Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-04-2024] Dưới đây là những trải nghiệm tu luyện của tôi trong quá trình giúp mẹ, cũng là một đồng tu, vượt quan nghiệp bệnh sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc bức hại ở Trung Quốc.

Câu chuyện tu luyện của mẹ tôi

Mẹ tôi năm nay đã 87 tuổi. Bà ngoại tôi mất khi mẹ mới hơn một tuổi, còn ông ngoại lại nghiện hút thuốc phiện nên gia đình lâm vào hoàn cảnh khó khăn. Ông bà không có tiền cho mẹ tôi đi học, hồi nhỏ mẹ chỉ được đọc cuốn Nữ kinh, một cuốn sách giáo khoa tiểu học truyền thống dành cho trẻ em gái, nên bà đã học được một số từ. Sau đó, các chị em tôi đi học xa nhà và thường viết thư về nhà nên mẹ đã học thêm được rất nhiều từ khi đọc thư của chúng tôi. Điều này đã đặt nền tảng cho việc học Pháp của bà sau này.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1997. Bà chỉ có thể đọc được 80% các ký tự trong cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nên nhận thức của bà về Pháp rất hạn chế. Chỉ hơn một năm sau khi bà bước vào tu luyện Pháp Luân Công thì cuộc đàn áp tà ác của ĐCSTQ bắt đầu diễn ra.

Tôi sống cách xa mẹ, và bà không có môi trường tu luyện tập thể sau khi cuộc bức hại diễn ra. Bà không hiểu tu luyện là gì, chỉ thỉnh thoảng đọc Chuyển Pháp Luân và luyện công một mình. Bà thường bị bố tôi la mắng và lăng mạ vì tập Pháp Luân Công. Do nhận thức của bà về các Pháp lý còn rất hữu hạn, đặc biệt khi vượt quan nghiệp bệnh, bà không thể nhận thức dựa trên Pháp. Khi thân thể bà xuất hiện trạng thái không đúng đắn, bà cho rằng mình bị bệnh và đã uống thuốc, tiêm thuốc hoặc đến bệnh viện để truyền dịch.

Tuy nhiên, tín tâm của bà vào Đại Pháp rất kiên định, bất kể bố tôi và những người khác nói gì, bà đều nói với họ rằng: “Không ai có thể ngăn cản tôi tu luyện Pháp Luân Công”. Vì đức tin kiên định của bà vào Pháp Luân Đại Pháp nên Pháp thân của Sư phụ vẫn luôn bảo hộ và coi sóc bà.

Mẹ kể với tôi rằng bà hay nhìn thấy Pháp Luân quay trước mặt trong suốt hơn 10 năm qua. Lúc đầu Pháp Luân có màu đen và trắng, sau đó chuyển sang có màu sắc. Do đó, mỗi lần bà vượt quan nghiệp bệnh, bệnh tình có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng bà vẫn có thể vượt qua dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ.

Giúp mẹ vượt quan nghiệp bệnh

Vào một đêm tháng 5 năm 2005, tôi mơ thấy mẹ bị chôn vùi trong đất đến tận cổ, tôi vội đào đất cứu mẹ lên và ôm mẹ vào lòng. Cơ thể mẹ lạnh ngắt nhưng mẹ vẫn còn sống. Hai ngày sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại gọi từ nhà cho biết mẹ bị tắc ruột và phải chịu đựng những cơn đau dữ dội. Bà đã nằm viện một tuần và không thể ăn được gì, cứ ăn vào là bị nôn ra nên phải truyền dịch để duy trì sự sống.

Sau khi biết tin, tôi lập tức bắt tàu trở về quê và đến thẳng bệnh viện sau 9 giờ tối. Cảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là chị gái và mẹ đang ngồi khóc, chị gái tôi không phải người tu luyện. Chị khóc vì anh trai tôi trách chị không chăm sóc mẹ chu đáo, còn mẹ khóc vì cha tôi không đối xử tốt với bà. Sau khi biết được lý do, tôi cười và cố gắng an ủi bà: “Mẹ nghĩ kiếp này cha không tốt với mẹ, nhưng có thể kiếp trước mẹ đã đối xử tệ với cha, vậy nên không có gì phải phàn nàn”. Tôi bắt đầu đọc bài thơ “Tố Nhân” của Sư phụ trong Hồng Ngâm, và mẹ cũng đọc theo tôi. Sau khi đọc, mẹ nói với tôi: “Mẹ đã trút bỏ được gánh nặng oán hận trong tâm rồi”.

Ngày hôm sau, mẹ có thể ăn được nửa bát cháo. Tôi đề nghị bác sĩ giảm một nửa lượng dịch truyền và bác sĩ đã chấp nhận lời đề nghị của tôi. Sáng ngày thứ ba, mẹ đã có thể ăn được một bát cháo, tôi liền đề nghị bác sĩ ngừng truyền dịch, bác sĩ đã đồng ý và yêu cầu tôi theo dõi bà trong một ngày. Bà được xuất viện vào sáng ngày thứ tư. Đại Pháp đã tháo gỡ nút thắt trong tâm bà và Sư phụ đã giúp bà hoá giải quan nghiệp bệnh lần này.

Đến cuối năm 2012, mẹ tôi lại bị quan nghiệp bệnh nặng, nôn mửa và tiêu chảy, bà đã được đưa đến bệnh viện. Người nhà nói với tôi qua điện thoại rằng mẹ bị bệnh rất nặng và bệnh viện tuyến dưới không có cách chữa trị, họ đang dự định chuyển bà đến một bệnh viện lớn tuyến trên và muốn tôi đến chăm sóc bà. Tôi lập tức gọi điện cho mẹ, tôi khích lệ và chia sẻ thể ngộ với bà bằng các Pháp lý của Đại Pháp mà tôi đã học. Chúng tôi nói chuyện hơn 20 phút và mẹ nói với tôi rằng bà cảm thấy tốt hơn rất nhiều sau khi nói chuyện với tôi. Tôi cảm thấy mẹ đã bình phục được hơn một nửa và tôi nói với bà rằng tôi sẽ trở về thăm bà ngay.

Đêm đó tôi có một giấc mơ, tôi đang đi cùng một người trong nghĩa trang. Bất kể chúng tôi đi theo hướng nào và đi như thế nào thì cũng không thể ra khỏi nghĩa trang, dường như không có lối ra. Vì vậy, tôi đã nói với người đó: “Chúng ta chỉ có thể thoát ra ngoài khi chúng ta siêu việt khỏi tầng thứ nhân loại”. Nói xong, cả hai chúng tôi cùng bay lên không trung và rời khỏi nghĩa trang.

Khi tôi về đến nhà thì mẹ đã bình phục và được xuất viện. Những người trong gia đình còn nói đùa với tôi rằng bệnh của bà là hay lo nghĩ, bà mắc bệnh nặng như vậy nhưng đã khỏe lại ngay khi tôi về, chắc do bà nhớ tôi quá nên đổ bệnh. Tôi mỉm cười và cảm thấy nhẹ nhõm nhưng không nói với họ rằng đó là uy lực của Đại Pháp. Tôi chỉ biết trong thâm tâm là Sư phụ đã giúp bà, người tu luyện khác với người thường, chúng ta được Sư phụ coi sóc.

Điều này xảy ra vài lần sau đó và mẹ tôi đã bình phục nhanh chóng ngay khi tôi trở về. Một cách không tự biết, tự ngã của tôi hơi bị thổi phồng lên và tôi nghĩ mình là người có bản sự. Thậm chí tôi còn kể với các đồng tu về quá trình mẹ tôi vượt quan nghiệp bệnh như thế nào. Tôi trở nên tự mãn và quên mất rằng Sư phụ là người duy nhất có thể cứu độ chúng sinh. Trong vô thức tôi tự đặt bản thân lên trên Đại Pháp và không hề nhận ra mối nguy hiểm lớn đang cận kề.

Mẹ tôi đã phải nhập viện hai lần kể từ tháng 2 năm 2023. Tôi lại về thăm bố mẹ vào đợt tháng 2, tôi đã không về nhà vào năm trước đó do đại dịch Covid. Không lâu sau khi tôi về thăm bố mẹ, mẹ tôi đã lâm bệnh nặng. Bố tôi là một người thường, vì vậy ông đã mời một bác sĩ đến nhà để truyền dịch và tiêm thuốc cho mẹ. Sau đó, sức khỏe của mẹ đã hồi phục, tôi lại trở về nhà sau hai mươi ngày chăm sóc bà.

Đến tháng 4, mẹ tôi lại phải vào bệnh viện để phẫu thuật vì đốt sống thắt lưng của bà bị gãy và cơn đau rất dữ dội. Sau ca phẫu thuật, bà bị suy tim và trong trình trạng nguy kịch. Khi tôi vội vã chạy đến bệnh viện, họ đang hồi sức cho bà. Trong tâm tôi cầu xin Sư phụ cứu mẹ. một lúc sau mẹ đã qua cơn nguy kịch và được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt của khoa tim mạch. Mẹ tôi đeo máy thở và nhiều loại thiết bị khác nhau phủ khắp thân thể bà. Bà nói với bác sĩ rằng bà cảm thấy không khỏe ở chỗ này chỗ kia, hoàn toàn xem mình như một người thường.

Nhìn thấy tình cảnh này, tôi nảy sinh tâm oán giận mẹ. Tôi thấy bà không hề có chính niệm và thậm chí bà còn bảo tôi phải nghe lời bác sĩ. Ngay sau đó, tôi nhận ra tâm thái của mình không đúng và nhanh chóng quy chính lại bản thân. Tôi không thể yêu cầu bất cứ điều gì ở mẹ vậy nên tôi đã đối xử với bà như một người thường, vì bà chưa có thể ngộ về vấn đề nghiệp bệnh nên mỗi khi bà cảm thấy khó chịu ở đâu đó trên thân thể, bà đều nghĩ rằng mình bị bệnh. Khi tôi nhận ra điều đó, tâm tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm. Sức khoẻ của mẹ đã hồi phục rất nhanh, vài ngày sau bà đã được xuất viện. Tôi thấy mẹ gần như đã bình phục nên đã trở về nhà.

Không ngờ, chỉ hơn 10 ngày sau khi tôi trở về nhà, mẹ lại phải nhập viện vì đau hông dữ dội. Sau nhiều phương pháp điều trị như châm cứu và xoa bóp, cơn đau vẫn chưa thuyên giảm. Bác sĩ không thể làm gì được nên ông đã tiêm thuốc giảm đau cho mẹ, nhưng tác dụng của thuốc không kéo dài được lâu và cơn đau lại tái phát. Chị tôi gọi điện và nói: “Chúng ta nên làm gì đây? Bệnh viện không thể chữa trị được cho mẹ, và về nhà mẹ vẫn phải chịu đau đớn”. Tôi nói: “Nếu bệnh viện không thể giúp được mẹ thì chúng ta hãy đưa mẹ về nhà, em sẽ quay lại chăm sóc mẹ”. Thế là tôi vội vã bắt xe ô tô trở về quê, chúng tôi nhanh chóng hoàn thành các thủ tục xuất viện và đưa mẹ về nhà.

Sau khi trở về nhà, tôi nói với mẹ: “Bệnh viện không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, mẹ chỉ có thể cầu xin Sư phụ giúp đỡ”. Đồng thời, tôi kể cho bà nghe về những kinh nghiệm vượt quan nghiệp bệnh của nhiều đồng tu. Tôi bảo bà nên cầu xin Sư phụ giúp đỡ trong những tình huống khó khăn. Sau đó, khi bà cảm thấy khó chịu trên thân thể, bà đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ và tình trạng của bà lại hồi phục khá nhanh. Điều này đã khích lệ bà rất nhiều và củng cố thêm sự tín tâm của bà vào Sư phụ và Đại Pháp. Thời gian đó, tôi và mẹ cùng học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Sức khoẻ của mẹ đã hồi phục nhanh chóng, 20 ngày sau tôi trở về nhà, lúc đó là cuối tháng 6.

Đến đầu tháng 7 năm 2023, chân và bàn chân của mẹ lại bị sưng tấy gần đến chỗ đầu gối. Chị gái lại gọi điện cho tôi và nói rằng “bệnh” của mẹ rất nặng, và tình trạng sưng tấy không thuyên giảm ngay cả khi dùng thuốc. Chị tôi đã bôi lô hội, nhưng phần da của bà bị rách và chảy nước vàng. Chị gái cảm thấy tình trạng của mẹ rất nguy kịch, như đang trong giai đoạn hấp hối khiến chị rất buồn và sợ hãi. Tôi vội vàng gọi điện nói chuyện với mẹ và khích lệ bà đừng lo sợ, bà sẽ ổn sau khi những vật chất xấu được đẩy ra ngoài; sẽ không có vấn đề gì. Sau khi nói chuyện với tôi, mẹ đã bình tĩnh trở lại, tình trạng sưng tấy bắt đầu thuyên giảm và sức khoẻ của bà đã tốt dần lên.

Tu bỏ tâm oán hận với cha

Cha tôi là một người đàn ông có cá tính mạnh mẽ và chưa bao giờ đối xử tử tế với mẹ, đặc biệt là sau khi mẹ bước vào tu luyện Đại Pháp và kể từ khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, cha đối xử rất tệ bạc với mẹ và phản đối việc bà tu luyện. Vì lý do này mà trong tâm tôi đã xem thường cha và nảy sinh tâm oán hận với ông. Đặc biệt từ khi mẹ gặp quan nghiệp bệnh, ông đã đưa ra những tuyên bố phi lý rằng mẹ bị bệnh là vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi nghe những lời này, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn và không thích cha, tâm oán hận mạnh mẽ đến mức tôi thậm chí không nhận ra nó.

Trong thời gian tôi ở lại quê chăm sóc mẹ vào tháng 6 năm 2023, một ngày nọ khi tôi đang đọc hai bài kinh văn của Sư phụ: “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh” và “Vì sao có nhân loại”, một cảm giác từ bi trỗi dậy trong lòng, tôi nhận ra mình không nên đối xử với cha như vậy. Cha cũng là người thân của Sư phụ, và ông đã mạo hiểm sinh mệnh của mình để xuống thế gian làm người, chờ đợi được Sư phụ và Đại Pháp cứu độ. Là vì các học viên Đại Pháp làm không tốt nên ông không thể thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp, khiến ông phạm tội với Đại Pháp. Hơn nữa, tôi cũng không biết được mối quan hệ tiền duyên giữa cha và mẹ, tôi không nên vướng vào những ân oán của họ trong đời kiếp này ở thế gian con người. Chỉ khi phá vỡ những ràng buộc của tình thì tôi mới có thể xuất tâm từ bi, sao tôi có thể xem thường ông ấy được? Tôi nên đối xử tốt với ông ấy.

Sau đó tôi đã cố gắng buông bỏ tình, buông bỏ tâm oán hận với cha và muốn đối xử tốt với ông từ tận đáy lòng. Cha cũng cảm nhận được sự thay đổi và thiện tâm của tôi. Vào ngày trước khi tôi đi, ông đã cố đưa tiền cho tôi, chuyện này chưa từng xảy ra trong 30 năm qua kể từ khi tôi đi làm. Sự việc này khiến tôi cảm động vì cha là người rất coi trọng tiền bạc. Tôi nhận ra rằng tu luyện chính là tu chính mình, khi chúng ta nhìn thấy thiếu sót của người khác, thì chúng ta nên hướng nội và suy ngẫm xem có điều gì ở bản thân chưa phù hợp với Pháp hay không, đó là lý do tại sao chúng ta gặp phải những chuyện như vậy. Môi trường của chúng ta sẽ cải biến thuận theo việc chúng ta chiểu theo đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ. Đây là nhận thức của tôi về nội hàm của “tướng do tâm sinh” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009], Giảng Pháp tại các nơi X) và “Tự tâm sinh ma”(Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân).

Hướng nội khi mẹ liên tục gặp quan nghiệp bệnh

Sau khi trải qua những chuyến đi liên tục đầy mệt mỏi từ nhà đến bệnh viện chăm mẹ, trải qua sự tra tấn tinh thần đầy đau đớn và nỗi sợ hãi hết lần này đến lần khác mỗi khi nhận được cuộc gọi thông báo từ nhà, tôi nhận ra mình đã gặp một vấn đề lớn trong tu luyện. Sau những nỗi thống khổ triền miên như vậy, cuối cùng tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng được nữa. Tôi bắt đầu bình tĩnh và nhìn nhận lại vấn đề, tôi nhận ra tình trạng của mẹ một phần là sự phản ánh trạng thái tu luyện của tôi.

Khi trạng thái tu luyện của tôi tốt và sự kiên định của tôi đối với Đại Pháp đủ lớn thì nghiệp bệnh của mẹ nhanh chóng qua đi. Trong trạng thái đó, tôi không nghĩ về bất cứ điều gì ngoài một niệm kiên định: Mẹ tôi có thể vượt qua khảo nghiệm! Tôi hoàn toàn tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, thiện đãi và ân cần với mẹ như một đồng tu. Nhưng khi tôi buông lơi trong tu luyện và không thấy có trách nhiệm với bà như một đồng tu, tôi đã tự thổi phồng bản thân và nghĩ rằng mình đã cứu mẹ, đồng thời tự mãn về những “phó xuất” của mình. Tôi bắt đầu than phiền và có suy nghĩ rằng mẹ không thể cải thiện tâm tính và vẫn ôm giữ quan niệm bị bệnh như người thường; bà đã tự chiêu mời lấy rắc rối, và rằng tình trạng “bệnh tình” của bà làm ảnh hưởng đến thanh danh của Đại Pháp. Khi tôi ôm giữ ý niệm bất hảo này trong tâm thì biểu hiện bệnh tình của mẹ phản ánh ra rất nghiêm trọng.

Giờ thì tôi minh bạch rằng chỉ có Sư phụ mới có thể cứu độ chúng sinh. Các học viên Đại Pháp đang tu luyện trong quá trình này, chúng ta có thể làm gì đây? Chúng ta còn phải dựa vào Sư phụ để tiêu trừ nghiệp lực của mình. Nếu Sư phụ không cứu chúng ta, thì giờ đây chúng ta đã tự hủy diệt mình rồi, sao chúng ta có thể phát triển tâm tự mãn kia chứ? Tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội và tìm thấy nhiều tâm chấp trước của bản thân như: tâm hiển thị, tự mãn, phàn nàn, xem thường các đồng tu, và tâm ích kỷ. Trong hai năm qua, tôi đã buông lơi trong tu luyện, và ý thức trách nhiệm của tôi đối với tất cả các chúng sinh đã giảm đi rất nhiều so với trước đây. Tôi quyết tâm phải quay trở lại trạng thái tu luyện như thủa đầu, tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp. Cùng với đó, tình trạng nghiệp bệnh của mẹ tôi đã cải thiện nhanh chóng.

Tôi nhận ra rằng những chuyện mà một người tu luyện gặp phải trong cuộc sống thường ngày đều không phải là ngẫu nhiên. Cựu thế lực an bài những việc này, nhưng đồng thời, Sư phụ cũng có an bài toàn diện hơn bằng cách “tương kế tựu kế” cho các đệ tử. Tôi tin rằng bất kể cựu thế lực dùng lý do gì để vây hãm các học viên Đại Pháp, thì sự an bài của Sư phụ là để cho các học viên Đại Pháp tu luyện viên mãn trong quá trình cứu độ chúng sinh. Khi chúng ta tu luyện chiểu theo Đại Pháp, thì chúng ta đang đi theo con đường mà Sư phụ an bài. Nhiều lúc tôi bối rối và không biết phải làm sao, tôi tự hỏi: “Liệu Sư phụ có an bài như vậy không?” Đây là đứng về phía Sư phụ và Đại Pháp để nhìn nhận vấn đề. Bằng cách này, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra phương hướng theo các yêu cầu của Sư phụ, và phủ nhận những an bài của tà ác. Chỉ khi đó, chúng ta mới đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/16/473869.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/5/218890.html

Đăng ngày 05-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share