Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-02-2008] Chính niệm của người tu luyện Pháp Luân Công dựa trên cơ sở học Pháp lâu dài của mình. Chính niệm đến từ Đại Pháp và chân ngã của chúng ta, và là biểu hiện của những sinh mệnh thăng tiến bản thân mình qua buông bỏ tự kỉ, buông bỏ sinh tử. Qua tu luyện Đại Pháp, người tu loại bỏ những quan niệm nhân thế, những nhìn nhận tầm thường, và thiết lập chính niệm thần thánh. Khi quan niệm người thường ngày càng ít thì người tu sẽ có những dấu hiệu đáng mừng và rất từ bi – họ nhìn thấy mọi điều quanh mình một cách sáng tỏ với một tâm trí thanh tịnh, quan sát nhiều và đủ loại sự kiện trên thế giới này một cách tĩnh lặng mà không bị lôi cuốn vào nó. Người tu sẽ có một cảm giác hân hoan của tĩnh lặng và hạnh phúc. “Chính niệm của Đệ tử Đại Pháp là sức mạnh.”
Khi chia sẻ với các bạn đồng tu, tôi thỉnh thoảng vẫn nghe những câu trình bày kiểu như, “Ồ, tôi phải làm gì khi say ôtô nhỉ?” hoặc “Ồ, tôi không thể ăn đồ ăn nguội được, nếu không, tôi sẽ bị đau dạ dày” và “Chứng đau lưng của tôi cứ mùa đông tới là trở nên tồi tệ.” Loại bỏ suy nghĩ con người rất trọng yếu trên đường tiến về phía phần thần. Khi trạng thái của người tu chúng ta “không ổn”, ta nên tìm kiếm bên trong lí do tại sao. Ta nên suy nghĩ với một tâm trí bình lặng để thấy những niệm chưa đúng đắn. Mỗi khi một niệm con người được chỉnh lại (có nghĩa là, quan niệm người thường bị loại bỏ, và quan niệm cũa thần được hình thành), người tu đã tiến thêm một bước trên con đường trở thành Thần.
Một người tu luyện A, sau khi ra tù, đã kể cho tôi rất nhiều kinh nghiệm của anh trong môi trường tà ác, dã man và bẩn thỉu. Anh nói, “Không có chính niệm, người ta không thể bước ra khỏi đó được.” Anh nói, “Trong một giai đoạn, tôi cảm thấy đặc biệt lo lắng trong tâm trí. Tôi nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy; mình phải học Pháp.” Anh thầm xin Sư Phụ trong tâm trí, “Sư Phụ, con là đệ tử của Người và con muốn học Pháp. Xin giúp con.” Một vài ngày sau, khi anh ở trên sân tập, anh may mắn gặp một bạn tu bị bắt đến từ một thành phố khác. Anh hỏi người bạn tu đến từ thành phố nọ, “Anh có học thuộc Pháp không?” Người bạn tu này liền viết từ trong trí nhớ của mình những bài thơ trong Hồng Ngâm và những bài giảng ngắn khác của Sư Phụ. Bạn tu A liền đọc và ghi nhớ bài nọ sau bài kia, và anh cảm thấy tiến bộ cơ bản trong tâm trí. Đôi khi, khi thức dậy vào buổi sáng, anh nhẩm bài giảng một cách tự nhiên trong tâm trí và anh cảm thấy tràn đầy năng lượng với đầu óc sáng suốt. Anh nói, “Khi đó, tôi chỉ có một ý nghĩ, đó là mong muốn học Pháp, và Sư Phụ đã giúp tôi, khiến tôi có thể vượt qua giai đoạn đó với chính niệm và chính hành.”
Bạn tu A tiếp, “Trong một giai đoạn, tôi cảm thấy không khoẻ và có một vài triệu chứng loại bỏ nghiệp bệnh. Tôi nghĩ là mình không thể tiếp tục như vậy và mình cần phải tập các bài luyện Pháp Luân Công. Vậy là khi tôi bắt đầu tìm kiếm môi trường và cơ hội để tập công, Sư Phụ đã thấy được suy nghĩ của tôi. Trong một vài ngày, hai phạm nhân nấu ăn ở phòng ăn tập thể đánh nhau và bị chuyển đi. Bình thường, nấu ăn ở phòng ăn tập thể là một vị trí rất có lợi và các phạm nhân chỉ có thể có một chân ở đó khi có quan hệ và quà cáp. Tuy thế viên quản lí lại muốn tôi đến đó. Lúc đầu tôi đã không nhận ra đấy là cơ hội cho mình, và tôi không muốn làm việc ở đó sau khi đi làm thử một ngày. Các quản giáo cứ thúc tôi nên nhận việc ở đó. Sau khi bắt đầu làm việc, tôi thấy môi trường ở đó rất thuận lợi cho tôi tập công. Tôi thức dậy lúc bốn giờ sáng, bắt đầu nhóm bếp và đổ đầy nước nấu. Sau đó tôi bắt đầu tập công. Khoảng năm giờ sáng, tôi hoàn thành các bài luyện, và cũng là lúc những người khác thức giấc.”
Bạn tu A nói với một cảm nhận sâu sắc, “Sư Phụ chúng ta nhìn nhận cái gì? Người nhìn vào những suy nghĩ mà chúng ta có. Sư Phụ không muốn một thứ gì từ chúng ta, Người chỉ muốn chúng ta có tâm tinh tấn. Dù trong môi trường tà ác và khó khăn đó, Sư Phụ tạo môi trường cho tôi tập các bài luyện Pháp Luân Công. Chính niệm của người tu thật sự có thể mang đến phép mầu.”
Trong tù, các tù nhân đều có thái độ tự vệ chống lại nhau, họ đều sợ bị người khác tố cáo. Bạn tu A nghĩ, “Liệu có những người có tiền duyên mà mình cần giúp đỡ cứu độ không? Nếu mình tình cờ gặp họ, mình sẽ giảng sự thật cho họ và như vậy họ sẽ có thể được cứu.” Sau khi anh có niệm này, một ngày nọ, có hai tù nhân bên cạnh đột nhiên bắt đầu tranh cãi về Pháp Luân Công. Tuy vậy, những điều họ nói đều là lời lẽ tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Bạn tu A nghĩ ngay rằng cơ hội đã tới. Hai tù nhân bước về phía anh khi tranh cãi. Họ nói, “Anh tập Pháp Luân Công. Anh nói cho tôi mấy vụ tự thiêu, án mạng và tham gia chính trị là gì vậy.” Những phạm nhân này đến tìm kiếm sự thật; họ tất nhiên là những người đáng cứu độ dưới sự an bài của Sư Phụ. Do vậy bạn đệ tử A, với một tâm trí điềm tĩnh, giải thích cho họ bằng lí lẽ và sự thật về Pháp Luân Công. Anh tố cáo Đảng Cộng sản Trung Quốc với những thủ đoạn tà ác, đã sản sinh những lời dối trá và những lời đồn đại lăng mạ Pháp Luân Công. Anh cũng nói với họ rằng niềm tin vào Pháp Luân Công có thể mang đến cho họ những phúc báo. Cuối cùng, hai tù nhân rời đi một cách hạnh phúc.
Bạn tu A nói, “Khi chúng ta có chính niệm trong tu luyện và chúng ta có thể tiến đến sự nhận biết chân chính, Sư Phụ có thể làm mọi điều cho chúng ta.” Các bạn đồng tu, chúng ta nên trân trọng môi trường của chúng ta và tinh tấn, theo Sư Phụ của chúng ta về ngôi nhà thật sự của mình.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2008/2/8/172016.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2008/2/20/94620.html)
Đăng ngày 29-02-2008; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.