tử vong mới được báo cáo trong năm 2024, 25 năm kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động chiến dịch xoá sổ Pháp Luân Công vào năm 1999. Đến ngày 31 tháng 12 năm 2024, tổng cộng có 5.167 trường hợp tử vong được xác nhận. Một số học viên bị tra tấn đến chết, trong khi những người khác qua đời sau nhiều năm chịu đựng sự suy sụp về tinh thần hoặc sự khánh kiệt về tài chính. Vì sự kiểm duyệt thông tin gắt gao và các học viên trở thành nạn nhân của tội ác thu hoạch nội tạng sống, tổng số trường hợp tử vong được dự đoán là cao hơn rất nhiều. Danh sách đầy đủ của 164 trường hợp tử vong mới được xác nhận trong năm 2024 có thể tải xuống tại đây.

Ảnh 1. Các học viên qua đời trong năm 2024

PHẦN 1. TỔNG QUAN NHỮNG TRƯỜNG HỢP TỬ VONG MỚI ĐƯỢC BÁO CÁO

164 học viên đã qua đời, có độ tuổi từ 41 đến 91 vào thời điểm tử vong, đến từ mọi giai tầng trong xã hội, bao gồm nhân viên công ty xe hơi, giám đốc công ty dược phẩm, giáo viên, luật sư, nông dân, chủ cửa hàng, kế toán và cựu viên chức chính quyền.

Tổng cộng 149 học viên đã qua đời từng thụ án trong tù hoặc trại lao động, hoặc bị giam giữ trong các trung tâm tẩy não và bệnh viện tâm thần trước khi tử vong. Ngoài 2 trường hợp tử vong trong khi bị giam giữ được nhắc đến ở trên, 15 học viên khác cũng qua đời trong khi bị giam trong tù hoặc trại tạm giam. Những trường hợp tử vong khi bị giam giữ này thường diễn ra sau những đợt tra tấn dã man về cả thể chất lẫn tinh thần (do sự tẩy não cường độ cao nhằm cưỡng ép các học viên từ bỏ đức tin của mình), bị cưỡng chế tiêm thuốc, bệnh lý xuất hiện trong lúc bị giam hoặc bị trì hoãn không được chăm sóc y tế.

Các học viên khác phải chịu đựng hàng chục năm bị sách nhiễu liên tục, bị đình chỉ lương hưu, hoặc buộc phải sống tha hương để trốn tránh cảnh sát. Một số người còn mất đi vợ hoặc chồng, cha mẹ, con cái hoặc anh chị em vì cuộc bức hại.

1.1. 17 trường hợp tử vong trong khi bị giam giữ

Trong số 17 trường hợp tử vong trong khi bị giam giữ được báo cáo vào năm 2024, 5 trường hợp xảy ra tại trại tạm giam, và 12 trường hợp còn lại xảy ra trong tù.

Ngày 6 tháng 11 năm 2023, Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang thông báo cho gia đình bà Quan Hồng Diễm rằng bà đã qua đời vào hôm đó do “mắc bệnh”. Tuy nhiên, theo người trong cuộc cho biết, bà qua đời vì những vết thương do bị lính canh và tù nhân tra tấn nhiều lần. Cái chết do tra tấn của bà Quan, một cư dân 63 tuổi ở thành phố Thất Đài Hà, tỉnh Hắc Long Giang, xảy ra sau khoảng 16 tháng của 7,5 năm tù của bà.

Đầu tháng 1 năm 2024, nhiều tuần sau khi bà Quan qua đời, bà Lý Ngọc Trân, một cư dân thành phố Cáp Nhĩ Tân (thủ phủ của Hắc Long Giang), qua đời trong cùng nhà tù khi đang thụ án 3 năm tù.

Một số học viên qua đời chỉ sau vài ngày được tiếp nhận vào tù.

Ngày 9 tháng 12 năm 2023, bà Từ Hải Hồng, sống ở thành phố Thanh Đảo, tỉnh Sơn Đông, qua đời sau khoảng 3 ngày bị chuyển tới Nhà tù Nữ tỉnh Sơn Đông để thụ án 16 tháng tù. Bà hưởng dương 56 tuổi.

Tại thành phố Công Chủ Lĩnh, tỉnh Cát Lâm, bà Vương Ngọc Anhqua đời trong trại tạm giam địa phương sau 1 tháng bị bắt giữ. Bà hưởng thọ 68 tuổi. Chính quyền đề xuất bồi thường gia đình bà 30.000 Nhân dân tệ để đổi lấy sự im lặng của họ về cái chết đáng ngờ của bà. Thân nhân của bà tham vấn một luật sư, và được cho biết không ai có thể giúp họ thắng kiện, vì cảnh sát sẽ chặn hết mọi kênh thông tin nếu như họ cố gắng thu thập chứng cứ. Trong khi đó, người anh trai 80 tuổi của bà, bị bắt giữ vào cùng ngày với bà, đang đối mặt với việc truy tố vì có cùng đức tin.

1.2. Những trường hợp tử vong tại nhà

Mặc dù một số học viên sống sót sau nhiều năm bị tra tấn tàn bạo khi bị giam giữ, họ qua đời nhiều năm sau, vì không thể hồi phục khỏi những tổn thương về thể chất và/hoặc tinh thần trong khi bị giam giữ. Trong một số trường hợp, chính quyền thả các học viên khi họ sắp chết để trốn tránh trách nhiệm, và các học viên qua đời không lâu sau đó.

Trong 25 năm qua, nhiều học viên phải sống trong sợ hãi hàng ngày, vì họ không bao giờ biết khi nào cảnh sát sẽ đột nhiên gõ cửa nhà họ vào giữa đêm hoặc bắt giữ họ trong khi họ đi ra ngoài. Đối với nhiều người, sự suy sụp về tinh thần là điều nghiêm trọng nhất. Một số người suy sụp đến mức họ qua đời không lâu sau lần bị bắt giữ gần nhất, hoặc sau khi bị sách nhiễu liên tục.

Trong những năm gần đây, một số học viên vốn đã mất việc làm vì cuộc bức hại, lại thêm khó khăn khi chính quyền đình chỉ lương hưu của họ. Họ phải chật vật sinh tồn trong cảnh nghèo túng trước khi qua đời.

1.2.1. Những trường hợp tử vong do bị sách nhiễu hoặc bị bắt giữ gần nhất

Trong thời gian bị quản chế vì đức tin vào Pháp Luân Công, bà Triệu Huệ Phân, sống tại thành phố Hoài Bắc, tỉnh An Huy, phải đối mặt với sự sách nhiễu và theo dõi liên tục của chính quyền, thậm chí là sau khi bà bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản. Ngày 21 tháng 4 năm 2024, bà qua đời ở tuổi 71.

Từng chịu đựng 7 năm bị tra tấn trong tù và mất gần hết răng, ông Vương Hoài, sống tại thành phố Trương Gia Khẩu, tỉnh Hà Bắc, qua đời vào ngày 9 tháng 3 năm 2024, chỉ 2 ngày sau khi ông bị chính quyền sách nhiễu.

Bà Phùng Ngọc Thu, một giáo viên cấp hai về hưu ở thành phố Thư Lan, tỉnh Cát Lâm, từng bị giam 2 lần trong trại lao động và 2 lần trong trung tâm tẩy não kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999. Bà phải chịu đựng sự tra tấn liên tục trong thời gian bị giam giữ, khiến bà bị tổn thương tinh thần và ảnh hưởng nặng nề đến sức khỏe. Từ năm 2023, chân và ngón chân của bà, vốn bị thương nặng do bị tra tấn trong thời gian bị giam giữ, nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn, khiến bà không thể đi lại được. Bà cũng gặp khó khăn vì bị suy giảm thị lực. Bà bị ngã và bị gãy chân. Ngày 5 tháng 6 năm 2024, trước khi bà hoàn toàn hồi phục sức khỏe, cảnh sát bắt giữ bà trong một vụ bắt giữ tập thể, và giam bà một thời gian ngắn tại Đồn Công an Bắc Thành. Bà được tại ngoại, nhưng qua đời 3 tháng sau, vào ngày 9 tháng 10 năm 2024. Bà hưởng thọ 73 tuổi.

Khoảng 6 giờ 30 phút sáng ngày 29 tháng 11 năm 2023, 5 cảnh sát đột nhập vào nhà bà Trần Quốc Hoa ở thàng phố Đông Dinh, tỉnh Sơn Đông, và lục soát chỗ ở của bà. Gia đình bà cho biết, buổi sáng hôm đó bà có hẹn với bác sỹ, và cảnh sát bám theo họ đến bệnh viện. Bác sỹ chẩn đoán bà mắc bệnh ung thư gan di căn giai đoạn cuối, và chỉ khi đó, cảnh sát mới từ bỏ nỗ lực bắt giữ bà. Họ đe dọa quay lại tìm bà sau khi bà bình phục. Tình trạng của bà kém đi trông thấy sau cuộc đột kích nói trên, và bà qua đời vào ngày 11 tháng 12 năm 2023, ở tuổi 54.

Bất chấp tình trạng huyết áp cao ở mức nguy hiểm của bà Vương Thanh Hương, cảnh sát vẫn giam sau khi bắt bà vào ngày 5 tháng 9 năm 2024. Cuối cùng, họ thả bà vào ngày 16 tháng 9, khi bà bị đột quỵ nghiêm trọng. Bà qua đời 8 ngày sau đó, ngày 24 tháng 9, khi mới 60 tuổi.

1.2.2. Những trường hợp tử vong do bị ép buộc dùng thuốc trong thời gian giam giữ

Ngày 16 tháng 6 năm 2022, 5 cư dân thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, bị bắt tại nhà riêng vì tu luyện Pháp Luân Công. Hai người trong đó, ông Lý Xuân Liên và ông Trần Tuấn, bị giam tại một bệnh viện tâm thần và ép buộc dùng thuốc. Cả hai đều bị sụt cân nghiêm trọng và suy giảm tinh thần rõ rệt. Ông Lý Xuân Liên đột ngột qua đời vào ngày 11 tháng 11 năm 2024. Ông Trần Tuấn, người từng bị nhồi máu cơ tim và phải đặt ống thông tĩnh mạch sau khi được tại ngoại, bị kết án 7,5 năm tù vào khoảng tháng 12 năm 2024.

Ngày 19 tháng 4 năm 2024, ngay sau khi mãn hạn 1 năm tù tại nhà tù Nữ tỉnh Tứ Xuyên, bà Tạ Trường Xuân bị đau nhói ở bên trái bụng. Da bà chuyển sang màu tối, và bà trở nên gầy gò. Bốn tháng sau, bà qua đời vào ngày 12 tháng 8, ở độ tuổi 80. Gia đình bà nghi ngờ bà bị cho uống thuốc độc trong tù.

1.2.3. Những trường hợp tử vong sau nhiều năm bị bức hại

Bà Trần Tự Trân ở Thành phố Đan Giang Khẩu, tỉnh Hồ Bắc, qua đời vào ngày 14 tháng 3 năm 2024, 1 tháng sau khi bà được thả trong tình trạng nguy kịch sau 1 năm bị giam giữ. Sự ra đi của bà kết thúc nhiều năm bị bức hại vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công. Bà từng bị bắt nhiều lần, và liên tục bị sách nhiễu.

Ông Lưu Thắng Chí cùng với vợ và em gái, đều là những cư dân ở Bắc Kinh, phải chịu đựng nhiều năm giam giữ và tra tấn vì tu luyện Pháp Luân Công. Ông Lưu bị sốc điện bằng dùi cui ở bộ phận nhạy cảm, và bị mất khả năng kiểm soát bản thân. Ông vật lộn với căn bệnh phù nề toàn thân trong nhiều năm, và qua đời vào ngày 17 tháng 7 năm 2024, ở độ tuổi 70. Em gái ông, bà Lưu Phượng Hà, sau 2 lần bị giam tại trại lao động và 1 án tù, đã qua đời vào năm 2020. Vợ ông, người bị đánh đập đến nỗi suýt mất mạng trong khi bị giam, từng có lần nghe một lính canh nói: “Chúng tôi là cảnh sát. Cấp trên đã nói chúng tôi không phải chịu trách nhiệm nếu đánh các vị đến chết. Và cũng chẳng có ai biết các vị đã chết hay chưa.”

Từng mất đi vợ và con trai trong cuộc bức hại Pháp Luân Công, ông Tô An Châu, một người đàn ông 71 tuổi ở thành phố Lan Châu, tỉnh Cam Túc, phải đối mặt với sự sách nhiễu liên tiếp và bị đe dọa bỏ tù, thậm chí ngay cả khi ông mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân. Ông qua đời vào ngày 10 tháng 1 năm 2024.

2010-11-18-suanzhou-family--ss.jpg

Gia đình ông Tô An Châu

1.2.4. Những trường hợp tử vong do khánh kiệt về tài chính và sống phiêu bạt

Ông Âu Dương Hải Văn, sống ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, từng làm việc trong một nhà máy sản xuất quân phục. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, ông bị sa thải vì không từ bỏ Pháp Luân Công. Năm 2011, ông bị kết án 4 năm tù vì dán biểu ngữ về cuộc bức hại ở nơi công cộng. Đầu tháng 9 năm 2020, phòng an sinh xã hội đình chỉ 2.800 Nhân dân tệ tiền lương hưu hàng tháng của ông (sau khi gia đình ông đóng bảo hiểm cho ông trong 15 năm), và yêu cầu ông đóng thêm 130.000 Nhân dân tệ trước khi được khôi phục lương hưu. Để nuôi sống bản thân, ông phải làm những việc vặt bất chấp tình trạng sức khoẻ kém. Ông bị xuất huyết nội và qua đời ở viện dưỡng lão vào ngày 19 tháng 4 năm 2024, hưởng thọ 70 tuổi.

2024-5-1-oyhw.jpg

Ông Âu Dương Hải Văn ở thời điểm gần nhất

Mặc dù bà Hoắc Tú Cần (ở thành phố Phụ Tân, tỉnh Liêu Ninh) vẫn sống sót sau những cuộc tra tấn tàn bạo trong thời gian bị chính quyền giam giữ phi pháp vì tu luyện Pháp Luân Công, nhưng bà phải nằm liệt giường trong 12 năm tiếp theo. Chồng bà phải nghỉ việc để chăm sóc cho bà. Họ sống dựa vào 2.300 nhân dân tệ tiền lương hưu hàng tháng của bà Hoắc và không đủ chi tiêu. Gia đình vốn đã nghèo túng này lại bị giáng thêm một đòn nặng nữa khi chính quyền đột ngột đình chỉ lương hưu của bà Hoắc vào cuối năm 2022, với lý do bà không đủ tiêu chuẩn để nhận số tiền này vì từng thụ án 10 năm tù. Sức khỏe của người phụ nữ 63 tuổi này ngày càng suy giảm, và bà qua đời vài tháng sau đó.

Sau khi bà Thôi Á Quân, một cư dân 79 tuổi ở thành phố Cẩm Châu, tỉnh Liêu Ninh, buộc phải sống phiêu bạt để tránh bị cầm tù, chính quyền vẫn tăng cường bức hại bằng cách đình chỉ lương hưu của bà, và còn ra lệnh cho con cái của bà phải hợp tác với họ để bắt giữ bà. Bà không thể trở về nhà, ngay cả khi xuất hiện những triệu chứng bệnh nghiêm trọng. Cuối cùng, khi trở về nhà vào tháng 12 năm 2024, bà đã rơi vào tình trạng nghiêm trọng. Bà mất sau đó ít ngày, ở tuổi 83.

1.3. Phân tích trường hợp theo năm

Trong số 164 trường hợp tử vong mới được ghi nhận, 58 trường hợp xảy ra từ năm 1999 đến năm 2023, và 103 trường hợp còn lại xảy ra trong năm 2024, với mức trung bình hàng tháng là 8 trường hợp. Tháng 1 năm 2024 có nhiều trường hợp tử vong xảy ra nhất (14); kế tiếp là tháng 4 năm 2024 (12); tháng 3, tháng 10 và tháng 11 năm 2024 (11 trường hợp mỗi tháng). Các tháng còn lại trong năm 2024 mỗi tháng có 1 trường hợp. Vì sự kiểm duyệt thông tin nghiêm ngặt, các trường hợp bị bức hại không thể luôn luôn được báo cáo đúng thời điểm, và thông tin cũng không có sẵn.

1.4. Phân bố theo khu vực – năm – giới tính của 164 trường hợp tử vong mới được báo cáo trong năm 2024

164 học viên đã qua đời, bao gồm 106 học viên nữ, đến từ 20 tỉnh thành, 4 khu vực tự trị và 4 thủ phủ trung ương. Tỉnh Liêu Ninh báo cáo số trường hợp cao nhất là 25, trong đó 16 trường hợp xảy ra trong năm 2024 và 9 trường hợp xảy ra trong những năm trước đó. Tỉnh Hắc Long Giang xếp hạng thứ hai với 19 trường hợp, trong đó 13 trường hợp xảy ra trong năm 2024 và 6 trường hợp xảy ra trong những năm trước đó. Tỉnh Hà Bắc xếp thứ ba với 18 trường hợp, trong đó 11 trường hợp xảy ra trong năm 2024 và 7 trường hợp xảy ra trong thời gian trước đó.

Biểu đồ 4 cũng thể hiện sự phân bố giới tính của những trường hợp tử vong mới được báo cáo ở các tỉnh.

1.5. 148 học viên đã qua đời xác định được độ tuổi

Trong số 164 trường hợp mới được báo cáo, 148 học viên có thông tin về tuổi tác tại thời điểm qua đời, bao gồm 130 người ở độ tuổi 60. 97 trong số 148 học viên là nữ, bao gồm 39 người qua đời trước năm 2024 và 58 người qua đời trong năm 2024. 51 học viên còn lại là nam, trong đó 13 người qua đời trước năm 2023 và 38 người qua đời trong năm 2024.

Học viên trẻ nhất là anh Chu Hồng Vũ, 41 tuổi, ở thành phố Đặng Châu, tỉnh Hà Nam. Anh Chu bị ngược đãi trong khi đang thụ án tại Nhà tù Trịnh Châu. Sau khi được trả tự do vào tháng 5 năm 2023, anh bị phù nề liên tục. Anh không thể hồi phục và qua đời vào tháng 1 năm 2024. Anh ra đi để lại người vợ, cô Tôn Hải Hồng (cũng đang thụ án tù vì tu luyện Pháp Luân Công) và con gái 12 tuổi.

Học viên lớn tuổi nhất là bà Thôi Hương Chi, 91 tuổi, cư dân huyện Tháp Hà, tỉnh Hắc Long Giang, qua đời vào tháng 12 năm 2019, sau hai thập kỷ chịu đựng sự sách nhiễu và chứng kiến ​​những bức hại đối với con trai và con dâu của bà.

Học viên lớn tuổi thứ hai, bà Trương Quý Thanh, ở huyện Nam Bộ, tỉnh Tứ Xuyên, qua đời vào ngày 29 tháng 10 năm 2021, 5 tháng sau khi bà buộc phải sống xa nhà để tránh bị sách nhiễu. Bà đã 88 tuổi.

PHẦN II. CÁC TRƯỜNG HỢP TIÊU BIỂU KHÁC

2.1. Những trường hợp tử vong trong khi bị giam giữ

Trong khi bị giam giữ, các học viên Pháp Luân Công không chịu từ bỏ đức tin phải đối mặt với sự tra tấn thể xác tàn bạo và tẩy não cường độ cao, được thiết kế để chuyển hóa họ. Nhiều người bị biệt giam, bị các tù nhân giám sát suốt ngày đêm, bị tước đoạt mọi liên lạc với gia đình và bị cấm nói chuyện với các học viên Pháp Luân Công đang bị giam giữ khác. Chấn thương thể xác và áp lực tinh thần to lớn thường dẫn đến tử vong.

Theo chính sách diệt chủng từ Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã ra lệnh bức hại vào năm 1999, “bôi nhọ thanh danh, vắt kiệt tài chính và huỷ hoại thân thể [các học viên Pháp Luân Công]”, hầu hết các nhà tù và trại tạm giam đều được giao “chỉ tiêu tử vong”, trong đó quản giáo sẽ không bị truy cứu trách nhiệm nếu tra tấn các học viên Pháp Luân Công đến chết, nhưng lại nhận được phần thưởng khi bắt các học viên từ bỏ Pháp Luân Công thành công. Các tù nhân cũng được khuyến khích, bao gồm giảm án và các đặc quyền khác, để tham gia tích cực vào việc tra tấn các học viên.

2.1.1. Người đàn ông 60 tuổi qua đời sau 5 ngày bị đưa vào nhà tù

Ông Nhậm Trường Bân, 60 tuổi, cư dân thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, qua đời 5 ngày sau khi bị đưa vào Nhà tù Song Áp Sơn để thụ án 3 năm. Thi thể của ông có nhiều vết bầm tím và thương tích, mắt thâm quầng và đầu có nhiều vết khâu.

2024-10-15-195242-0.jpg

Ông Nhậm Trường Bân

Theo thông tin từ em gái ông Nhậm, khoảng 8 giờ sáng ngày 28 tháng 9 năm 2024, bà nhận được một cuộc điện thoại từ nhà tù, thông báo ông Nhậm đã qua đời trong phòng cấp cứu. Bà hỏi lý do cụ thể, nhưng lính canh từ chối cung cấp thêm thông tin, ngoại trừ việc thi thể của ông Nhậm đã được đưa tới nhà tang lễ.

Em gái ông Nhậm lập tức thông báo cho những người thân khác trong gia đình về tin tức bi thảm này, và họ đã vội tới nhà tang lễ, tại đây họ nhìn thấy những thương tích trên thi thể của ông.

Khi gia đình hỏi lính canh về việc liệu người thân của họ có bị tra tấn đến chết không, lính canh nói rằng ông Nhậm rất yếu khi đến nhà tù, và họ đã bố trí 2 tù nhân để chăm sóc cho ông. Họ còn nói ông Nhậm bị ngã trong khi đang tắm, và đó là nguyên nhân gây ra các vết thương trên đầu và thân thể ông.

Gia đình ông Nhậm phản bác rằng ông rất khỏe mạnh khi bị bắt giữ, và hỏi làm sao ông lại trở nên yếu như vậy chỉ trong một tuần giam giữ. Nếu nhà tù thực sự sắp xếp hai tù nhân “chăm sóc” ông Nhậm, tại sao họ không ngăn chặn việc ông bị ngã trong khi đang tắm.

Ông Nhậm, một cựu nhân viên nhà máy thủy tinh, bị bắt giữ trong một đợt truy quét của cảnh sát vào tối ngày 14 tháng 9 năm 2024, và bị kết án 3 năm tù vào ngày 25 tháng 7 năm 2024. Ngày 23 tháng 9, ông bị chuyển tới Nhà tù Song Áp Sơn, và qua đời chỉ sau 5 ngày.

2.1.2. Người đàn ông 66 tuổi qua đời khi đang thụ án 11 năm vì kiện cựu lãnh đạo độc tài Đảng Cộng sản Trung Quốc

Ông Diêm Húc Quang, một cư dân thành phố Triêu Dương, tỉnh Liêu Ninh, đã qua đời vào ngày 16 tháng 10 năm 2024 khi đang thụ án 11 năm tù vì kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã ra lệnh bức hại Pháp Luân Công. Ông hưởng thọ 66 tuổi.

Tháng 5 năm 2015, Tòa án Nhân dân Tối cao và Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao Trung Quốc thông báo sẽ thụ lý tất cả các đơn kiện. Điều này đã thúc đẩy làn sóng kiện Giang Trạch Dân từ các học viên Pháp Luân Công trên toàn thế giới, vì vai trò của ông ta trong việc khởi xướng cuộc bức hại.

Tại thành phố Triêu Dương, một lực lượng đặc nhiệm được thành lập để truy quét các học viên Pháp Luân Công kiện Giang. Hơn 300 học viên bị bắt tại Triêu Dương vào ngày 9 tháng 11 năm 2015. Ông Diêm bị cảnh sát bắt khi đang đi xe máy trên đường; họ lần ra ông nhờ theo dõi điện thoại di động của ông.

Lý Siêu chỉ đạo các viện kiểm sát và tòa án địa phương đẩy nhanh tiến trình truy tố. Là một điều phối viên tình nguyện của các học viên địa phương, ông Diêm trở thành mục tiêu chính.

Trong lúc bị giam tại trại tạm giam thành phố Triêu Dương, ông Diêm mắc bệnh truyền nhiễm. Bất chấp tình trạng sức khỏe nghiêm trọng của ông, cảnh sát vẫn không thả ông mà chuyển ông đến bộ phận y tế của trại tạm giam tỉnh Liêu Ninh. Họ kiểm soát chặt chẽ thông tin về tình trạng sức khỏe và nơi giam giữ ông. Khi gia đình tìm hiểu được thông tin và chất vấn cảnh sát, họ không trả lời mà hỏi lại gia đình nhận được tin tức từ đâu.

2024-11-21-192537-0.jpg

Ông Diêm khi bị giam tại bộ phận y tế của trại tạm giam Tỉnh Liêu Ninh

Ngày 19 tháng 8 năm 2016, Tòa án quận Song Tháp xét xử ông Diêm tại bộ phận y tế. Luật sư của ông Diêm bào chữa vô tội cho ông. Mặc dù công tố viên Bảo Lôi của Viện Kiểm sát quận Song Tháp không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào chứng minh ông Diêm đã vi phạm pháp luật, nhưng thẩm phán chủ tọa Trương Hiểu Hoa vẫn kết án ông 11 năm tù. Sau đó, ông bị chuyển đến khu dành cho người cao tuổi và bệnh tật tại Nhà tù Số 1 Thẩm Dương.

Khi gia đình ông Diêm đến thăm ông vào tháng 10 năm 2023, tinh thần ông vẫn tốt. Họ không đến thăm ông trong 1 năm sau đó. (Không rõ liệu họ không tự đến thăm hay nhà tù từ chối cho gia đình thăm). Ngày 12 tháng 10 năm 2024, họ bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà tù, thông báo rằng ông Diêm đang trong tình trạng nguy kịch. Khi họ vội vã đến Bệnh viện Số 10 Thẩm Dương, ông đã bất tỉnh.

Nhà tù thả ông Diêm theo diện bảo lãnh y tế 2 ngày sau đó. Ông được đưa về thành phố Triêu Dương bằng xe cứu thương, và nhập viện tại Bệnh viện Lao Triêu Dương. Ông qua đời 2 ngày sau, vào ngày 16 tháng 10.

2.1.3. Nam học viên qua đời ở bệnh viện công an trong lúc thụ án 8 năm tù

Ngày 22 tháng 7 năm 2024, ông Vương Trung Thật ở thành phố Tri Bác, tỉnh Sơn Đông, qua đời khi đang thụ án 8 năm tù. Ông hưởng thọ 71 tuổi.

Lần cuối cùng Vương Trung Thật bị bắt là ngày 11 tháng 11 năm 2020, chỉ hơn 1 năm sau khi ông mãn hạn 10 năm tù chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Sức khỏe của ông bị tổn hại trong thời gian thụ án lần đầu, và ông chỉ có thể đi tiểu khi ngồi xổm. Chưa kịp phục hồi, ông lại bị bắt và tiếp tục nhận thêm bản án dài hạn nữa tại Nhà tù Tỉnh Sơn Đông. Các cai ngục ở đây tiếp tục tra tấn ông bằng cách bắt ông ngồi bất động trên ghế nhỏ suốt cả ngày, khiến sức khỏe của ông ngày càng suy giảm hơn. Ông không được vận động đúng cách và liên tục bị cấm ngủ, trong khi vẫn bị ép xem những video bôi nhọ Pháp Luân Công mỗi ngày. Cuối cùng, vì không chịu đựng nổi tra tấn, ông qua đời tại bệnh viện công an.

Những quản giáo tham gia tra tấn ông Vương bao gồm trưởng khu Lương Kính Đạt, phó khu Trần Thước và chính trị viên Trịnh Kiệt. Khi Lương ra lệnh tra tấn các học viên, ông ta nói với các quản giáo và tù nhân: “Đừng coi chúng [học viên Pháp Luân Công] là con người.”

2.2. Những trường hợp tử vong tại nhà

Trong khi tử vong khi bị giam giữ là kết quả cực đoan nhất của cuộc bức hại, thì tra tấn thể xác chỉ là một phần của nó. Việc xem xét chi tiết về những học viên qua đời tại nhà sẽ giúp hiểu rõ hơn về tổn thương toàn diện mà họ phải gánh chịu, điều gây ảnh hưởng đến mọi khía cạnh trong cuộc sống hàng ngày của họ, và thường là cả cuộc sống thường nhật của gia đình họ.

2.2.1. Những trường hợp tử vong ngay sau khi được thả do ngược đãi thể chất hoặc các bệnh lý phát triển trong khi bị giam giữ

2.2.1.1. Cụ bà Quảng Đông qua đời vài tuần sau khi được thả trong tình trạng nguy kịch (Ảnh)

Bà Diêu Tịnh Kiều, ở thành phố Yết Dương, tỉnh Quảng Đông, qua đời vào ngày 20 tháng 11 năm 2024, chỉ vài tuần sau khi được tạm tha trong tình trạng nguy kịch. Bà Diêu qua đời 1 tháng trước sinh nhật lần thứ 85 của mình.

Ngày 25 tháng 10 năm 2024, bà Diêu được xe cứu thương đưa về quê, sau khi bà bị bệnh nặng trong khi thụ án 3 năm tù tại Nhà tù Nữ tỉnh Quảng Đông, nằm tại thủ phủ Quảng Châu.

Trong những tuần cuối, bà Diêu thường xuyên bị chính quyền sách nhiễu. Thậm chí, 8 ngày trước khi bà qua đời, gia đình bà còn bị yêu cầu chụp ảnh bà để nộp cho chính quyền xem liệu bà có đủ sức khỏe để quay trở lại nhà tù hay không.

Bản án oan sai của bà Diêu bắt nguồn từ vụ bắt giữ vào ngày 14 tháng 6 năm 2020. Bà được tại ngoại vào ngày hôm sau. Sau khi bị kết án 3 năm tù và bị phạt 30.000 Nhân dân tệ vào tháng 11 năm 2022, bà được tại ngoại cho đến ngày 5 tháng 5 năm 2023, khi Đội An ninh Nội địa quận Dung Thành đưa bà đi khám sức khỏe. Bà bị huyết áp cao, nhưng cảnh sát vẫn đưa bà đến Trại giam quận Tiết Đông, nơi bà bị giam cho đến khi bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Quảng Đông vào đầu tháng 7 năm 2023. Do huyết áp cao dai dẳng và sức khỏe suy giảm, nhà tù chuyển bà vào bệnh viện nội bộ vào ngày bà nhập ngục.

Ngày 9 tháng 9 năm 2024, bà Diêu bị gãy chân phải, nhưng nhà tù không thông báo cho gia đình bà về tình trạng của bà cho đến giữa tháng 9. Những người thân của bà được yêu cầu đến nhà tù để ký giấy đồng ý để bà được phẫu thuật. Họ đến, nhưng không được phép gặp bà. Sau khi họ ký vào đơn, nhà tù cho biết ca phẫu thuật phải hủy bỏ do tình trạng sức khỏe yếu của bà.

Giữa tháng 10 năm 2024, nhà tù lại gọi điện cho gia đình bà, yêu cầu họ xin Phòng 610 thành phố Yết Dương chấp thuận để bà Diêu được tại ngoại. Gia đình bà đến Phòng 610, nhưng phải mất 1 tuần mới được phê duyệt. Tuy nhiên, nhà tù không thả bà Diêu ngay lập tức. Họ tống tiền gia đình bà 3 lần, tổng cộng 30.000 Nhân dân tệ, trước quyết định cuối cùng đồng ý bảo lãnh tại ngoại cho bà.

Sáng sớm ngày 25 tháng 10 năm 2024, nhà tù bố trí xe cứu thương để chở bà Diêu đến Bệnh viện Đông y thành phố Yết Dương. Người nhà bà đợi ở cổng bệnh viện, và rất sốc khi thấy bà Diêu gần như không thể nhận dạng đang được cáng ra khỏi xe cứu thương. Bà ở trong tình trạng gần như thực vật, miệng há hốc. Bà có thể cử động mắt nhưng không thể nói được.

2024-12-1-mh-yaojingjiao.jpg

Bà Diêu Tịnh Kiều trước lần giam giữ gần đây nhất

2024-12-1-201031-1.jpg

Bà Diêu Tịnh Kiều khi được tại ngoại

Lính canh hộ tống bà cho biết chân phải của bà vẫn chưa lành, và bà bị suy đa tạng. Anh ta tuyên bố nhà tù hiện chính thức giao bà cho gia đình, và yêu cầu họ ký giấy miễn trừ mọi trách nhiệm cho nhà tù nếu có chuyện gì xảy ra với bà Diêu. Khi họ từ chối ký, lính canh đe dọa đưa bà trở lại nhà tù, vì vậy họ phải nhượng bộ và ký. Sau đó, họ vội vã đưa bà vào nhập viện.

Sau nhiều ngày ở trong khoa hồi sức cấp cứu, bà Diêu vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Chiều ngày 4 tháng 11 năm 2024, bà không thể ăn uống và thở rất yếu. Các quan chức bệnh viện không muốn bà chết trong bệnh viện, và để bà xuất viện ngay ngày hôm đó.

Sau khi trở về nhà, nhờ sự chăm sóc tận tình của gia đình, bà Diêu hồi phục được ý thức.Tuy nhiên, bà bị nghẹn thức ăn và nước uống do khó nuốt, khiến bà bị khát và đói, và tình trạng của bà ngày càng trầm trọng. Không rõ tại sao gia đình bà lại không thể truyền tĩnh mạch hoặc dinh dưỡng cho bà.

Bất chấp tình trạng của bà, Phòng 610 chỉ thị cho quan chức trong làng sách nhiễu bà tại nhà và chụp ảnh bà. Ngày 12 tháng 11, họ gọi điện cho gia đình bà, yêu cầu họ chụp ảnh bà để nộp cho chính quyền. Bà qua đời 8 ngày sau đó.

2.2.1.2. Bị tra tấn trong tù vì kiên định đức tin, cựu bác sỹ nội khoa qua đời vài ngày sau khi được thả

Bà Lưu Đông Tiên, từng là bác sỹ trưởng khoa nội ở thành phố Thường Đức, tỉnh Hồ Nam, phải chịu đựng sự tra tấn không ngừng nghỉ trong khi thụ án 9 năm tù. Bà qua đời vào tháng 5 năm 2024, chỉ vài ngày sau khi được thả. Bà hưởng thọ 72 tuổi.

Sau khi chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, bà Lưu từng nhiều lần bị nhắm đến vì không từ bỏ đức tin. Bà bị giam tại trại lao động cưỡng bức trong 1 năm 9 tháng, và 3 án tù tổng cộng 16 năm. Nhà chức trách theo dõi điện thoại và cuộc sống hàng ngày của bà, và bà thường nhận thấy mình bị theo dõi mỗi khi ra ngoài. Bệnh viện nơi bà làm việc giáng chức bà khỏi vị trí bác sỹ, và bắt bà làm việc vặt tại kho thuốc. Lương và tiền thưởng của bà bị đình chỉ, và bà chỉ được trả 300 Nhân dân tệ mỗi tháng để trang trải sinh hoạt phí cơ bản nhất.

Vụ bắt giữ bà Lưu diễn ra vào tháng 12 năm 2016. Bà bị kết án 9 năm tù vào ngày 13 tháng 3 năm 2018. Tại Nhà tù Nữ tỉnh Hồ Nam, bà bị bắt đứng yên trong nhiều giờ, và chỉ được phép cử động tay để ăn hoặc uống. Bà phải báo cáo và xin phép tù nhân trưởng phòng trước khi có thể sử dụng nhà vệ sinh. Thời gian tắm của bà cũng bị hạn chế.

fb62b4f213fb402956a7e3d7b87c0487.jpg

Minh họa tra tấn: Đứng với hai tay bị còng

Do tình trạng tim mạch và huyết áp cao, bà được ra tù vào tháng 5 năm 2024, 19 tháng trước khi mãn hạn. Bà qua đời chỉ vài ngày sau đó.

2.2.1.3. Ông lão ở Cát Lâm qua đời sau 21 ngày được bảo lãnh, bị đe dọa án 3 năm tù sau khi chết

Ông Điền Ngọc Xuân, ở thành phố Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm, qua đời 21 ngày sau khi được bảo lãnh trong tình trạng nguy kịch. Tòa án quận Triêu Dương đe dọa kết án ông 3 năm tù, ngay cả sau khi ông qua đời vào ngày 24 tháng 7 năm 2024. Ông mất chỉ 1 tháng trước sinh nhật 75 tuổi.

Ngày 18 tháng 4 năm 2024, 4 cảnh sát từ Đồn Công an Kim Tiền Bảo ở quận Nhị Đạo bắt giữ ông tại nhà. Họ cho biết họ nhắm vào ông vì lãnh đạo chỉ đạo bắt một số lượng học viên Pháp Luân Công nhất định trước ngày 1 tháng 5 (Ngày Quốc tế Lao động ở Trung Quốc).

Cảnh sát bắt giữ đã tịch thu sách Pháp Luân Công và tài sản có giá trị của ông. Họ hứa thả ông sau khi thẩm vấn, nhưng ngày hôm sau lại đưa ông đến trại tạm giam Số 1 thành phố Trường Xuân. Trong lần khám sức khỏe bắt buộc, ông Điền bị phát hiện bị huyết áp cao, triệu chứng đột quỵ và bong võng mạc. Theo luật pháp, ông không đủ điều kiện để bị giam, nhưng trại giam vẫn tiếp nhận ông.

Gia đình ông Điền khiếu nại với trại tạm giam, nhưng không thành công. Họ tìm đến hội người khuyết tật địa phương, nhưng cũng bị từ chối giúp đỡ. Dù gia đình thuê luật sư, nhưng trại tạm giam thông báo ông Điền là “tù nhân chính trị”, và không cho phép bất kỳ ai (kể cả gia đình và luật sư) đến thăm ông.

trại tạm giam thậm chí còn đe dọa tước giấy phép hành nghề nếu luật sư tiếp tục đại diện cho ông Điền. Ngày 20 tháng 6 năm 2024, một cai ngục thông báo với gia đình rằng ông Điền đã nôn và mất ý thức ngay trong ngày, và được chẩn đoán tắc ruột. Gia đình yêu cầu được vào thăm ông nhưng bị từ chối. Khi trại tạm giam phát hiện ông Điền mắc bệnh ung thư ống mật 8 ngày sau, họ mới thông báo cho gia đình nộp đơn xin bảo lãnh cho ông.

Việc xử lý giấy tờ kéo dài vài ngày. Đến khi ông Điền được bảo lãnh vào ngày 3 tháng 7 năm 2024, ông yếu đến mức không thể tự đi lại nếu không có người trợ giúp. Sau đó ông nói với gia đình rằng mình bị giam ở Khu 5, và buộc phải ngồi bất động trên tấm ván hàng ngày. Chỉ trong chưa đầy 1 tuần, mông của ông bị chảy máu và hình thành lớp chai dày.

Ông cũng kể rằng tình trạng sức khỏe của ông đã suy giảm từ trước ngày 20 tháng 6, khi trại tạm giam thông báo cho gia đình. Ông bị đưa vào bệnh viện của trại tạm giam vào tháng 5 năm 2024, bị còng tay và xích chân cả ngày. Lính canh chỉ cho phép ông mặc quần lót và một chiếc quần mỏng. Ông không được ăn gì. Ba lính canh theo dõi, và từ chối cho biết ông bị tiêm gì hàng ngày.

Dù thời tiết tháng 5 ở Cát Lâm vẫn lạnh, ông Điền phải cởi trần và phải xin các lính canh cùng y tá cho mặc áo, nhưng tất cả đều làm ngơ.

Ông qua đời sau 21 ngày được bảo lãnh.

2.2.2 Bi kịch gia đình

2.2.2.1.Con trai qua đời năm 2018 sau khi bị tâm thần ở trong tù, mẹ qua đời năm 2024 sau khi bị cảnh sát sách nhiễu vì tìm kiếm công lý cho con

Bà Lưu Tú Phân, ở quậnTĩnh Hải, Thiên Tân, qua đời vào ngày 10 tháng 4 năm 2024, không lâu sau khi bị cảnh sát địa phương sách nhiễu tại nhà, chất vấn bà còn tu luyện Pháp Luân Công hay không, và liệu bà còn có ý định tìm kiếm công lý cho con trai đã qua đời năm 2018 sau khi bị tâm thần trong khi thụ án 5 năm tù không.

2017-8-19-215159-0.jpg

Ông Nhậm Đông Sinh và bà Trương Lập Cần

2016-10-23-185332-1.jpg

Ông Nhậm sau khi bị tâm thần trong trại tạm giam

Con trai của bà Lưu, ông Nhậm Đông Sinh, bị bắt vào ngày 8 tháng 3 năm 2006, và bị kết án 5 năm tù tại Nhà tù Tân Hải. Ông bị tra tấn dã man, và thậm chí còn bị tiêm thuốc không rõ chủng loại. Nhà tù không cho phép gia đình ông đến thăm trong 8 tháng cuối cùng của án tù. Vì bà Lưu phản đối, nên nhà tù cho bà xem video con trai bà. Ông bị kích động, và có những hành vi bất bình thường. Theo dự kiến, ông được thả vào ngày 7 tháng 3 năm 2011, nhưng lại bị đưa thẳng đến trung tâm tẩy não, và bị giữ ở đó thêm 1 tuần. Khi bà Lưu đến đón ông thì bà vô cùng sốc và đau buồn khi nhìn thấy con mình bị tâm thần.

Bà Lưu suy sụp. Thời điểm đó, con dâu bà Lưu là bà Trương vẫn đang thụ án 7 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công.

Ông Nhậm vẫn bị tâm thần cho đến cuối đời. Phần lớn thời gian ông bị ảo tưởng. Bất cứ khi nào có sấm sét, ông đều đứng dưới mưa gào thét. Ông cũng nhiều lần chạy đi giữa đêm và không trở về nhà trong vài ngày. Khi trở về thì ông trông bẩn thỉu và bị kích động.

Khi có người nhắc cảnh sát đang đến thì ông tỏ ra sợ hãi và lẩm bẩm một mình: “Mình phải chạy thôi, không chúng nó bắt mình mất”. Sau đó, ông trốn khỏi nhà vài ngày. Ông cũng thường bật dậy giữa đêm và la hét: “Ta không sợ các ngươi!”

Trong những lúc hy hữu khi tỉnh táo, thì ông Nhậm nói: “Lính canh và các tù nhân đe dọa đánh tôi đến chết nếu không từ bỏ đức tin”.

Sau khi bà Trương được thả vào ngày 11 tháng 2 năm 2016, bà và bà Lưu cùng tìm ra 8 lính canh chịu trách nhiệm cho việc tra tấn và tiêm thuốc cho ông Nhậm, dẫn đến việc ông bị tâm thần.

Họ nộp đơn khiếu nại các thủ phạm lên nhiều cơ quan chính phủ khác nhau, nhưng không có kết quả. Bà Trương thậm chí còn bị giam 35 ngày vì nỗ lực này. Năm 2017, bà Lưu nộp đơn khiếu nại lên Tòa án Trung cấp Số 1 Thiên Tân và Tòa án Cao cấp Thiên Tân, nhưng bị bác bỏ với lý do thời hiệu 2 năm đã trôi qua.

Ông Nhậm qua đời lúc 2 giờ sáng ngày 12 tháng 9 năm 2018, 2 tuần trước Tết Trung Thu, một trong những ngày lễ quan trọng nhất ở Trung Quốc. Thậm chí, ngay cả sau khi ông Nhậm qua đời thì chính quyền địa phương vẫn tiếp tục sách nhiễu bà Trương và bà Lưu.

Việc sách nhiễu liên tục khiến sức khỏe bà Lưu suy sụp, và bà bị liệt giường. Nhưng cảnh sát vẫn không để bà yên. Một hôm, họ xông vào nhà bà và yêu cầu nói chuyện với bà. Không lâu sau, bà qua đời vào ngày 10 tháng 4 năm 2024.

2.2.2.2. Cuộc bức hại Pháp Luân Công khiến cặp vợ chồng qua đời cách nhau 6 năm, người chồng từng bị cảnh sát bắn và tống giam 14 năm

Ông Khương Hồng Lộc, một người đàn ông 66 tuổi ở thành phố Mật Sơn, tỉnh Hắc Long Giang, qua đời tại viện dưỡng lão vào ngày 27 tháng 1 năm 2024, 2 tuần trước Tết Cổ truyền. Ông Khương Hồng Lộc qua đời 6 năm sau khi vợ ông, bà Viên Thục Chi, qua đời vào ngày 4 tháng 4 năm 2018, ở tuổi 60.

Tháng 12 năm 1999, ông Khương, cựu nhân viên Trung tâm Quản lý Đường cao tốc Thành phố Mật Sơn, bị kết án 1 năm 3 tháng lao động cưỡng bức. Khi ông nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công vào năm 2002, một cảnh sát đuổi theo, bắn vào chân ông và đá vào đầu ông. Sau đó, ông bị kết án 14 năm tù và bị liệt cả 2 chân do bị tra tấn trong tù. Ông không thể nói một cách mạch lạc, trí nhớ kém và mắc bệnh tuyến tiền liệt. Trong những năm cuối đời, ông phải gắn ống truyền thức ăn qua mũi.

Vợ ông, bà Viên cũng liên tục bị bắt và tra tấn. Áp lực tinh thần từ cuộc bức hại khiến sức khỏe của bà bị tổn hại. Bà mắc bệnh tiểu đường, hai chân bị sưng nghiêm trọng, nên phải cắt cụt cả hai chân. Tình trạng của bà tiếp tục xấu đi sau ca phẫu thuật, và bà qua đời vào ngày 4 tháng 4 năm 2018, ngay sau khi bà bước sang tuổi 60.

Con trai của đôi vợ chồng, khoảng 39 tuổi, bị tổn thương bởi sự bức hại của cha mẹ mình trong nhiều năm. Anh sống khép mình, và từ chối hòa nhập xã hội. Hầu hết thời gian anh đều ở trong phòng.

2.2.3 Những trường hợp tử vong sau hơn hai thập kỷ bị bức hại

2.2.3.1. Người phụ nữ Sơn Đông qua đời sau nhiều thập kỷ bị sách nhiễu, phải lưu lạc tha hương và bị cưỡng chế tiêm thuốc độc

Bà Vương Thục Hoa và chồng là ông Chu Truyền Trung, sống tại thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông, bị buộc phải sống xa nhà vào đầu tháng 3 năm 2000 để tránh sự sách nhiễu không ngừng của cảnh sát. Tuy nhiên, cảnh sát luôn tìm ra họ không lâu sau mỗi lần họ chuyển đi. Để trốn tránh cảnh sát, họ phải sống ở nhiều tỉnh, bao gồm Hồ Bắc, Sơn Tây và Hà Bắc.

Sau khi bị bắt vào năm 2006, bà Vương bị tiêm thuốc độc, sau đó bà lên cơn co giật và buồn nôn liên tục. Tình trạng của bà đột ngột trở nên tệ hơn vào năm 2013, và bà hoàn toàn mất khả năng lao động. Sau một thập kỷ vật lộn với nỗi đau về thể xác, đồng thời chịu đựng những áp lực tinh thần từ cuộc bức hại Pháp Luân Công đang diễn ra, đặc biệt là chứng kiến ​​việc chồng bà bị bắt và kết án, bà qua đời vào ngày 14 tháng 8 năm 2024, ở tuổi 68.

Do Phòng an sinh xã hội địa phương đình chỉ lương hưu của hai vợ chồng, và con trai của họ không thể lao động do bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi, gia đình chỉ còn 500 Nhân dân tệ tiền mặt, và thậm chí không đủ tiền lo hậu sự cho bà Vương. Sau khi một người họ hàng biết được hoàn cảnh của họ, ông ấy đã cho họ vay 10.000 Nhân dân tệ. Chỉ khi đó, gia đình mới có thể hỏa táng thi thể của bà Vương để bà được yên nghỉ.

2.2.3.2. Một kiến trúc sư Quảng Đông qua đời ở tuổi 60, sau nhiều lần bị cảnh sát sách nhiễu

Bà Trần Yến Bình, một người dân 60 tuổi tại thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, qua đời vào ngày 23 tháng 5 năm 2024, sau nhiều năm bị cảnh sát sách nhiễu vì đức tin vào Pháp Luân Công.

2024-6-1-200403-0.jpg

Bà Trần Yến Bình

Bà Trần, chủ một công ty kiến trúc, tin tưởng vào Pháp Luân Công vì đã kiểm soát được u nang gan bẩm sinh của bà (túi chứa đầy dịch trong gan). Tuy nhiên, bà bị tái phát bệnh và mắc thêm nhiều bệnh khác sau khi bị cảnh sát sách nhiễu nhiều lần vì đức tin. Bà không thể hồi phục, và đã qua đời gần đây.

Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, cảnh sát cấm bà Trần đi du lịch nước ngoài, thậm chí không cho bà đến gần Hồng Kông. Họ giám sát bà Trần chặt chẽ. Thỉnh thoảng, khi bà chuẩn bị lên máy bay đi du lịch trong nước, cảnh sát gọi cho bà, yêu cầu được biết bà sắp đi đâu. Để tránh bị sách nhiễu thêm, bà thường xuyên tự lái xe đường dài (thay vì đi máy bay) mỗi khi phải đi đâu đó.

Sự sách nhiễu của cảnh sát với bà Trần tăng cường hơn vào năm 2023, sau khi Đồn Công an Ngũ Sơn phát hiện bà đăng một bài viết của nhà sáng lập Pháp Luân Công lên WeChat (một nền tảng mạng xã hội). Cảnh sát đến nhà bà và cưỡng chế kiểm tra điện thoại, bài viết WeChat của bà. Họ thẩm vấn bà tại nhà, tịch thu ảnh chân dung của nhà sáng lập Pháp Luân Công và các tác phẩm nghệ thuật mang thông điệp Pháp Luân Công.

Một ngày vào cuối tháng 11 năm 2023, cảnh sát gõ cửa nhà bà Trần. Khi không ai trả lời, họ gõ cửa nhà hàng xóm và hỏi xem bà ở nhà không, và bà sống với ai. Hơn 8 giờ tối hôm đó, bà Trần ra khỏi tòa chung cư để lấy vài thứ từ trong xe ô tô. Bà gặp 4 cảnh sát trên đường tới ga-ra. Họ không nhận ra bà Trần ngay, nhưng bà biết họ đang tới chỗ bà. Thay vì quay về căn hộ, bà lái xe ra ngoài ngay lập tức. Bà không cầm theo điện thoại hay tiền bạc. Bà định tìm chỗ trú tạm cách xa nhà để tránh bị bắt giữ.

Từ tháng 2 năm 2024, bà Trần đi lại khó khăn vì bàn chân bị sưng. Chỗ sưng dần lan ra cả hai chân. Bà tăng cân, và eo ngày càng to ra. Trọng lượng bụng tăng lên làm chèn ép mạch máu ở chân dưới và chặn máu tĩnh mạch, làm chân bà sưng phù nặng hơn. Trong lúc đó, bụng bà chèn lên cơ hoành và tim, làm tim bà đập dữ dội. Dạ dày bà cũng bị chèn ép và bà bị mất cảm giác muốn ăn.

Dù ăn rất ít, bà Trần tăng gần 32 kg trong 3 tháng. Bà cảm thấy khó chịu, bất kể khi đứng, ngồi hay nằm.

Ngày 4 tháng 4 năm 2024, bà gọi điện thoại bằng Facetime, và hai cảnh sát nhanh chóng xuất hiện. Họ yêu cầu bà không được dùng Facetime, và cưỡng ép bà xóa ứng dụng này trên điện thoại.

Sau đó, bà Trần phải nhập viện. Bà nói với gia đình và nhân viên y tế nhiều lần rằng nếu không bị ép sống xa nhà từ tháng 11 năm 2023, sức khỏe của bà đã không suy giảm nhanh như vậy. Dù đang chịu đựng bệnh tật, bà vẫn điềm tĩnh và vui vẻ. Bà thậm chí còn tặng y tá một giỏ hoa và một giỏ trái cây vào ngày 12 tháng 5. Không rõ bà qua đời ở bệnh viện hay tại nhà vào ngày 23 tháng 5.

2.2.3.3. Một bác sỹ đáng kính qua đời ở tuổi ngoài 50 sau nhiều năm bị bức hại

Bác sỹ Đổng Văn Thành, một bác sỹ đáng kính tại thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang, qua đời vào ngày 24 tháng 11 năm 2024, sau nhiều năm bị bức hại vì đức tin vào Pháp Luân Công

Ông Đổng Văn Thành, gần 60 tuổi, điều hành một phòng khám riêng và thường thu phí thấp, hoặc miễn phí đối với những bệnh nhân tài chính khó khăn. Với lòng tốt và kỹ năng y khoa xuất sắc, cùng thái độ ân cần, ông được nhiều người kính trọng, thu hút bệnh nhân từ khắp nơi đến khám bệnh. Khi biết tin ông qua đời, nhiều bệnh nhân của ông đã rơi nước mắt và tự hỏi liệu họ có thể tìm được một bác sỹ tốt như vậy nữa không.

Ông Đổng lần đầu tiên bị bắt vào ngày 3 tháng 12 năm 2001 và bị đưa vào một trại tẩy não. Trước khi thả ông vào một thời điểm không rõ, cảnh sát bắt ông phải nộp 2.000 Nhân dân tệ và giao nộp giấy tờ sở hữu của 3 căn nhà.

Năm 2002, sau khi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, ông Đổng bị bắt và giam giữ tại khoảng 6trại tạm giam khác nhau ở Bắc Kinh. Sau đó, ông bị áp giải trở lại Cáp Nhĩ Tân, và bị giam tại trại tạm giam quận Song Thành. Ông tuyệt thực để phản đối, và bị bức thực. Chỉ khi rơi vào tình trạng nguy kịch, ông mới được thả. Không lâu sau khi trở về nhà, ông phải lẩn trốn để tránh sự sách nhiễu thường xuyên từ các viên chức thôn địa phương.

Ngày 16 tháng 4 năm 2002, ông Đổng lại đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Sau khi bị bắt, ông bị thương ở chân do ngã. Sau đó, ông bị đưa trở lại tỉnh Hắc Long Giang và lại bị giam tại trại tạm giam quận Song Thành. Tình trạng sức khỏe của ông ngày càng tệ, và lính gác buộc phải thả ông.

Trong một lần bị bắt khác vào thời điểm không xác định, ông Đổng bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức tại Trại Lao động Trường Lâm Tử. Tại đây, lính canh bạo hành ông qua nhiều hình thức, bao gồm đánh đập, treo ngược người, sốc điện và dội nước lạnh lên khắp cơ thể. Có lần ông bị chấn động não và mắc chứng rối loạn tâm thần sau những trận đánh đập liên tiếp.

2012-6-18-cmh-kuxingtu-05_1f2tgwp_zb1cczv.jpg

Minh họa tra tấn: Treo ngược người

Ngày 6 tháng 5 năm 2016, ông Đổng bị bắt khi đang mua sắm tại một siêu thị. Sau khi được thả, ông Đổng vẫn phải chịu sự giám sát và sách nhiễu liên tục vì đức tin. Áp lực tinh thần đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của ông, và ông qua đời vào ngày 24 tháng 11 năm 2024.

2.2.3.4. Sau hơn 13 năm tù, một cư dân Bắc Kinh qua đời 4 tháng sau khi mãn hạn tù lần ba

Ông Bàng Hữu, một cư dân Bắc Kinh, không thể nhận dạng được khi ông được tự do vào ngày 26 tháng 11 năm 2023, sau khi thụ án 1 năm 3 tháng tù vì tu luyện Pháp Luân Công. Ông bị mất protein huyết thanh qua đường tiêu hóa và đổ mồ hôi rất nhiều. Thêm nữa, người ông rất yếu và đi lại khó khăn.

2014-3-19-minghui-pohai-beijing-11.jpg

Ông Bàng Hữu cùng vợ và con trai

Chính quyền địa phương đã theo dõi ông Bàng, cựu trưởng phòng quy hoạch thành phố và quản lý công ty bất động sản, ngay cả sau khi ông trở về nhà. Cảnh sát từ Đồn Công an Bình Tây Phủ thỉnh thoảng sách nhiễu và bố trí người theo dõi sát ông trong “Lưỡng hội” kéo dài 1 tuần vào tháng 3 năm 2024.

“Lưỡng hội” là cuộc họp thường niên của Ủy ban Quốc gia Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc (CPPCC) và Quốc hội Nhân dân Toàn quốc (NPC). Năm nay CPPCC bắt đầu vào ngày 4 tháng 3 năm 2024 và NPC một ngày sau đó. Cả hai đều kết thúc vào ngày 11 tháng 3. Chế độ cộng sản nổi tiếng vì tăng cường đàn áp các học viên Pháp Luân Công vào những ngày nhạy cảm, chẳng hạn như “Lưỡng hội”.

Tình trạng của ông Bàng nhanh chóng xấu đi, và ông qua đời vào ngày 9 tháng 4 năm 2024, hưởng thọ 61 tuổi. Cái chết của ông đã khép lại hàng chục năm đau khổ dưới bàn tay chế độ cộng sản.

Ông Bàng lần đầu tiên bị kết án 8 năm tù sau khi bị bắt vào ngày 27 tháng 9 năm 2000. Chưa đầy 1 năm sau khi được thả vào năm 2008, ông bị bắt vào ngày 3 tháng 8 năm đó, và bị kết án 4 năm tù. Bản án tù thứ ba của ông bắt nguồn từ vụ bắt giữ vào ngày 2 tháng 5 năm 2022. Khi được tại ngoại vào ngày hôm sau, ông lại bị bắt lại vào ngày 28 tháng 7 năm 2022. Sức khỏe của ông suy giảm trong thời gian bị giam, và ông được đưa đến Bệnh viện Công an Bắc Kinh 2 tháng sau. Ông bị xét xử trực tuyến trong phòng bệnh vào ngày 3 tháng 7 năm 2023, và bị kết án 1 năm 3 tháng tù ngay sau đó.

Sức khỏe của ông liên tục suy giảm trong thời gian giam cầm. Ông bị suy tim và suy thận, cũng như bị phù nề nghiêm trọng dưới xương hông. Có lúc toàn bộ cơ thể ông bị sưng tấy ở phía dưới ngực. Ngoài ra, ông còn bị biến chứng tiểu đường, với hai lỗ trên bàn chân rỉ mủ. Ông cũng đứng khó khăn. Ông phải ngồi xe lăn khi luật sư của ông đến gặp. Bất chấp tình trạng của ông, chính quyền vẫn từ chối cho ông bảo lãnh tại ngoại.

2.2.3.5. Người phụ nữ Liêu Ninh bị mất trí sau 1 năm bị giam giữ, qua đời 7 năm sau

Bà Hình An Mai, ở Thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị mất trí do bị tra tấn và bức hại bằng thuốc trong thời gian thụ án vì đức tin vào Pháp Luân Công. Bà phải vật lộn với tình trạng sức khỏe giảm sút trong 7 năm tiếp theo, và qua đời vào ngày 22 tháng 2 năm 2024, hưởng thọ 67 tuổi.

2017-7-2-204103-0.jpg

Bà Hình An Mai cùng gia đình

Gần đây nhất, ngày 14 tháng 4 năm 2016, bà Hình bị bắt giữ khi đang ăn sáng cùng chồng và 2 con tại một quán ăn địa phương. Một nhân viên của Phòng An ninh Nội địa quận Đại Đông tiết lộ rằng gia đình họ bị nhắm đến sau khi nộp đơn tố cáo cựu độc tài Trung Quốc Giang Trạch Dân, kẻ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công, dẫn đến các vụ bắt giữ họ trước đây.

Con trai của họ được trả tự do 1 tháng sau đó, con gái được tại ngoại và quản thúc tại gia cùng ngày. Người phụ nữ trẻ cho biết anh trai cô đi khập khiễng, và choáng váng sau khi cả hai trở về nhà. Anh nói với cô rằng cảnh sát đã đánh anh. Trong một thời gian, anh không dám rời khỏi nhà.

Ngày 23 tháng 2 năm 2017, bà Hình bị Tòa án quận Đại Đông kết án 1 năm tù và phạt 5.000 Nhân dân tệ. 4 ngày sau, con gái bà bị kết án 1 năm quản thúc và bị phạt 2.000 Nhân dân tệ, chồng bà bị kết án 2,5 năm tù và bị phạt 10.000 Nhân dân tệ.

Tại trại tạm giam Thành phố Thẩm Dương, bà Hình bị biệt giam, bị tra tấn và thường xuyên bị ép dùng thuốc độc. Răng của bà bị gãy do bị đánh. Kết quả là bà khó nuốt và bị chóng mặt, mệt mỏi, tim đập nhanh và buồn nôn. Bất chấp tình trạng của bà, lính canh vẫn còng bà và xích tay trái của bà vào một chiếc vòng trên sàn. Họ không cởi xích cho bà, ngay cả khi bà cần đi vệ sinh. Một lần khác, 2 tù nhân ngồi lên chân bà và 2 người khác vặn tay bà ra sau lưng, khiến vai và cánh tay trái của bà bị thương nặng.

Ngày 14 tháng 4 năm 2017, bà Hình được trả tự do. Tuy nhiên, lúc này bà không ở trạng thái bình thường nữa. Bà vô cùng sợ hãi, và không thể nhận ra gia đình, thậm chí cả con mình. Bà chạy suốt ngày đêm, la hét, đánh người, và ném đồ đạc ra ngoài cửa sổ phía trên. Thỉnh thoảng, bà lại thốt lên: “Các học viên Pháp Luân Công bị bức thực mỗi ngày”. Sau 7 năm vật lộn với sức khỏe sa sút, bà qua đời vào ngày 22 tháng 2 năm 2024.

Báo cáo liên quan:

Báo cáo tháng 11 năm 2024: 17 học viên Pháp Luân Công qua đời vì bị bức hại

Báo cáo tháng 10 năm 2024: 13 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Báo cáo tháng 9 năm 2024: 18 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết và 57 học viên bị kết án

Báo cáo nửa đầu năm 2024: 69 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Báo cáo tháng 4 và tháng 5 năm 2024: 24 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Báo cáo tháng 3 năm 2024: 13 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Báo cáo tháng 2 năm 2024: 10 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Báo cáo tháng 1 năm 2024: 13 học viên Pháp Luân Công bị bức hại đến chết

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/3/487814.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/12/223586.html

Đăng ngày 04-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share