Bài viết của Vũ Trì, một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-09-2024] Tôi là một nữ học viên Pháp Luân Đại Pháp 72 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1996. Hơn 20 năm qua, tôi đã trải qua nhiều thăng trầm gian khổ, tuy nhiên Đại Pháp đã cứu độ, thay đổi vận mệnh đời tôi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự cứu độ của Ngài! Tôi hiện khỏe mạnh và suy nghĩ nhạy bén. Dưới đây, tôi xin chia sẻ một số trải nghiệm cá nhân để hồi báo lên Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu.
Chăm sóc các thành viên trong gia đình
Tôi còn nhớ khi con dâu tôi sinh em bé vào tháng 10 năm 2007, tôi đã chăm sóc phục vụ con dâu trong thời gian ở cữ. Gia đình tôi sống trong một căn nhà 56 mét vuông, đối với năm người sống cùng nhau thì khá chật chội.
Hồi đó, cha tôi bị đột quỵ và mắc chứng mất trí nhớ, còn mẹ tôi bị bệnh tiểu đường. Cha tôi đã chăm sóc mẹ tôi trong nhiều năm, nhưng đến lúc đó hai ông bà không thể chăm sóc cho nhau được nữa. Tôi vô cùng đau xót, trong lúc nhất thời đã không thể chấp nhận điều này. Vì chấp trước vào tình, tôi đã ăn không ngon, ngủ không yên, và cứ khóc ròng. Lại gặp lúc con dâu sinh con, tôi càng không có thời gian để chăm sóc cho cha mẹ, tôi cảm thấy lo lắng, vướng mắc vào tình không thể thoát ra được.
Tôi phải tìm đến sự giúp đỡ của các đồng tu. Chúng tôi học Pháp cùng nhau và chia sẻ thể ngộ của mình. Với sự giúp đỡ nhiệt tình của họ, tôi đã dùng Pháp của Sư phụ để đối chiếu, quy chính lại mình, và phóng hạ tự ngã.
Tôi vứt bỏ chấp trước vào tình và xử lý vấn đề một cách đúng đắn. Vì cha mẹ tôi đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân, nên tôi bàn với các anh chị em sắp xếp theo ca chăm sóc cho cha mẹ. Là phận làm con, chúng tôi cần phải làm tròn chữ hiếu, để cha mẹ chúng tôi cảm thấy có nơi nương tựa lúc tuổi già. Bất luận là ca của người nào, chúng tôi đều giữ cho sạch sẽ, việc đại tiện hay tiểu tiện cũng vậy, phận làm con chúng tôi đều phải biết ơn công dưỡng dục của cha mẹ mình.
Việc của cha mẹ tôi mới thu xếp xong được vài hôm, thì mẹ chồng tôi bị vỡ chỏm xương đùi và phải nằm viện. Hai vợ chồng tôi lại bận túi bụi. Khi mẹ chồng tôi phẫu thuật, chồng tôi và các em của anh đã thay phiên chăm sóc bà, còn tôi chỉ có thể bớt chút thời gian đến thăm. Nhưng khi mỗi khi có hóa đơn, các em của chồng tôi đều đi đâu mất và không ai sẵn lòng thanh toán. Chồng tôi hỏi tôi phải làm sao. Tôi nói: “Thôi cứ coi anh là con một, chúng ta trả đi.” Do vậy, trong lúc mẹ chồng tôi nằm viện, toàn bộ tiền thuốc men của bà đều là vợ chồng tôi thanh toán. Sau ca phẫu thuật, mẹ chồng tôi phục hồi rất tốt.
Đến lúc bà xuất viện, lại không thấy bóng dáng các em của chồng tôi đâu. Mẹ chồng tôi có bốn người con, chồng tôi là con cả. Chồng tôi bèn tìm đến các em để thảo luận tình hình, ông ấy nói: “Gia đình anh hiện giờ thực sự khó khăn. Nhà thì nhỏ, con dâu anh lại mới sinh. Chờ đến khi cháu nội đầy tháng anh sẽ đón mẹ về.”
Tuy nhiên, các cô chú em chồng tôi đều viện mọi lý do không thể đón mẹ về ở được. Cô lớn nhất nói rằng nhà cô trên tận tầng năm và cô không có việc làm. Cô thứ hai sống trong một căn hộ 120 mét vuông trên tầng hai, thì bảo con cô sức khỏe yếu lắm. Cô sợ sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của con vào ban đêm. Còn nhà em trai chồng tôi ở trên tầng hai, một căn hộ 140 mét vuông, nhưng chú ấy sợ ảnh hưởng đến việc học của các con.
Thấy rằng không ai muốn đón mẹ về nhà, chồng tôi rơi vào tình trạng khó xử. Ông ấy quay về và kể tình hình đó với tôi. Tôi phải làm gì đây? Tôi nghe nói không có gì xảy ra đối với người tu luyện là ngẫu nhiên. Đây là một khảo nghiệm đối với tôi, tôi nhất định phải vượt qua nó. Tôi nói: “Anh cứ đưa mẹ về đây đi. Em là một người tu luyện, Sư phụ dạy chúng em phải biết nghĩ cho người khác. Anh đừng áy náy gì, chúng ta phải hiếu kính cha mẹ hai bên. Chúng ta không thể bỏ bà ở lại bệnh viện được.” Chồng tôi đã rất cảm động và đưa mẹ về nhà chúng tôi.
Tôi vừa chăm sóc con dâu trong thời kỳ ở cữ vừa phục vụ mẹ chồng nằm liệt giường. Không có chỗ để ngủ, tôi phải đặt một chiếc giường ngay trong bếp. Tháng 10 ở miền Bắc Trung Quốc không có sưởi thì rất lạnh. Hơn nữa, gian bếp không kín, gió lùa khắp nơi, nhưng tôi không oán trách một lời. Mẹ chồng tôi tiểu tiện trên giường, tôi không bao giờ phàn nàn mà vẫn tận tâm chăm sóc. Đôi khi, chồng tôi than thở rằng nhà chật quá, mùi hôi quá! Tôi đáp: “Anh cố chịu đi, khi nào mẹ đi lại được thì sẽ ổn.”
Trong thời gian đó, khi đến ca, tôi phải đi đến nhà cha mẹ cách đó vài dặm để chăm nom họ vào ban đêm. Dù vậy, tôi không giải đãi việc tu luyện của mình. Tôi luôn tranh thủ thời gian để học Pháp, luyện công. Buổi tối, tôi đi ra ngoài để phát tài liệu, giảng chân tướng, mỗi khi đi taxi hay xe buýt, tôi đều dùng tiền giấy có thông điệp chân tướng. Khi cha mẹ nghỉ trưa, tôi đi ra ngoài để nói với mọi người về Đại Pháp. Dù mưa gió hay tuyết rơi, tôi và các đồng tu vẫn kiên định làm tốt ba việc.
Bốn tháng sau, mẹ chồng tôi đã có thể đi lại được, nên bà đến nhà con gái. Tôi vẫn tiếp tục đi đi lại lại giữa nhà tôi và nhà cha mẹ. Sáu năm trôi qua trong nháy mắt, và cha mẹ tôi lần lượt qua đời. Khi mẹ chồng tôi 86 tuổi, bà lại bị gãy xương chỏm đùi chân bên kia và không thể đi lại được nữa, nên tôi tiếp tục chăm sóc bà khi đến ca của mình. Lần này, mẹ chồng tôi gây ồn ào lớn, hôm nào cũng hò hét chửi bới suốt đêm. Tôi đã chăm sóc bà như vậy trong ba năm nữa.
Lúc đó, hai vợ chồng tôi đều đã gần 70 tuổi mà vẫn làm việc vất vả. Mặc dù nói có chút mệt, chút khổ, nhưng tôi có nhiều cơ hội để cứu người hơn. Ban ngày, tôi có thời gian học Pháp, tối đến, tôi đi ra ngoài để giảng chân tướng và phát tài liệu. Khi mẹ chồng không để cho tôi ngủ, tôi sẽ luyện công. Có lần, mẹ chồng tôi nói: “Khi con luyện công, tay con rất to và cơ thể con chạm tới cả trần nhà.”
Tôi đã giảng chân tướng cho bà và dạy bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Dù xảy ra chuyện gì, tôi cố gắng chăm sóc tốt đồ ăn thức uống và sinh hoạt hàng ngày của bà, bà thích ăn món gì, tôi liền nấu cho bà món đó. Cuối cùng, mẹ chồng tôi qua đời một cách nhẹ nhàng. Bà tin Đại Pháp là tốt nên tôi chắc rằng bà sẽ có một tương lai tốt đẹp. Đó là hoàn cảnh tu luyện của tôi trong 10 năm qua.
Trong quá trình tu luyện nhiều năm như vậy, có những lúc các chấp trước khác nhau nổi lên bề mặt. Các niệm đầu và chấp trước người thường khiến tôi không thể tinh tấn như thủa mới tu luyện. Chúng cản trở việc tu luyện của tôi, khiến tôi không thể giữ vững bản thân một cách nghiêm khắc theo các tiêu chuẩn của Pháp. Đôi khi, tôi mất bình tĩnh và thường có mâu thuẫn với chồng, bỏ lỡ nhiều cơ hội đề cao tâm tính. Thực ra, chồng tôi là một người rất tốt và ủng hộ việc tôi học Pháp luyện công. Thỉnh thoảng, khi thời tiết xấu, ông ấy chủ động chở tôi đi học Pháp nhóm. Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy hổ thẹn trước Sư tôn. Người làm không tốt chính là tôi. Chồng tôi tán đồng Đại Pháp, nhưng ông ấy vẫn chưa thể tiến vào tu luyện. Ông ấy cũng là một người hữu duyên mà Sư phụ muốn cứu.
Sống hòa thuận với hàng xóm
Năm ngoái, căn hộ bên trên chúng tôi được bán, và không lâu sau người mua đã bắt đầu sửa sang lại nó. Sàn của tòa căn hộ này được làm bằng ván đúc sẵn, và gia đình cô ấy bắt đầu đập sàn để đặt hệ thống sưởi sàn, nhưng quá trình này rung chuyển trời đất. Chỉ vài cú đập mà chiếc đèn chùm nhà tôi rơi xuống và “bang”, vỡ tan thành nhiều mảnh. Hơn nữa, toàn bộ mạch nối của các tấm ván đúc sẵn trên sàn căn hộ nhà tôi đều bị nứt ra.
Tôi đi lên tầng và nói với người hàng xóm hãy nhẹ tay hơn, cô ấy bảo cũng sắp xong rồi. Một lúc sau, một cái lỗ to xuất hiện trên trần căn hộ của tôi, và tôi có thể nhìn xuyên qua nó. Tôi rất tức giận. Nếu là trước khi tu luyện, thế nào tôi cũng cãi nhau với hàng xóm tầng trên, nhưng bây giờ tôi đã là đệ tử Đại Pháp, tôi cần dùng Pháp để yêu cầu bản thân. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Đây là khảo nghiệm tâm tính tôi cần vượt qua, và sự việc này là để giúp tôi đề cao. Tôi đã hướng nội và tìm thấy mình có những chấp trước mạnh mẽ, như tranh đấu, tự tư, và oán hận. Lần này tôi nhất định phải đột phá chúng.
Lúc này, người hàng xóm đi xuống và vô cùng xin lỗi, nói rằng cô ấy sẽ mua đèn chùm mới và lắp cho nhà tôi, và sẽ sửa trần và sơn lại cho chúng tôi. Tôi bảo cô ấy: “Không cần đâu. Cô cũng đâu có cố ý làm thế, chúng ta hãy hiểu cho nhau, cô chỉ cần bịt cái lỗ ấy lại là được.”
Người hàng xóm này là một bà mẹ đơn thân với nhiều bệnh tật. Cô ấy bảo rằng sao tôi tốt vậy và rất biết ơn tôi. Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu cô muốn cảm ơn tôi, thì hãy cảm ơn Sư phụ của tôi. Chính Sư phụ của tôi là người đã dạy tôi trở thành một người tốt vượt khỏi người thường.” Cô ấy đồng ý Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Tôi nói với cô ấy về Đại Pháp và cuộc bức hại, cô ấy bảo rằng có người đã từng giảng cho cô và cô đã làm tam thoái rồi. Tôi nói: “Vậy cô nên nói sự thật về Đại Pháp cho bạn bè thân quyến của cô, và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức thanh thiếu niên của nó, như thế họ sẽ có một tương lai tươi sáng.” Cô ấy nói sẽ làm điều đó. Tôi dặn cô ấy: “Cô sẽ đắc phúc báo nếu cô luôn nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân–Thiện–Nhẫn hảo.’”
Sau đó, tôi đã tự thuê người quét sơn toàn bộ căn hộ hết 2.300 tệ và không yêu cầu cô hàng xóm trả một xu nào. Tôi nhận thức sâu sắc rằng đó là bởi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, phóng hạ tự ngã nên tôi mới có thể làm được như vậy.
Tôi rất biết ơn Đại Pháp vì đã cải biến con người tôi, khiến tôi thoát thai hoán cốt, vứt bỏ được danh, lợi, tình và trở thành một đóa sen thanh khiết trong thời kỳ hỗn loạn này. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi khổ độ của Ngài!
Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/18/480217.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221552.html
Đăng ngày 02-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.