Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-12-2024] Tôi năm nay 69 tuổi. Năm ngoái, con dâu tôi sinh cháu và nhờ tôi tới giúp để chăm sóc cháu bé. Tôi đã đồng ý ngay và chuyển đến ở cùng. Vừa đến đó, tôi lập tức bị hãm vào tình. Suốt ngày tôi bận bịu với việc nấu ăn, giặt giũ, trông cháu và dọn dẹp. Tôi không làm ba việc, cứ như vậy giải đãi trong tu luyện.

Một hôm, tôi nhận ra mình không thể nhấc cánh tay phải lên được, dường như mất tri giác. Tôi không sợ, cũng không bận tâm đến nó thì một lúc sau tôi có thể cử động được, nhưng vài ngày sau, triệu chứng đó lại xuất hiện trở lại. Tôi cố gắng dùng tay trái nâng tay phải lên nhưng không cảm thấy gì cả. Tôi nhận ra đây là triệu chứng của đột quỵ. Tôi phủ nhận điều đó, một lúc sau cánh tay phải có thể cử động bình thường.

Tôi thầm nghĩ: may mà mình không bế cháu, nếu không có lẽ đứa nhỏ sẽ rơi xuống đất mà bị thương mất. Tôi thực sự sợ hãi. Trong tu luyện không có chuyện gì xảy ra ngẫu nhiên. Hướng nội tìm, tôi nhận ra mình đã không học Pháp đủ, lúc bận tôi chỉ đọc nửa bài giảng, khi đọc tâm cũng không tĩnh. Tôi cũng ngừng ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Dường như tôi đã hoàn toàn quên đi sứ mệnh của một đệ tử Đại Pháp và chỉ là một người thường, bận rộn chăm sóc cho cháu nội. Tôi biết mình không thể tiếp tục duy trì trạng thái này, đã đến lúc tôi phải về nhà.

Con trai tôi làm việc ở nhà, vợ cháu không đi làm, cháu bé cũng đã chín tháng tuổi, làm gì hai vợ chồng không chăm được một đứa trẻ. Vậy mà tôi đã bị tình che mắt đến nỗi không thể nhận ra điều đó.

Ngày hôm sau, tôi nói với chúng rằng đã đến lúc tôi cần phải về nhà vì các cháu có thể tự chăm sóc con cái, tôi là người luyện công, tôi cần có môi trường để tu luyện. Thật bất ngờ, con trai tôi nói, “Vâng, mẹ về đi. Mẹ đã gần 70 tuổi rồi, lẽ ra chúng con phải chăm sóc mẹ, chứ không phải để mẹ cứ mãi chăm sóc chúng con.” Con dâu tôi cũng nói, “Cảm ơn mẹ, thời gian vừa qua mẹ đã vất vả rồi. Mẹ về nhà học Pháp luyện công cho tốt, mẹ khỏe chúng con cũng yên tâm. Chúng con ủng hộ mẹ tu luyện.”

Tôi thực sự không ngờ hai cháu lại đồng ý cho tôi về quê vui vẻ như vậy. Sau khi về nhà, tôi dành nhiều thời gian để học Pháp, làm lịch Đại Pháp, in tiền chân tướng, dán biểu ngữ, ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Đã hơn một năm trôi qua và cánh tay của tôi không còn bị mất cảm giác nữa. Cảm tạ Sư phụ đã điểm hóa. Đồng thời, tôi nhận ra rằng tu luyện thực sự nghiêm túc, và tôi không được buông lơi trong tu luyện.

Chị gái tôi cũng là một học viên và sống ở tầng trên. Sau khi tôi trở về, chị ấy bảo rằng tôi đừng nấu cơm nữa, lên ăn cùng chị ấy; như vậy sẽ tiết kiệm được tiền điện, nước, ga. Tôi nghĩ, “Sao lại không nhỉ? Tôi vốn không thích nấu ăn, đằng nào chị ấy cũng nấu ăn hàng ngày—chị ấy chỉ cần nấu thêm ít cơm cho tôi là được. Chúng tôi là người trong nhà, người làm ít, người làm nhiều hơn chút cũng không quan trọng.”

Từ hôm đó, tôi ăn ở nhà chị ấy một ngày hai bữa. Sau khi ăn xong, tôi đặt bát và đũa xuống bàn rồi rời đi. Chị ấy vừa rửa bát, vừa dọn dẹp và chăm sóc mẹ già của chúng tôi đã ngoài 90 tuổi. Khi em gái và em trai của chúng tôi tới thăm mẹ, họ mang theo thức ăn bổ dưỡng cho bà, tôi cũng ăn theo và không cảm thấy hổ thẹn. Tôi không coi mình là người tu luyện và không đặt ra yêu cầu khắt khe cho bản thân.

Một hôm, chân tôi cảm thấy nặng trĩu, đi lại rất khó khăn. Tôi nghĩ, “Mình có tuổi rồi, việc đi lại cũng không được dễ dàng như trước, cứ thuận theo tự nhiên vậy.” Nhưng sau đó tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, khi ăn xong, vất vả lắm tôi mới đứng lên được, đứng lên rồi cũng phải nghỉ một lúc mới có thể cất bước. Tôi bước đi khập khiễng như một bà già 80. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn không nhận ra mình đang lợi dụng lòng tốt của chị.

Một hôm, một đồng tu hỏi tôi, “Chị vẫn ăn cơm ở nhà chị gái à, chị vẫn làm một ‘đại hòa thượng’ sao? Chị nên tự nấu đi!” Đó là một gậy cảnh tỉnh nghiêm khắc đối với tôi. Tôi biết rằng mình không thể tiếp tục làm những gì đã làm trong 8 tháng qua. Ngày hôm sau, tôi bắt đầu nấu ăn, đôi chân của tôi đột nhiên trở nên dễ chịu. Càng đi bộ, tôi càng cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Tôi hướng nội và tìm được nhiều chấp trước. Tôi ăn cùng chị gái để tiết kiệm tiền, đó là chấp vào tư lợi. Không muốn nấu ăn đồng nghĩa với tôi có tâm an dật—tôi đã lợi dụng gia đình mình, đây chính là vị tư. Tôi cần phải loại bỏ hết thảy những chấp trước này.

Từ nay trở đi tôi phải học Pháp thật nhiều, học Pháp thật tốt, dĩ Pháp vi sư, làm tốt ba việc, trừ bỏ các chấp trước, làm được chân tu, thực tu, trở về với gia viên chân chính của mình.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/19/486006.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/4/223417.html

Đăng ngày 17-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share