Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 17-12-2023] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Sau khi tốt nghiệp đại học năm 2015, tôi đã tích lũy 7 năm kinh nghiệm phân tích dữ liệu khi làm việc hàng ngày trong một công ty. Vào những lúc rảnh rỗi, tôi giúp các học viên chạy các hạng mục, trong đó có kênh truyền thông Tân Đường Nhân (NTD). Năm nay, khi tôi nghe người đại diện của Epoch Times và NTD lên kế hoạch đến Đài Loan để tuyển dụng một đội chuyên làm công tác thống kê, tôi đã đón chờ một bước ngoặt mới trong cuộc đời mình.
Thể ngộ của tôi về sự lựa chọn
Sau khi bàn bạc với gia đình và quản lý tại nơi làm việc, tôi quyết định làm việc toàn thời gian cho công ty truyền thông được thành lập bởi các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đây không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng tôi luôn muốn đóng góp tất cả những kiến thức và khả năng của mình cho hạng mục để mọi người có thể biết đến Pháp Luân Đại Pháp. Do đó, tôi không bao giờ dao động trong quá trình tôi vượt qua những khó khăn.
Cho dù môi trường chúng ta có thế nào, việc chúng ta sắp xếp thời gian để làm ba việc sao cho tốt là một bài toán cho mỗi học viên. Chúng ta có thể trở thành đệ tử Đại Pháp trong đời này là bởi chúng ta đã lựa chọn đúng đắn trong suốt chiều dài lịch sử.
Tôi có một lần đọc một bài viết về quá khứ của một học viên. Anh ấy viết rằng một đời trước, anh ấy là một vệ sĩ của vua Khang Hy. Mặc dù cuộc đời của anh ấy vất vả và ngắn ngủi, nhưng đó là một lựa chọn mà anh không hề hối tiếc. Tại tầng thứ của mình, anh có thể nhìn thấy mỗi lần chúng ta đưa ra một quyết định đúng đắn, chúng ta sẽ để lại một nút thắt toả sáng. Cựu thế lực đã làm ra một quy tắc rằng ai đó phải vượt qua nhiều những nút thắt như vậy mới có thể trở thành đệ tử Đại Pháp. Rất nhiều người không phải học viên đã từng thất bại trước một hoặc hai lựa chọn.
Sau khi đọc bài viết này, tôi cảm thấy đáng tiếc với những những người xung quanh tôi không phải là người tu luyện. Tôi khâm phục những người tu luyện đã kiên trì chứng thực Đại Pháp rất nhiều năm. Cho dù chúng ta đã trải qua bao nhiêu kiếp và những lựa chọn mà chúng ta đã đưa ra, đây là màn cuối cùng trong vở kịch kéo dài hàng thiên niên kỷ.
Sau đó, tôi nhận ra rằng khảo nghiệm đột ngột tôi vừa trải qua một vài tháng trước khi tôi bắt đầu làm công việc toàn thời gian cho kênh truyền thông được an bài như là một quá trình tẩy tịnh.
Sư phụ giảng:
“’Tu luyện’ ư? Chúng tôi không an bài tu luyện. Tu luyện là gì vậy? Chúng tôi muốn ‘tẩy tịnh’ nó; tẩy tịnh từng bước từng bước một lên trên; chính là ‘tẩy tịnh’! Nhưng biểu hiện tại các tầng khác nhau, thì sẽ trở thành ‘mở đường’, ‘khó nạn’, ‘chịu khổ’, ‘tiêu nghiệp’, ‘tu luyện’, v. v, tu thế này, luyện thế kia”. (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Giữ chính niệm trong quá trình tiêu nghiệp
Sau năm mới, mặt bên trái của tôi đột nhiên sưng lên. Nó đã được cải biến sau khi tôi luyện công, học Pháp và phát chính niệm. Tôi cảm thấy những vật chất xấu đang được vứt bỏ sang một trường không gian khác và cơn đau đã dịu đi khi tôi hướng nội bản thân và tìm ra chấp trước của mình, chân thành hối lỗi về những điều đó. Chỗ sưng tấy cứ trở lại sau vài giờ. Cơn đau lan lên đầu và lông mày khiến tôi không thể ngủ được.
Sư phụ giảng:
“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi. Biến đổi gì? Những truy cầu chấp trước những thứ xấu của mình, chư vị sẽ quẳng chúng đi”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra chỗ sưng tấy đó hình thành là do tất cả những chấp trước và vật chất xấu mà tôi đã ôm giữ một thời gian dài. Những thứ này đã được tích tụ từ những không gian khác và giờ nó trở ra tại đây, nơi bề mặt thân người này. Trong quá khứ, tôi thường nghĩ đến những khuyết điểm của người khác. Khi chỉ nhìn vào nhược điểm của người khác sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực trong tu luyện bởi vì nó khiến suy nghĩ của chúng ta càng thêm phức tạp. Mặc dù tôi biết tôi nên thoát khỏi những suy nghĩ phức tạp bởi vì tôi là người tu luyện, nhưng tôi lại không thể kiểm soát được bản thân. Điều đó chẳng phải tương tự với những chỗ sưng tấy trên khuôn mặt của tôi? Bất cứ khi nào tôi trừ bỏ được tâm chấp trước của mình, nó lại sưng lên và cơn đau ngày càng trầm trọng hơn.
Tôi đã ngộ rằng đó là cái giá phải trả cho việc tốn thời gian mà tôi đã làm trong quá khứ. Tôi đã lãng phí thời gian quý báu mà Sư phụ đã kéo dài ra cho chúng ta tu luyện và đây là một vấn đề rất nghiêm trọng. Khi tôi chân thành xin lỗi Sư phụ và quyết tâm trân quý thời gian tu luyện, tôi cảm thấy một phần lớn vấn đề tiêu cực đã bị loại bỏ. Tôi nghĩ rằng vì thứ này không cho tôi ngủ, nên tôi sẽ tận dụng thời gian này để học Pháp và phát chính niệm. Tôi muốn lấy lại thời gian mà tôi đã lãng phí trong quá khứ. Do đó từ thứ Hai khi mà chỗ sưng bắt đầu xuất hiện, tôi đã chịu đựng quá trình lặp lại của cơn đau cứ thuyên giảm rồi lại đau trở lại. Nỗi đau thật sự rất mãnh liệt khiến tôi không thể nghĩ và không ăn uống gì cả. Tôi đã giảm 4 kilogram.
Vào ngày thứ Bảy, tôi không thể đi làm và xin nghỉ nửa ngày để ở nhà. Tôi đến điểm luyện công và luyện công ngoài trời. Trời rất lạnh, ẩm ướt và gió thổi mạnh. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy lạnh và đói. Đầu và mặt của tôi nhói đau. Thân thể của tôi dần trở nên lạnh và tất cả những ý niệm xấu lại xuất hiện trở lại. Khi lần đầu chỗ sưng xuất hiện, gia đình tôi khuyên tôi đi bệnh viện. Họ cảm thấy chỗ sưng sẽ kết nối đến các dây thần kinh trong não bộ và tình trạng sẽ trở nên nghiêm trọng. Họ lo lắng rằng tôi sẽ không qua khỏi.
Tôi nghĩ: “Đừng nói với con là con sắp chết nhé! Con đã làm mọi thứ có thể và cố gắng hết sức mình. Con có thể làm gì nữa?“ Mặc dù tôi cảm thấy tồi tệ ra sao, tôi vẫn kiên trì xem các bài giảng của Sư phụ trong khi ngồi ở tư thế song bàn. Trước khi tôi đi làm, tôi đã xem một nửa bài giảng thứ chín. Tôi đã nói với chính mình rằng thậm chí nếu tôi chết hôm đó, tôi phải xem xong nửa còn lại của bài giảng. Khi tôi bắt đầu xem bài giảng, tôi có thể cảm thấy cái lạnh từ từ biến mất khỏi thân thể thôi và tôi được bao bọc trong một trường năng lượng ấm áp. Tôi ngồi im lặng nghe Pháp cho tới khi đến đoạn các đệ tử vỗ tay.
Tôi đột nhiên nhớ lại lần đầu tôi tham gia khoá học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày và xem các băng hình Sư phụ giảng bài. Khi đang nghe giảng, tôi chợt bối rối vì tiếng vỗ tay của mọi người làm gián đoạn bài giảng của Sư phụ. Tôi hỏi một thành viên trong gia đình tôi – người đã tham gia lớp học cùng với tôi: “Tại sao mọi người lại vỗ tay?” Anh ấy trả lời rằng có lẽ mọi người nghĩ những điều Sư phụ giảng thật tuyệt vời hoặc có thể họ đang rất cảm động. Tôi vẫn nghĩ rằng không có gì phải vỗ tay ở đó cả. Tôi không nhận ra suy nghĩ này là bất kính với Sư phụ và Đại Pháp. Nhưng lần này, tôi cảm thấy hoàn toàn khác khi xem băng hình bài giảng của Sư phụ. Tôi cảm nhận sâu sắc rằng tâm tôi cũng như các học viên khác đang lắng nghe lời giảng của Sư phụ.
Tôi hiểu ra sự tôn kính và biết ơn của họ đối với Sư phụ, và tôi đã cảm động đến rơi lệ. Bất cứ khi nào các học viên vỗ tay, tôi sẽ hợp thập để thể hiện sự tôn kính của tôi với Sư phụ và tôi gần như đã quên đi cơn đau của mình. Sau khi tôi xem xong bài giảng thứ chín, tôi hợp thập một lần nữa và nói với giọng nhẹ nhàng: “Con xin cảm tạ Sư phụ!”. Tôi cảm thấy xung quanh mình tràn đầy năng lượng và toàn bộ đầu của tôi cảm thấy nóng lên. Tôi bắt đầu thấy khát nước và uống nước. Tuy nhiên, vị của nó thật kỳ lạ, giống như tôi đang uống máu chứ không phải là nước. Tôi chạy vào nhà vệ sinh và nhổ ra máu và mủ. Tất cả những chất xấu màu đỏ, vàng đã được tống ra ngoài. Chỗ sưng trên khuôn mặt của tôi đã nhỏ lại và tôi trở lại bình thường ngay lập tức. Tôi trải nghiệm đúng như câu nói “Vật cực tất phản”.
Trước đó, tôi xem bài giảng, tôi cảm thấy giống như tôi sắp chết đi nhưng tôi đã phục hồi ngay lập tức. Hóa ra sự kiên trì của tôi trong khoảng thời gian này đều là một phần của quá trình mọi thứ chuyển sang hướng tốt hơn. Mặc dù sự xuất hiện của bề mặt là sai nhưng Sư phụ đều khiến cho mọi thứ đều đi đúng hướng.
Sư phụ giảng:
“Nếu không ngại gì thì khi về nhà chư vị hãy thử đi. Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)
Nhìn lại sáu ngày thử thách đó, cơn đau liên tục khiến tôi cảm thấy quá lâu và khó để có thể kiên nhẫn. Tôi không hề nhận ra rằng tôi có tâm truy cầu như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân. Một học viên sau đó đã chỉ ra rằng luyện công, học Pháp và phát chính niệm trong cơn khổ nạn dường như là làm những việc này với tâm truy cầu. Sau khi chịu khổ nạn tôi nhận ra tu luyện với một cái tâm thuần tịnh nghĩa là không chấp trước vào điều kiện nào hết. Cho dù tôi đã vượt qua khảo nghiệm, tôi không nên luyện công chỉ để được thân thể thoải mái. Đó là bởi chúng ta là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta nên nghe lời Sư phụ làm tốt ba việc một cách vô điều kiện.
Do đó, khi tôi muốn nghe xong bài giảng thứ Chín mà không có bất kỳ một truy cầu nào, Sư phụ đã khai ngộ cho tôi thấy suy nghĩ của tôi trước đây “Chẳng có gì phải vỗ tay ở đây cả” đã bất kính với Sư phụ và Đại Pháp và nó ngay lập tức nên được quy chính. Tôn kính Sư phụ và Đại Pháp là một vấn đề mà tất cả các Đệ tử Đại Pháp cần chú ý. Những tư tưởng bình thường của chúng ta dù lớn hay nhỏ sẽ có thể gây ra khổ nạn. Sau đó, một học viên đã nhắc nhở tôi nên phát chính niệm nhiều hơn bình thường bởi vì dù cho bất kỳ tình huống khắc nghiệt nào xảy ra, đó không phải là cái cớ để bức hại các đệ tử Đại Pháp và ép họ qua đời sớm.
Tu luyện như thuở đầu
Với sự giúp đỡ của Sư phụ, tôi đã vượt qua nghiệp bệnh và tham gia vào công ty truyền thông. Thành quả lớn nhất chính là sự đề cao trong tầng thứ tu luyện của tôi. Trong quá khứ, tôi thấy rất khó để có thể phát chính niệm bốn lần một ngày. Nhưng bây giờ, tôi không chỉ làm được điều đó mà tôi còn cảm thấy trường của tôi bừng sáng ở các không gian khác. Tôi trân quý môi trường các học viên cùng nhau luyện công và học Pháp, trao đổi tâm đắc thể hội. Tôi cố gắng dung hoà trong môi trường tu luyện, điều này lại tôi luyện bản thân tôi và trong quá trình đó, những quan niệm con người ăn sâu trong tôi bị loại bỏ từng lớp một.
Trong quá khứ, tôi rất bận bịu sắp xếp giữa công việc thường ngày và các hạng mục của Đại Pháp. Tôi cảm thấy bị áp lực về thời gian và mong muốn có nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công. Một học viên đã nói rằng ăn uống là những thứ chúng ta cần làm hằng ngày, và chúng ta không cần nói rằng chúng ta phải ăn hay uống. Tuy nhiên là một người tu luyện chân chính, học Pháp và luyện công là những điều cơ bản, vậy nên chúng ta có nên làm chúng mà không cần nhắc nhở không?
Năm nay, tôi có cơ hội dành thời gian làm ở trụ sở chính của Epoch Times và NTDTV ở New York. Tôi được hoà cùng môi trường tu luyện ở đây và tham gia luyện công ngoài trời để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp với mọi người. Trong khi tôi đang trưng bày các thông tin về Đại Pháp, một người đã gật đầu với chúng tôi một cách rất thân thiện. Tôi băn khoăn nên đã hỏi một học viên khác:“Anh có biết anh ấy không?” Người học viên trả lời:“Tôi không biết nhưng có lẽ một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ tu luyện”. Sau đó người học viên đã đưa cho anh ấy một tờ tài liệu chân tướng. Tôi rất ngạc nhiên trước cách người học viên này nói với mọi người về Đại Pháp một cách tự nhiên như thế nào. Nó làm tôi nhớ lại rằng khi mới bắt đầu tu luyện, tôi cũng gặp tình huống như vậy. Mỗi lần tôi đi ăn hoặc mua đồ uống với một học viên khác, anh ấy đều phát những tấm thẻ giới thiệu ngắn gọn về Đại Pháp. Mọi người vui vẻ đón nhận tấm thiệp và cảm ơn.
Các học viên khác đã truyền cảm hứng cho tôi cách chủ động để giới thiệu cho mọi người về Đại Pháp. Lúc mới đầu, tôi có sợ nói tiếng Anh, nhưng với ước nguyện có thể nói cho mọi người về Đại Pháp, Sư phụ đã an bài cho tôi gặp những người Trung Quốc và tôi có cơ hội để giảng chân tướng cho họ. Cùng với một học viên khác, tôi giúp một người Trung Quốc thoái ĐCSTQ trong khi bắt chuyến tàu về tham gia nhóm học Pháp. Chỉ vài ngày trước khi tôi trở về Đài Loan, tôi đã gặp một người nhờ tôi chỉ đường. Tôi cố gắng hết sức để vượt qua nỗi sợ hãi nói tiếng Anh. Khi tôi có tâm muốn cứu người, Sư phụ và các vị Thần đã giúp đỡ tôi. Từ ngữ tiếng Anh cứ nảy ra trong đầu tôi và tôi có thể nói với họ về Đại Pháp.
Cuối cùng, khi đặt tâm huyết vào làm tốt ba việc đã giúp tôi trở lại tinh tấn như thuở đầu. Thỉnh thoảng tôi đã bật khóc khi tôi nghe những trải nghiệm của các học viên khác. Một chia sẻ về lời thệ ước đã để lại dấu ấn trong tâm trí tôi: Người học viên mơ thấy rằng anh ấy được đưa đến một nơi mà tất cả những lời thệ ước của chúng ta được cất giữ. Ở đó có ba tầng thứ, những cuộn giấy ở tầng dưới cùng dành cho những người bị mê mờ. Tầng giữa cất giữ những cuộn giấy ghi những lời thệ ước của những người đã đắc Pháp nhưng không làm tròn thệ ước. Tầng trên cùng là thệ ước của những người đã hoàn thành thệ ước. Và anh ấy đã nhìn thấy bản thệ ước của mình. Mặc dù trong đó không được viết bằng tiếng Trung, nhưng anh mơ hồ hiểu rằng phần lời thề mà anh đã hoàn thành phát ra ánh sáng vàng kim và được đặt ngay phía trước. Phần anh đang làm cứ nhấp nháy trong khi phần anh chưa hoàn thành vẫn đang lặng lẽ chờ đợi.
Là một chúng sinh trải qua những luân hồi khác nhau và đủ may mắn để trở thành người tu luyện Đại Pháp trong đời này, những thệ ước của chúng ta đang sáng hay tối dựa vào sự lựa chọn của chúng ta. Tôi hi vọng rằng chúng ta sẽ trân quý từng sinh mệnh mà chúng ta gặp.
Trên đây là những thể ngộ tại tầng thứ của tôi. Tôi hi vọng chúng ta có thể học hỏi nhau và tu luyện tinh tấn.
Tạ ơn Sư phụ và cảm ơn tất cả các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/17/469408.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/25/213474.html
Đăng ngày 23-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.