Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại miền Nam Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 12-09-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi biết đến Đại Pháp khi tôi còn ở Việt Nam và tôi thường đọc tin trên các kênh truyền thông do các học viên vận hành. Lúc đó tôi nghĩ Pháp Luân Đại Pháp chỉ là một môn khí công thông thường để cải thiện sức khỏe, nên tôi cũng không để ý nhiều. Cho đến một ngày năm 2017, một năm sau khi tôi sang Hoa Kỳ, tôi thấy con của vợ tôi, người rất thích luyện võ, đang ngồi bắt chéo chân và thở theo kiểu thiền định. Tôi bảo cậu ấy hãy để tôi tìm cho cậu ấy một môn khí công tốt cho sức khỏe, vì trước đây cậu ấy từng bị tắc mạch máu và phải nhập viện.

Tôi bèn lên mạng để tìm các sách Pháp Luân Đại Pháp và nhanh chóng tìm thấy cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau này nghĩ lại, tôi thấy đó quả thực không phải ngẫu nhiên. Khi tôi mở cuốn sách ra và đọc xong Luận ngữ, trong lòng tôi dâng lên một niềm vui khó tả. Tôi bảo với cậu ấy rằng để tôi đọc trước và tôi đã đọc một mạch không ngừng nghỉ. Lần đầu đọc xong cuốn sách quý báu này tôi đã hiểu ra nhiều điều, và thế giới quan của tôi hoàn toàn thay đổi. Những điều được viết trong sách vô cùng đơn giản và dễ hiểu, và đã giải đáp được mọi thắc mắc của tôi về tôn giáo và tu luyện.

Sư phụ giảng:

“Có rất nhiều người muốn tu luyện lên cao tầng; hiện nay nó được bày ngay trước mặt chư vị, chư vị có lẽ còn chưa phản ứng được gì; chư vị đi [khắp] nơi để bái sư, tốn bao nhiêu tiền, [mà] chư vị tìm chẳng được. Hôm nay [nó] được đặt đến cổng nhà chư vị, phải chăng chư vị vẫn không nhận ra! Đó là vấn đề có ngộ hay không, cũng chính là vấn đề có thể [cứu] độ được hay không.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Trong hơn 20 năm, tôi đã đi lễ Phật khắp nơi – từ miền Bắc vào miền Nam, từ Trung Quốc, Tây Tạng đến Lào, Thái Lan, Campuchia; hễ có người kể với tôi về một ngôi chùa nào đó, là tôi lại đi. Trên bề mặt, nó giống như một chuyến hành hương, nhưng trong sâu thẳm, tôi là đang tìm kiếm Đại Pháp. Cuối cùng khi tìm được rồi, tôi cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc biết bao. Tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ ban cho tôi một sinh mệnh mới

Tôi nhớ một chuyện đã xảy ra khoảng một tháng trước khi tôi đắc Pháp. Khi tôi đang lắp một hàng lưới mắt cáo, thì cái thang đột nhiên sập xuống, thế là tôi bị ngã theo nó. Lúc đó, tôi cảm thấy không sao – chỉ có một vết xước nhẹ trên chân. Tôi đi vào trong nhà nhưng sau đó đã ngất xỉu. Khi tôi mở mắt ra, thì thấy vợ tôi đang đỡ tôi còn mẹ vợ đứng bên cạnh tôi. Hai người đều nước mắt lưng tròng và gọi xe cứu thương. Tôi nói với họ, “Tôi ổn, không cần phải gọi xe cứu thương đâu”. Sau đó, nhìn xuống phía dưới, tôi nhận ra quần tôi ướt sũng. Tôi thầm nghĩ, “Nghiêm trọng vậy sao? Ngay cả tiểu tiện mình cũng không kiểm soát được”. Nó tựa như là tôi đã chết và giờ sống lại vậy! Lúc đó, cảm giác như chỉ vài giây trôi qua, nhưng khi tôi hỏi vợ, cô ấy nói tôi đã bất tỉnh gần 10 phút rồi. Quả thực như thể một phiên bản khác của tôi đã chết đi… Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã ban cho tôi một sinh mệnh mới.

Nhìn lại nửa đầu cuộc đời của mình trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi biết mình đã tạo rất nhiều nghiệp – tôi từng sử dụng ma túy, đánh bạc, cho vay nặng lãi, thông dâm và đưa các bạn gái đi phá thai v.v.. Cha mẹ tôi ly dị khi tôi đang học lớp 8. Cha tôi đã tái hôn, còn mẹ tôi thì rời khỏi Việt Nam. Cha tôi đã gửi tôi đến sống cùng với ông bà nội. Không có ai cai quản, tôi bắt đầu trốn học và chìm trong trụy lạc, tham gia vào hầu hết mọi thói hư tật xấu trong xã hội.

Như vậy, với một thân đầy nghiệp, nếu Sư phụ từ bi không sử dụng cái cơ thể tạo thành từ nghiệp của tôi để giúp tôi hoàn trả các món nợ, không biết phải mất bao nhiêu đời tôi mới có thể hoàn trả hết đây… Là một đệ tử, tôi thực sự không có cách nào báo đáp ân cứu độ của Sư tôn. Đệ tử sẽ gắng hết sức làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn, và không cô phụ Sư tôn đã ban cấp cho tôi một sinh mệnh mới! Con xin cảm tạ Sư phụ!

Thay đổi bản thân và vợ tôi cũng bước vào tu luyện

Nhớ lại khi tôi mới bắt đầu tu luyện, khảo nghiệm lớn nhất và dai dẳng nhất đối với tâm tính của tôi là can nhiễu từ vợ tôi. Vì tôi đã không trừ bỏ được tâm giữ thể diện và sợ người khác không lý giải được tu luyện, nên tôi lén đi ra ngoài vào ban đêm để luyện công. Một hôm, vợ tôi phát hiện tôi đang tập một môn gì đó, và tôi nói với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi giải thích không được thấu đáo, nên cô ấy đã tự tìm hiểu trên mạng.

Mặc dù có rất nhiều video ngắn về những điều tốt đẹp của Đại Pháp, nhưng vợ tôi lại không thể tìm thấy chúng. Thay vào đó, cô ấy thấy toàn các video tiêu cực bôi nhọ Đại Pháp, bởi vậy giữa vợ chồng chúng tôi đã xung đột không ngừng. Cô ấy ghi hình tôi luyện công rồi gửi các video đó cho bạn bè và người thân để chế giễu tôi. Cô ấy thường khơi mào cãi cọ ngay khi tôi luyện công xong. Đôi khi cô ấy la lối om sòm trong mấy tiếng đồng hồ.

Ban đầu, tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng về nhẫn, nên tôi không tranh cãi với cô ấy. Tuy nhiên, có mấy lần tôi không thể chịu đựng được và thậm chí nghĩ đến việc ra đi. Nhưng rồi tôi lại nghĩ tới việc trước đây tôi đã đối xử không tốt với cô ấy ra sao, và việc này chính là hoàn trả nghiệp, nên tôi cứ để cô ấy trách mắng mình, rồi dần dần, việc này cũng qua đi.

Một hôm, tôi quyết định ngủ dậy vào 5 giờ sáng và đi luyện công ở điểm ở khu phố Tàu mà tôi đã tìm thấy trên mạng. Khi đến nơi, mặc dù ở đó không có nhiều người, nhưng tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì được gặp các đồng tu. Tôi đã tự luyện trong hai tháng rồi, và mặc dù tôi không biết tiếng Anh hay tiếng Trung nhưng mọi người rất thân thiện và tốt bụng.

Luyện công xong, tôi quay về nhà. Khi mở cửa, tôi nhìn thấy bố mẹ vợ và vợ tôi đang ngồi bên bàn với biểu hiện nghiêm trọng và căng thẳng, như thể là tôi vừa đi ngoại tình về. Vợ tôi hỏi ngay tôi đã đi đâu. Tôi đáp, “Anh đi luyện công cùng mọi người”. Vợ tôi nói: “Anh luyện cái thứ công gì mà bắt đầu từ 4, 5 giờ sáng thế?”

Cô ấy bắt đầu nói những điều khó nghe. Khi tôi đã sắp sửa cãi lại thì chợt nhớ đến một đoạn Pháp:

“… Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi chợt ngộ ra rất nhiều điều, chẳng trách lần nào luyện công xong về nhà lại có một cuộc cãi lộn đang chờ đợi tôi. Hóa ra, trong giai đoạn này, vợ tôi chính là đang giúp tôi tiêu nghiệp, cho nên cô ấy mới có biểu hiện như thế.

“Bởi vì nghiệp lực rơi vào ai thì người đó thấy khó chịu.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi tôi ngộ được Pháp lý này, vợ tôi bắt đầu thay đổi. Cô ấy thấy Đại Pháp đã cải biến tôi từ một kẻ nghiện thuốc lá nặng, từng hút một đến hai bao thuốc mỗi ngày, trở thành người có thể bỏ được hút thuốc. Tôi cũng từng nghiện trò chơi trên mạng. Tuy nhiên, sau khi học Pháp, dần dần tôi đã từ bỏ được nhiều thói quen và quan niệm xấu. Sau khi vợ tôi nhận ra những thay đổi đó ở tôi và thấy sự tốt đẹp của Đại Pháp, cô ấy cũng quyết định tu luyện. Có lẽ duyên phận của cô ấy chưa chín muồi, nên có mấy lần tôi bật các bài giảng của Sư phụ cho cô ấy nghe, nhưng thực sự cô ấy không đắc được bất kỳ điều gì.

Năm 2019, tôi đăng ký tham gia Pháp hội ở New York, tôi cũng đăng ký cho vợ tôi và cho số điện thoại của cô ấy. Tôi không nói gì với cô ấy cả, mà chỉ cầu Sư phụ cho phép cô ấy có thể tham dự. Vài ngày sau, vợ tôi nói có ai đó gọi hỏi thông tin cá nhân của cô ấy để đăng ký đến New York. Nghe vậy, tôi rất mừng và thầm cảm tạ Sư phụ vì sự an bài này. Tôi bảo cô ấy rằng để tham gia Pháp hội, cần phải là đệ tử Đại Pháp, nên cô ấy phải nghe và học Pháp. Cô ấy đã làm theo và bắt đầu nghe Pháp.

Một hôm, vợ tôi bị chảy máu mũi nghiêm trọng. Cô ấy hỏi tôi như vậy là làm sao. Tôi bảo cô ấy không sao cả và sẽ ngừng chảy ngay thôi. Trong tâm, tôi rất vui, biết rằng Sư phụ đang chăm sóc cho cô ấy và tịnh hóa cơ thể cho cô.

Sau khi chúng tôi tham dự Pháp hội, cô ấy đã tiếp xúc với các học viên, tham gia diễu hành, và nghe Sư phụ giảng Pháp. Chứng kiến sự mỹ hảo và thần kỳ của Đại Pháp, vợ tôi đã cải biến hoàn toàn. Cô ấy chính thức bước vào tu luyện. Tôi cảm ân sâu sắc đối với Sư tôn vì Ngài đã an bài cẩn thận cho cả hai vợ chồng tôi đắc Pháp và tu luyện.

Tiệm ăn

Sư phụ đã an bài cho vợ chồng tôi một hạng mục để cứu người. Tôi nhận được một thông báo tuyển tình nguyện viên cho Shen Yun ở một thành phố vùng biên. Tôi từng làm phụ bếp tại một quán ăn Việt Nam, nên tôi đã thu xếp thời gian để tham gia. Đó là lần đầu tiên tôi bước ra, và từ khi biết tôi từng là phụ bếp, người điều phối đã giao cho tôi giúp các đồng tu nấu ăn cho đoàn Shen Yun. Đó thực sự là một trải nghiệm không thể nào quên – đây là lần đầu tiên tôi được đặt tay lên các dụng cụ nấu ăn và kỹ thuật nấu ăn Trung Quốc, được mở rộng tầm mắt và học hỏi được rất nhiều. Đó cũng là lần đầu tiên tôi được xem biểu diễn Shen Yun, và chương trình năm ấy có một tiết mục rất hài hước và vui vẻ về một đầu bếp nhà hàng, điều này đã khiến tôi có một ý nguyện thầm kín. Tôi âm thầm cầu Sư phụ: “Sư phụ, xin cho con mở được một tiệm ăn trong tương lai để các đồng tu có thể đến và nấu ăn cho Shen Yun mà không phải quá vất vả”. (lúc ấy, đó chỉ là một ước mơ; tôi biết mình không có điều kiện để biến nó thành sự thực).

Sư phụ nhìn thấy ý nguyện của tôi và đã an bài mọi thứ tốt nhất và chi tiết nhất có thể. Ước chừng một năm sau chuyến đi đó, một đồng tu có đề cập rằng cô ấy biết một người đang rao bán một quán ăn hải sản mang đi khoảng 50.000 USD. Tối hôm ấy, sau khi trở về từ nhóm học Pháp, cô ấy lại gọi điện cho tôi và khích lệ tôi cùng tiếp quản nó, cô ấy sẽ trả một nửa. Tôi tính toán sơ bộ và nghĩ việc này có thể được, nên ngày hôm sau, tôi đã quyết định thôi làm phụ bếp. Tuy nhiên, để thôi việc, tôi phải thông báo trước hai tuần cho quán ăn để người ta tìm người thay thế.

Lúc ấy, tôi chưa nói gì với vợ về việc này. Đến cuối tuần, trong một buổi học Pháp với một nhóm khác, học viên đó nói với tôi rằng cô ấy quyết định không tham gia việc này nữa. Tôi nghĩ, “Mình vừa mới thôi việc, và giờ thì cô ấy lại bỏ cuộc sao?” Nhưng vì tôi và vợ có cửa hàng nhỏ bán phụ kiện điện thoại tại một khu chợ cuối tuần, nên tôi không quá lo về tiền bạc. Tôi không bực mình với cô ấy; và chỉ mỉm cười cho qua. Trùng khớp là, khoảng thời gian đó, vợ tôi cũng cảm thấy chán việc làm nail, nên khi tôi đề cập đến việc mở một tiệm ăn, cô ấy đã đồng ý. Làm phụ bếp được hai năm, tôi chỉ biết chút ít về nấu nướng, nên tôi đề xuất vợ tôi tìm ai đó để làm chung. Cuối cùng, vợ tôi đã tìm được một người em họ (khi đó vợ tôi chưa bước vào tu luyện).

Chúng tôi tìm được địa điểm, người cộng tác cũng đã có, nhưng chúng tôi phải chờ thêm ba tháng rồi mới có thể bắt đầu. Trong thời gian đó, tôi nhờ vợ giúp tôi tìm một công việc tạm thời, nên cô ấy đã tìm cho tôi công việc lau dọn văn phòng. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi chắc chắn sẽ không làm công việc như vậy. Nhưng tôi nghĩ mình là một người tu luyện, thì mình không thể kén chọn. Có lẽ đó là an bài của Sư phụ, nên tôi đã nhận công việc lau dọn này.

Sau này, khi chúng tôi mở quán ăn, tôi thấy nhờ Sư phụ an bài những ca làm lau dọn đó, tôi đã có thể vứt bỏ một số chấp trước, chẳng hạn như tâm sợ bẩn và tâm giữ thể diện. Tôi cũng học được một vài kỹ năng, nên chúng tôi không phải thuê người lau dọn quán.

Sau khi tôi đi làm được vài hôm, vợ tôi cho rằng việc này không phù hợp, nên cô ấy bảo tôi xin nghỉ. Có lẽ tôi đã học được những gì tôi cần, và Sư phụ đã an bài cho tôi làm việc ở một quán ăn Việt Nam khác để có thêm kỹ năng. Tình cờ, tôi nhìn thấy trên mạng thông tin tuyển đầu bếp làm món xào ở một tiệm ăn. Tôi không biết xào lắm, mà chỉ biết một chút từ một đồng tu đã dạy tôi. Thế nhưng, tôi vẫn nộp đơn xin làm. Khi tôi đến đó để thử việc thì họ đang rất cần người giúp, nên họ đã thuê tôi ngay. Song, họ đã không yêu cầu tôi nấu món xào mà xếp cho tôi làm món nướng, và mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Tôi thực sự cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ đang coi sóc tôi và an bài chi tiết mọi việc. Đại Pháp cũng ban cho tôi trí huệ, nên chỉ trong có hơn ba tháng, tôi đã học được nhiều kỹ năng và kỹ thuật nấu nướng, kể cả xóc chảo, và tôi đã tích lũy đủ kinh nghiệm để tự điều hành một quán ăn.

Trong thời gian làm việc ở đó, tôi không quên nói với các đồng nghiệp, và cả chủ nhà hàng, về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tặng họ hoa sen có các thông điệp về Đại Pháp, và tất cả họ đều vui vẻ tiếp nhận. Sau hơn ba tháng, cũng là lúc vợ tôi và em họ cô ấy mở quán ăn tại địa điểm mà vợ tôi đã chọn. Thời gian này, vợ tôi đã bắt đầu tu luyện.

Một hôm, vợ tôi về nhà và thất vọng bảo rằng địa điểm mà chúng tôi định thuê đã có người khác thuê rồi, và em họ cô ấy không muốn hợp tác nữa. Trong mấy tháng vừa qua, tôi đã thấy vợ tôi cần mẫn như thế nào trong việc tính toán, học hỏi kinh nghiệm và kiến thức mới, người nhà cũng biết chúng tôi sắp mở quán ăn, bây giờ mọi thứ phần nào sụp đổ, nên không khỏi có cảm giác thất vọng.

Tuy nhiên, Sư phụ đã an bài một cơ hội khác. Vợ tôi đã tìm được địa điểm quán ăn hiện tại của chúng tôi. Ngay khi tôi nghe thấy địa chỉ đó, tâm tôi rất cảm động. (Tôi không nói tiếng Anh, nhưng tôi đã dịch nó là “miền đất của các vị vua”). Tôi tự nhủ: “Có lẽ đây là an bài của Sư phụ, ban cho chúng tôi một nơi để giảng chân tướng và cứu người”.

Sau khi xem xét bên trong quán ăn, giá cả, và một số điều kiện, vợ tôi đã giải thích mọi thứ cho tôi. Trên đường về nhà, tôi bảo vợ rằng chúng tôi nên ký hợp đồng ngay, vì chúng tôi không thể tìm được một địa điểm tốt hơn với mức giá đó mà không qua môi giới hay trung gian. Địa điểm đó rất thuận tiện, gần khách sạn, chợ, và trung tâm mua sắm. Chủ nhà thậm chí còn còn miễn hai tháng tiền thuê nhà cho chúng tôi để sửa chữa và xin các giấy phép cần thiết.

Sau khi trao đổi xong, vợ tôi gọi điện cho chủ nhà để hẹn ngày ký hợp đồng. Mọi việc diễn ra suôn sẻ không tưởng, dường như mọi thứ đều sẵn sàng ở đó rồi. Vậy là vợ chồng tôi có một nhà hàng vượt quá kỳ vọng và ngân sách của chúng tôi. Còn có nhiều chi tiết khác mà Sư phụ đã an bài cho chúng tôi, ví như khi chúng tôi cần nhà đầu tư, Sư phụ đã dẫn những người hữu duyên và chân thành đến, khi chúng tôi muốn bán cửa hàng phụ kiện điện thoại di động để có thể tập trung vào nhà hàng, Sư phụ cũng đã an bài suôn sẻ. Khi chúng tôi gặp khó khăn trong việc lên thực đơn, Ngài đã dẫn tôi đến một trang web dạy nấu ăn của một đồng tu, và vấn đề được giải quyết.

Tôi thực sự cảm thấy rằng mỗi suy nghĩ và nguyện ý của chúng tôi, Sư phụ đều biết và an bài tốt nhất cho chúng tôi. Sau này, tôi nhận ra và chia sẻ với vợ rằng Sư phụ đã an bài nhà hàng này cho chúng tôi không chỉ để kiếm tiền mà còn để sử dụng làm nơi giảng chân tướng và cứu người. Sư phụ sẽ đưa những người hữu duyên đến để biết sự thật, nên chúng tôi cần phải coi đây như là một hạng mục giảng chân tướng, đặt tâm của chúng tôi vào đó, và vận hành nó thật tốt.

Có lần Sư phụ giảng:

“Tôi bảo chư vị, tất cả con người thế gian toàn thế giới đều từng là thân nhân của tôi, kể cả những vị xấu xa nhất, nếu không đã không thể có cơ hội làm người vào lúc này.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Vậy nên, chúng tôi giới thiệu với từng nhân viên và khách hàng về Pháp Luân Đại Pháp và tặng họ hoa sen có dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn” trên đó cho họ, để họ có thể được cứu. Nếu họ được cứu, thể hệ vũ trụ mà họ đại biểu cũng sẽ được cứu. Đó là điều mà Sư phụ muốn, cũng là trách nhiệm và vinh dự mà Ngài ban cho vợ chồng tôi.

Trong năm năm vợ chồng tôi vận hành nhà hàng này, có nhiều câu chuyện rất cảm động, trong đó có những xung đột tâm tính, những khảo nghiệm mà chúng tôi vượt qua tốt và vượt qua không tốt, và cả những tiếc nuối. Chúng tôi cũng cảm thấy rằng Sư phụ luôn bảo hộ và gia trì cho chúng tôi. Ngay khi tôi có nguyện cứu người, Sư phụ liền an bài mọi việc, và đều là tốt nhất. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu.

Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ kinh nghiệm. Nếu có bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.

(Bài trình bày tại hội nghị chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp miền Nam Mỹ Quốc 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/12/482047.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/15/219968.html

Đăng ngày 16-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share