Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 20-10-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Lúc đầu, tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại tại các địa điểm du lịch. Về sau, tôi tham gia nền tảng RTC để gọi điện thoại cho người ở Trung Quốc Đại lục, nói với họ về cuộc bức hại và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Khi học Pháp cùng với các học viên khác trên nền tảng này, chúng tôi thường bỏ qua không đọc cuốn Đại Viên Mãn Pháp.

Hồi mới bước vào tu luyện, một đồng tu đã hướng dẫn tôi các động tác luyện công, nên tôi cảm thấy không cần đọc cuốn sách đó nữa. Sau đó, tôi tham gia một nhóm học Pháp, nhưng cũng chưa khi nào đọc Đại Viên Mãn Pháp. Tôi nhận thấy động tác luyện công của mình không chuẩn xác, vậy nên, tôi đã tham gia một lớp học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày để nhờ các đồng tu chỉnh sửa động tác cho mình.

Tôi nhận thấy một số đồng tu dần dần trở nên già trước tuổi, luyện công một số động tác bị biến dạng, vóc dáng, tư thế cũng không còn ngay thẳng nữa. Dù chia sẻ, góp ý họ cũng không sửa. Có đồng tu còn thêm vào các động tác khác khi luyện công, khi được hỏi, đồng tu ấy nói làm vậy có tác động mạnh mẽ hơn. So với các đồng tu ấy, tôi cảm thấy mình có phần tốt hơn họ. Có nhiều đồng tu ngủ gật trong lúc luyện công, đổ tay khi phát chính niệm, cũng không nhận ra tính nghiêm túc của tu luyện. Sau khi được nhiều người nhắc nhở, một nửa trong số họ dường như vẫn mơ hồ, cảm thấy không có vấn đề gì lắm, không nhận ra là bản thân đã ngủ gật, chỉ là hơi lơ mơ, xốc lại tinh thần thì luyện sẽ ổn.

Tôi đã gặp đồng tu A khi chúng tôi giảng chân tướng ở một điểm du lịch, và anh ấy đã nhắc nhở tôi trong nhiều năm. Tôi hiểu là anh ấy đang cố giúp tôi nhưng tôi vẫn khó chịu và không nghe theo anh ấy. Gần đây, chúng tôi thường xuyên gặp nhau, anh ấy nói rằng anh rất lo về động tác luyện công của một số đồng tu và trạng thái tu luyện của họ.

Tôi nghe xong trong lòng thực sự xúc động. Đồng tu khi hồng Pháp rất cẩn thận chỉnh động tác cho từng học viên. Tôi nhận thấy anh ấy nắm rất vững yếu lĩnh của các động tác được nêu trong Đại Viên Mãn Pháp.

Mới đây, tôi đã đi đến điểm luyện công nơi anh ấy tham gia luyện công buổi sáng. Buổi đầu tiên, lúc chia sẻ sau khi luyện công xong, anh ấy bảo tôi bão luân trên đỉnh đầu chưa đủ cao, hai tay bị đưa về phía trước. Anh ấy còn nói đốt sống cổ của tôi bị vẹo và tôi bị gù khá rõ. Đến buổi thứ hai, anh ấy nói tôi đã ngủ gật trong lúc đả tọa. Tôi đã rất buồn, trong lòng nghĩ tôi có vấn đề nên mới phải đến đây, vậy mà anh còn nói với tôi như thế. Đến ngày thứ ba thì trời mưa, và mưa suốt trong ba ngày tiếp theo, nên tôi lại luyện công ở nhà và tránh bớt phiền muộn từ việc nghe thêm từ anh ấy.

Ngày thứ ba ở nhà, tôi cầm cuốn Đại Viên Mãn Pháp lên và tiêu đề cuốn sách đã khiến tôi kinh ngạc. Là Đại Viên Mãn ư! Sao mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tay phải tôi không giơ thẳng lên được là vì bảy năm trước, sau khi luyện công trở về, trời mưa, đường trơn tôi bị ngã xe, khiến xương vai phải của tôi bị gãy. Tôi không uống thuốc hay phẫu thuật, nhờ luyện công mà đã phục hồi. Tuy nhiên, tôi không còn có thể giơ tay phải của tôi lên cao, hoặc chạm vào mặt mình, sự cử động của tay phải tôi bị hạn chế.

Tôi biết tôi không thể đề cao tu luyện chỉ bằng việc điều chỉnh động tác luyện công. Tôi cần phải hướng nội và điều chỉnh cả tâm tính nữa. Tôi nhận ra mình có tâm oán hận đối với gia đình, bởi tôi làm việc nhiều hơn họ. Cái tâm này khiến tôi hay bất bình chán nản. Sau khi tìm được rồi, tôi cần trừ bỏ tâm bất hảo đó.

Vào ngày thứ bảy, tôi tự nhủ cần tham gia luyện công tập thể. Như thường lệ, luyện công xong chúng tôi lại trao đổi thể ngộ của mình về Pháp và thảo luận các điểm quan trọng trong động tác luyện công. Một đồng tu bảo tôi hãy đưa hai tay trên đỉnh đầu khi luyện bài công pháp số hai. Anh ấy liên tục bảo tôi đưa tay lên cao hơn nữa, lên hơn nữa. Tôi nâng tay đến lần thứ ba thì chợt nghe thấy “rắc” một tiếng. Anh ấy nói đã đúng vị trí rồi. Sau khi hạ tay phải xuống, tôi đã có thể chạm tay được vào mặt và giơ được cánh tay ra sau đầu. Khi tôi xoay cánh tay phải, tôi lại nghe thấy “rắc, rắc, rắc”. Tôi cảm thấy dây chằng nối trên vai phải đã lỏng ra, và vết thương gãy bảy năm trước đã hoàn toàn được chữa lành.

Động tác tiếp theo là ‘lưỡng trắc bão luân’, giơ cánh tay sang hai bên. Đồng tu đó yêu cầu tôi đẩy cổ ra phía sau để giữ cho cái lưng gù của tôi được thẳng. Anh ấy chỉ vào cằm tôi và hướng dẫn tôi giữ thẳng lưng. Tôi vươn thẳng lưng ba lần thì lại nghe thấy “rắc” khẽ nữa. Anh ấy bảo rằng cổ tôi giờ đã vào đúng vị trí và ở ngay trên cột sống. Tôi nhớ hôm đó là ngày 27 tháng 9.

Tất cả các đồng tu ở điểm luyện công này đều luyện rất tốt và cố gắng luyện các động tác chuẩn xác. Ai ai cũng thanh tỉnh và ngày nào cũng chia sẻ về trải nghiệm của họ. Sau khi về nhà, hàng ngày tôi cũng sẽ dùng Pháp để đối chiếu và yêu cầu chính mình.

Trên đây là thể ngộ của tôi ở tầng thứ hiện tại. Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điểm nào không phù hợp.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/20/484047.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/21/221743.html

Đăng ngày 12-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share