Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Canada
[MINH HUỆ 25-11-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001, nhưng đến năm 2003 tôi mới bắt đầu tu bản thân một cách nghiêm túc. Đối với tôi, những khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời không phải là ở bên người thân hay bè bạn, mà là khi tham gia các hạng mục Đại Pháp hay cùng nhau học Pháp, giao lưu với các đồng tu. Tuy nhiên, tôi cứ hay so sánh tâm tính của các học viên với người không tu luyện.
Đôi khi tôi cứ băn khoăn sao một người thường tốt như thế lại không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp? Hay sao một học viên nào đó đã tu luyện nhiều năm thế rồi mà hành xử không bằng người thường kia.
Tôi đã không nhận ra lối tư duy này là sai, và thực ra, đó là khảo nghiệm đối với tôi, để xem tôi có thực sự coi trọng việc tu luyện hay không, tôi có thực sự hiểu giá trị của người tu luyện hay không. Tôi đã bất tri bất giác đặt niềm tin vào người thường thay vì vào Pháp Luân Đại Pháp. Mặt khác, tôi đã không biết trân trọng những khó khăn to lớn mà các học viên phải chịu đựng để đề cao bản thân và cứu độ chúng sinh.
Lối tư duy sai lầm đó của tôi đã bị cựu thế lực dùi vào – thay vì làm việc cùng các học viên, tôi lại tìm kiếm một công việc với người không tu luyện, hay sử dụng thời gian rảnh rỗi của tôi với người thường. cựu thế lực đã lợi dụng các chấp trước của tôi để khiến tôi xa rời môi trường tu luyện. Kỳ thực, các học viên đều rất cao quý, một khi đã quyết định bước trên con đường tu luyện, họ đều chấp nhận đối mặt với vô vàn khó nạn trên hành trình gian khổ để phản bổn quy chân. Vậy, sao có thể so sánh một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp với một người thường được?
Sư phụ giảng:
‘Phật tính nhất xuất, chấn động thập phương thế giới’. Ai mà nhìn thấy, [thì] đều [muốn] giúp người kia, giúp một cách vô điều kiện.“ (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Mặc dù vậy, khi có người nhờ tôi giới thiệu người đáng tin cậy để cho thuê nhà, hay để hợp tác kinh doanh, tôi sẽ không chút do dự mà giới thiệu đồng tu, bởi tôi biết rõ họ là đáng tin nhất. Tuy nhiên, cứ khi nào phát hiện ra thiếu sót trong hành vi của một học viên nào đó, thay vì hướng nội, tôi lại so sánh họ với người thường. Lối tư duy này bắt nguồn từ tư tâm và sự hiểu sai về hình thức tu luyện Đại Pháp.
Hướng nội tìm
Sau khi nhận ra mình có vấn đề về tu luyện, tôi đã hướng nội và nhận ra rất nhiều chấp trước: Khi tiếp xúc với các học viên ở nơi làm việc, trong các hạng mục, hay ở nhóm học Pháp, tôi gặp nhiều khảo nghiệm tâm tính, và đó là điều không thể tránh được. Thực ra, những khảo nghiệm đó là để giúp tôi đề cao. Tôi không nên cảm thấy oán giận và so sánh người tu luyện với người thường. Người thường chạy theo cuộc sống an nhàn giàu có, trái ngược hẳn với những gì mà người tu luyện mong muốn. Tôi phát hiện mình đang tìm kiếm một môi trường tu luyện hài hòa tốt đẹp, chỉ toàn tình yêu thương và chẳng có khó khăn nào.
Đồng thời, tôi cũng nhận ra rằng khi tôi dành nhiều thời gian hơn với các đồng tu và gặp nhiều khảo nghiệm tâm tính với họ, tôi đã nảy sinh sự oán hận và phẫn nộ đối với một số đồng tu đã chỉ ra vấn đề cho tôi. Sự bất mãn trong tâm này khiến tôi tìm đến những người thường có mối giao hảo với tôi, họ ca tụng tôi, và tán dương tính cách tốt đẹp của tôi.
Tôi đã quá coi trọng sự tử tế của người thường đến nỗi tôi thích có mối quan hệ thân thiết với người thường hơn là kết giao cùng các đồng tu. Tôi bị phụ thuộc vào tình nơi thế gian con người, tôi né tránh việc tu bản thân và né tránh việc trừ bỏ nhân tình và dục vọng. Tôi tìm kiếm một môi trường thoải mái, dễ chịu để tu. Loại trạng thái này của tôi thực ra bắt nguồn từ tâm an dật.
Tôi nhận ra mình có kỳ vọng quá cao đối với học viên, còn đối với người thường thì tôi lại kỳ vọng thấp. Tôi có thái độ hà khắc và đôi khi thiếu thiện tâm đối với đồng tu – trong khi với những người thường tử tế với tôi, tôi lại rất tốt với họ. Một số đồng tu đã làm được những điều mà tôi không thể làm được, nhưng tôi đem so sánh họ với người thường để thể hiện rằng họ kém hơn tôi, cốt nhấn mạnh rằng trạng thái tu luyện của tôi tốt hơn. Đôi khi, tôi thậm chí còn nghĩ, vì các đồng tu đều đang tu khứ tình, nên họ không cần sự thiện đãi của tôi – mà ngược lại, tôi nên nghiêm khắc hơn với họ, để họ có thể nhìn ra thiếu sót trong tâm tính và nhờ vậy tu được tốt hơn.
Sau khi nhận ra được các chấp trước này, tôi đã phát chính niệm và có mong muốn thay đổi thực sự từ trong tâm. Tôi bắt đầu nhìn lại bản thân, trừ bỏ tật đố và trở nên thiện hơn. Dần dần, tôi bắt đầu thấy được đức hạnh của các đồng tu, sự nỗ lực và phó xuất của họ để cứu chúng sinh, cũng như sự thiện lương của họ. Các niệm đầu tốt đẹp đã khiến mối quan hệ của chúng tôi ngày càng tốt hơn.
Nhờ hướng nội tìm, tư tâm của tôi trở nên yếu đi, và tôi thấy được tu luyện mới thần thánh làm sao. Ánh sáng của từ bi đối với các học viên đã bừng lên trong trái tim tôi.
Từ tận đáy lòng, tôi cảm tạ Sư phụ tôn kính, và cảm kích trước sự phó xuất của các đồng tu. Chúng ta hãy cùng nhau khai sáng con đường tu luyện bằng sự trợ giúp lẫn nhau. Chúng ta đều là thành viên trong đại gia đình của Sư tôn, vậy nên mối quan hệ tốt đẹp của chúng ta sẽ làm cho chỉnh thể càng thêm kiên cố, càng thêm vững mạnh.
Trên đây là một số thể hội của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/25/485390.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/26/221831.html
Đăng ngày 12-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.