Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Xin chào các đồng tu!
[MINH HUỆ 05-12-2011] Nhân cơ hội này, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu về việc tôi chính lại bản thân trong Pháp trong một môi trường làm việc bận rộn trong năm qua như thế nào. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì còn thiếu sót.
Trong những năm qua, tôi luôn luôn được hưởng một môi trường làm việc thoải mái. Năm ngoái, bộ phận của chúng tôi phải cơ cấu lại, nhiều người đã chuyển sang bộ phận khác và nhiệm vụ của chúng tôi đã bị thay đổi. Có quá nhiều việc, vì vậy chúng tôi bận hơn nhiều và ba ca làm việc được đặt ra. Ngoài ra, rất khó làm việc với khách hàng của chúng tôi, khiến cho việc xoay xở với với các nhà quản lý và xử lý khối lượng công việc trở nên khó hơn. Tôi cảm thấy một áp lực ngoài ý muốn mà tôi chưa từng trải qua trước đây. Mọi việc trở nên rối loạn đến nỗi tôi không biết làm thế nào để xử lý tình hình. Tôi nhận ra rằng tình huống này là một hình thức bức hại của cựu thế lực, và tôi nhận thức được rằng tôi phải hướng nội và phát chính niệm. Bây giờ tôi nhận ra những hành động của tôi tại thời điểm đó không thể được coi là chính niệm, bởi vì chúng chứa đựng tâm tật đố và thù hận. Vì vậy, chúng không những không thể đóng vai trò chính diện, mà còn ảnh hưởng tiêu cực hơn đến ý định phát chính niệm của tôi. Trong tâm tôi, tôi đổ lỗi việc bị bức hại cho người thường và coi đó như việc bức hại giữa con người với con người. Tôi cư xử giống như một người thường và than phiền về việc lãnh đạo công ty. Trên thực tế, đó chính là sử dụng quan niệm của người thường để đối phó với sự bức hại. Nói cách khác, tôi đang hướng ngoại và không tu luyện bản thân. Sư Phụ giảng,
“Lâu nay những chúng sinh trong Đại Pháp, đặc biệt là đệ tử vẫn một mực tồn tại một loại hiểu sai ở các tầng thứ khác nhau đối với Pháp về phương diện đề cao tâm tính. Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (“Nói về Pháp” Tinh tấn Yếu chỉ)
Thông qua học Pháp, hướng nội, và chia sẻ với các bạn học viên, tôi dần dần nhận ra rằng, mặc dù tôi vẫn cần đề cao rất nhiều, tôi đã hiểu được các Pháp lý và tìm thấy điểm yếu nhất của tôi là nhìn nhận việc tu luyện bằng phía người thường của mình. Cuối cùng tôi bắt đầu chính lại bản thân mình trong môi trường làm việc mới. Hướng nội và chính lại bản thân trong môi trường làm việc mới, tôi hiểu rằng các nguyên lý của Pháp yêu cầu các học viên hoàn toàn phủ nhận sự an bài của cựu thế lực và hướng nội khi đối mặt với những ma nạn. Khi mới chuyển sang công việc mới, tôi cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần bởi vì tôi đã phải đối phó với những người không có kỹ năng. Tôi biết rằng tôi đã có một vấn đề. Tôi cảm thấy miễn cưỡng làm công việc mới này, không thích nó, và cảm thấy rất bực tức, nhưng tôi phải chịu đựng một cách thụ động và nghĩ rằng tôi sẽ chỉ giết thời gian mà chịu đựng nó. Tôi thấy nhớ công việc trước đây. Điều này thực sự là chấp trước tránh khổ nạn, mong được thoải mái và tâm hoan hỷ. Bất cứ khi nào tôi tìm thấy những chấp trước của mình, tôi sẽ đo lường dựa trên Pháp và loại bỏ chúng. Một số chấp trước tôi đã phải viết ra giấy, vì vậy tôi có thể hiểu chúng một cách rõ ràng hơn, điều này giúp tôi xả bỏ chúng. Một số chấp trước người thường đã đeo bám trong tôi, vì vậy chúng sẽ xuất hiện hết lần này tới lần khác. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng tôi đã đề cao và tình hình dịu đi. Tuy nhiên, khối lượng công việc rất nặng, và tôi đã phải làm việc rất nhiều cả ca sáng lẫn ca chiều. Trước đây, tôi sẽ nghĩ rằng đó là can nhiễu, vốn không thể phủ nhận. Sau đó, tôi sẽ phân tích nó bằng nhân tâm. Tôi càng nghĩ về việc này, tôi càng tức giận, điều ấy làm cho tôi có suy nghĩ tiêu cực về giám đốc.
Gần đây, tôi đọc rất nhiều bài viết về chân tu và nhận ra rằng hành vi của tôi ngăn cản tôi hướng nội và can nhiễu đến ba việc tôi đang làm. Đó là một vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu tôi không thực sự tu luyện bản thân, cho dù tôi có làm bao nhiêu việc cho Đại Pháp, nó chỉ là một người thường đã làm việc đó mà thôi. Tôi đã cư xử giống như một người thường, có nghĩa là tôi phải tuân theo và bị chi phối bởi các nguyên lý của người thường. Tôi lập luận rằng người lãnh đạo sẽ thực sự giao cho tôi một khối lượng công việc rất nặng, và ông ta đã làm như vậy. Nếu tôi giải quyết vấn đề này với chính niệm của một học viên, tâm tính của tôi sẽ được nâng lên và các nguyên lý của người thường không còn có thể chi phối tôi. Ngay cả khi người lãnh đạo muốn giao cho tôi một công việc nặng, ông ta sẽ không thể làm được như vậy. Vì thế, tất cả những rắc rối mà tôi tình cờ gặp phải là kết quả của ý niệm của tôi, những ý niệm không phải là chính niệm. Chỉ khi tôi xả bỏ được những suy nghĩ của người thường và các nguyên lý của người thường tình thế sẽ thay đổi.
Bên cạnh đó, người quản lý đã rất tận tâm trong vai trò lãnh đạo của ông ta và đặt ra những tiêu chuẩn rất cao cho nhân viên của mình. Mọi người thường phàn nàn rằng người lãnh đạo này muốn nhìn thấy người ta đau khổ. Đôi khi tôi cũng hùa theo và phàn nàn. Ở tầng người thường, một người quản lý bộ phận tra tấn nhân viên của ông ta và không tỏ ra quan tâm một chút nào nếu khối lượng công việc quá nhiều cho nhân viên. Đây là một dấu hiệu cho thấy ông ấy tận tâm cố gắng hết khả năng để hoàn thành chỉ tiêu cấp trên giao. Ông ta muốn được lãnh đạo ghi nhận vị trí của ông ta. Gần đây, tôi mới để ý thấy tình trạng công tác của những người quản lý tương tự như tình trạng tu luyện của chúng ta như thế nào. Nhiều năm qua, tôi đã có một chấp trước mạnh mẽ về danh và luôn luôn muốn được người khác ghi nhận tại sở làm. Tôi đặc biệt chú ý đến ý kiến của người khác về tôi, cũng giống trong việc tu luyện của tôi. Nó không hiển thị trên bề mặt, vì nó được vùi sâu trong tâm tôi. Tôi sẽ cảm thấy khó chịu nếu người khác không tốt với tôi hoặc không chú đến tôi, mặc dù tôi không nói ra. Tôi chú ý quá nhiều đến bản thân mình, điều này không phải là gì ngoài sự ích kỷ. Từ một góc độ khác, nếu tôi để ý quá nhiều đến bản thân mình, tôi sẽ bỏ qua cảm nhận của người khác, và trong tu luyện, tôi sẽ không cân bằng một cách chính xác mối quan hệ giữa chúng sinh và tôi hay mối quan hệ giữa Chính Pháp và tôi.
Mặt khác, nếu những gì mà các giám đốc điều hành yêu cầu sẽ đòi hỏi thời gian của mọi người, đó không phải là một vấn đề lớn, vì người thường cũng sẽ sử dụng thời gian rảnh rỗi của họ vào việc giải trí. Tuy nhiên, nếu nó gián tiếp can nhiễu đến quỹ thời gian của các học viên, nó vô tình sẽ là một tội lỗi, vì nó can nhiễu đến khả năng chứng thực Pháp của học viên. Tôi nhận ra rằng nếu một học viên không tu luyện bản thân thật tốt, người đó sẽ mang lại tổn thất cho việc cứu độ chúng sinh. Nếu một học viên làm mọi việc bằng chính niệm, người ấy sẽ hạn chế hoặc thậm chí loại bỏ được nhân tố bất hảo ở môi trường xung quanh và làm tốt việc cứu độ chúng sinh. Do đó chúng ta phải rất tinh tấn trong việc tu luyện.
Giải quyết các công việc mới một cách hợp lý
Đối với công việc mới của tôi, tất cả các kiến thức và kinh nghiệm làm việc trước đây của tôi đều vô dụng, vì vậy tôi đã phải bắt đầu từ đầu. Trước khi tập Pháp Luân Công, tôi hẳn đã đặt tất cả nhiệt huyết của tôi vào nó, vì tôi là người cầu toàn và tất cả mọi thứ tôi làm phải tốt hơn so với bất cứ người nào khác, và tôi sẽ không quan tâm tôi mất bao nhiêu thời gian và công sức cho nó. Tuy nhiên, sau khi tập Pháp Luân Công, tôi nhận ra rằng thời gian không chỉ thuộc về tôi nữa. Tất nhiên, khi tôi nói rằng quan niệm của tôi đã thay đổi, nó không có nghĩa là tôi có thể làm việc một cách máy móc: Tôi vẫn phải làm tốt việc đó. Những gì đã thay đổi là tâm của tôi, và những gì đã được loại bỏ là quan niệm con người trong tôi. Tôi nhận ra rằng có càng ít suy nghĩ của người thường, hiệu quả công việc càng cao và kết quả càng tốt. Hơn nữa, làm một công việc tốt hơn với tâm tốt cũng có thể chứng thực Pháp. Mặt khác, cho dù tôi đã làm việc trong quá khứ có tốt như thế nào đi chăng nữa, tôi mới chỉ chứng thực bản thân.
Tôi cũng nhận ra rằng, trước khi đắc Pháp, bất cứ khi nào tôi đạt được những kết quả xuất sắc và được vinh danh, đồng nghiệp của tôi sẽ tức giận với tôi. Vào lúc đó tôi nghĩ rằng họ ghen tỵ. Bây giờ tôi hiểu rằng có thể tôi đã nhận lấy những thứ đã không thuộc về tôi. Nếu đúng là như vậy, thực sự tôi đã nợ người khác. Điều đó giải thích tại sao họ tức giận với tôi. Mặc dù công việc không phải là tu luyện, nó cung cấp một môi trường tu luyện. Trong môi trường đó, chúng ta phải đo lường mọi việc dựa trên Pháp và không đi đến cực đoan. Nếu không, nó sẽ đem lại can nhiễu không cần thiết cho công việc và tu luyện của chúng ta.
Phủ nhận hoàn toàn sự an bài của cựu thế lực
Đối với sự can nhiễu của cựu thế lực, tôi nghĩ rằng chúng ta không chỉ cần hiểu nó từ Pháp và phát chính niệm để loại bỏ nó, chúng ta cũng không phải hợp tác với nó. Nếu nó không cho tôi có thời gian để học Pháp, tôi sẽ học vào bất kỳ thời gian nhàn rỗi nào ở nơi làm việc. Hàng ngày, tôi dành một thời gian nhất định để học thuộc Pháp và phát chính niệm. Bao nhiêu thời gian không phải là một vấn đề. Điều quan trọng là phải kiên trì và chân thành, không hành xử máy móc. Nếu tôi không có thời gian để làm ba việc, tôi sẽ phân phát các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công vào ca tối hoặc hướng nội dưới hình thức viết bài hoặc chia sẻ. Tôi nhận thấy việc này khá hiệu quả.
Trong quá trình tu luyện, chúng ta cũng phải xả bỏ những suy nghĩ của người thường. Tôi nhận thức từ những nguyên lý của Pháp rằng thời gian của các học viên không nên bị chi phối bởi người thường, vì các học viên được sự bảo hộ của Sư Phụ. Vì vậy, tôi nhận ra rằng việc thao túng thời gian của các học viên không phải là hành động của người thường mà là thủ thuật tà ác lợi dụng nhằm vào các học viên. Chúng ta phải nhìn thấu vấn đề ấy và cự tuyệt theo nó. Miễn là chúng ta thay đổi từ bên trong, tà ác sẽ bị tiêu diệt.
Tình tiết sau đây sẽ giải thích lý do của tôi. Một vài ngày trước đây, tôi nhận ra rằng ngày nghỉ cuối tuần của tôi đã quá hạn lâu lắm rồi, nhưng ban giám đốc đã không cho tôi nghỉ cuối tuần và nói với tôi rằng tôi phải chờ cho đến ngày 14. Vào giờ ăn trưa, các đồng tu và tôi ngộ ra rằng đây là một sự can nhiễu nhắm vào Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua Internet dành cho các học viên ở Trung Quốc. Trong quá khứ, khi gần tới hạn gửi những bài viết chia sẻ ở khắp mọi nơi, chúng tôi sẽ rất bận xử lý rất nhiều bài viết. Chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi cần phải phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu của tà ác. Vì thế, sau giờ nghỉ trưa và trước khi chúng tôi phát chính niệm, chúng tôi đã được nghỉ một vài ngày. Các bạn học viên và tôi không nghĩ về bản thân mình nhưng lại lo lắng rằng các bài viết sẽ không được hoàn thành trước thời hạn.
Xem xét vấn đề bằng Thần niệm Sư phụ giảng về “Khai [mở] thiên mục“, ” Công năng dao thị “, và ” công năng túc mệnh thông” trong Bài giảng thứ hai Chuyển Pháp Luân. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ muốn chúng ta thay đổi những suy nghĩ và ý niệm của người thường, những điều đã được hình thành qua hàng chục nghìn năm, một khi chúng ta bước vào cửa tu luyện. Sư Phụ hy vọng rằng chúng ta có thể xả bỏ được nhân tâm để chúng ta có thể nhìn vào các vấn đề bằng con mắt của Thần và đối phó với khổ nạn với Thần niệm.
“Như thế thân thể người cấp thấp đến thế, không có năng lực gì cả, cảnh giới tư tưởng của chư vị phù hợp điều gì, thì điều ấy chi phối chư vị. Nói cách khác, khi sinh mệnh các tầng thứ khác nhau phát hiện chư vị muốn gì, chấp trước điều chi, quả nhiên phù hợp với chúng, thì chúng khởi tác dụng, thậm chí chủ đạo chư vị. Khi con người không lý trí, phát tiết bực bội, thì nhân tố phụ diện sẽ khởi tác dụng. Cái gì cũng là sinh mệnh, chúng là ác, chúng là dục vọng, chúng là hận, chúng chính là những thứ khác nhau, chúng sẽ tự nhiên khởi tác dụng.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011”)
Tôi ngộ ra rằng tôi luôn luôn nói rằng tôi rất mệt mỏi. Điều đó có nghĩa là tôi truy cầu mệt mỏi, do đó, tự nhiên nó sẽ đóng vai trò đó và kiểm soát tôi. Tôi quyết định suy nghĩ rằng tôi không mệt, mà tôi muốn loại bỏ nó. Ngay lập tức, nó đã bị loại bỏ và tôi không cảm thấy mệt mỏi chút nào.
Tôi cũng cần phải đối mặt với môi trường làm việc của mình. Mặc dù hàng ngày người thường có một tâm lý tuyệt vọng đối với môi trường làm việc, các học viên không được suy nghĩ theo cách này, mà phải có chính niệm. Chúng ta không nên có quan niệm rằng môi trường là cố định và không thể thay đổi. Chúng ta phải biết rằng các học viên có trường năng lượng lớn mạnh. Chúng ta không sợ mệt mỏi hoặc khổ nạn, và chúng ta không phải chịu mệt mỏi và khó khăn, những điều mà chúng ta không nên chịu và sẽ không truy cầu chúng. Đó là vì nhiệm vụ của chúng ta là tu luyện bản thân thật tốt, cứu độ chúng sinh, và trợ Sư Chính Pháp. Tất cả mọi thứ phải phù hợp với Pháp và mở ra một môi trường cho các học viên cứu độ chúng sinh. Bên cạnh đó, tất cả mọi thứ đều có một sinh mệnh, bao gồm cả môi trường làm việc, vì vậy môi trường làm việc sẽ được giữ lại nếu nó phù hợp với nhiệm vụ cứu độ chúng sinh của học viên. Mặt khác, nó sẽ bị loại bỏ trong quá trình Chính Pháp nếu nó can nhiễu đến Đại Pháp và sứ mệnh chứng thực Pháp của các học viên.
Nói tóm lại, sự mệt mỏi không thể đánh bại được các học viên, và thời gian rỗi không nên làm cho một học viên lâm vào tình trạng an dật. Đó chính là bởi vì chúng ta là học viên Đại Pháp.
___________________________
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/5/明慧法会–正念对待工作环境-249511.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/13/130680.html
Đăng ngày 26-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.