Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2024] Từ sau khi chế độ Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại đức tin của bà, Pháp Luân Công (còn được biết là Pháp Luân Đại Pháp) vào tháng 7 năm 1999, một phụ nữ trên 70 tuổi ở thành phố Côn Minh, tỉnh Vân Nam, bị giam tại trại lao động cưỡng bức trong 1,5 năm, và 2 án tù tổng cộng 6,5 năm. Dưới đây là lời kể của bà Lý Trúc Tú về những bức hại của bà.

Năm nay, tôi 73 tuổi. Trước khi nghỉ hưu, tôi làm việc cho Công ty Xi măng tỉnh Vân Nam. Năm 1997, cuộc đời tôi hoàn toàn thay đổi sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện và thiền định cổ xưa. Nhưng sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc phát động một chiến dịch toàn quốc nhằm tiêu diệt Pháp Luân Công vào năm 1999, tôi liên tục bị nhắm mục tiêu trong hơn 25 năm qua vì kiên định đức tin của mình, bao gồm bị bắt giữ, đột nhập nhà và tống giam. Lương hưu của tôi cũng bị đình chỉ khi đang thụ án 3,5 năm tù trong khoảng năm 2019 đến 2021. Sự bức hại và sách nhiễu những năm qua không chỉ gây ra áp lực tinh thần kinh khủng cho tôi, mà còn khiến người nhà và bạn bè tôi sợ hãi và đau buồn.

Bệnh tật biến mất sau khi tu luyện Pháp Luân Công

Trước khi tu luyện, tôi phải chịu đựng rất nhiều loại bệnh, đặc biệt là bệnh dạ dày và sỏi thận. Cơn đau kinh khủng đến nỗi thuốc giảm đau gốc opiod cực mạnh cũng không có tác dụng với tôi. Tôi chạy chữa nhiều cách, nhưng không có hiệu quả. Không lâu sau, tôi gặp một học viên Pháp Luân Công, và được chia sẻ về việc nhiều người hồi phục các căn bệnh nặng nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi cũng rất vui khi được biết về nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công. Nguyên lý này giúp tôi đề cao và có thêm động lực khi đạo đức xã hội đang trượt dốc quá nhanh. Tôi bước vào tu luyện, và nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

Án lao động cưỡng bức 1,5 năm vào 2002

Ngày 29 tháng 6 năm 2002, một đồng tu, bà Đoàn Húc Anh, và tôi đi từ Hải Cánh trở về Côn Minh. Bà ấy quên túi trên xe buýt, và tài xế đưa nó vào phòng đồ thất lạc. Sau khi tìm thấy sách Pháp Luân Công trong túi, Mã Bân, trưởng phòng An ninh Nội địa quận Ngũ Hoa và hơn 10 cảnh sát khác bắt chúng tôi và đưa đến Trại tạm giam quận Ngũ Hoa. Ban đầu cảnh sát nói nếu gia đình chúng tôi trả cho họ 10.000 Nhân dân tệ thì sẽ thả chúng tôi, Nhưng sau đó, họ đổi ý và quyết định bỏ tù chúng tôi. Trong 45 ngày bị giam giữ, họ ra sức ép chúng tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi cũng bị ép phân loại hồ tiêu suốt ngày đêm mà không được trả công. Tôi không được đi ngủ cho đến khi hoàn thành định mức hàng ngày. Các tù nhân khác đánh đập và xỉ nhục chúng tôi tùy ý.

Vì tôi vắng mặt quá lâu, lãnh đạo của tôi đến trại giam để yêu cầu thả tôi. Ông nói tôi hoàn thành công việc xuất sắc suốt 30 năm qua, và ông sẵn sàng trả tiền phạt để đưa tôi ra. Cảnh sát vẫn từ chối thả tôi, và chuyển tôi đến Trại Lao động Cưỡng bức Nữ tỉnh Vân Nam vào ngày 18 tháng 8 năm 2002 để chịu án 1,5 năm.

Bị kết án 3 năm tù giam vào 2012

Khoảng 2 giờ chiều ngày 4 tháng 5 năm 2012, Khâu Học Ngạn từ phòng An ninh Nội địa quận Tây Sơn và 7 cảnh sát từ Đồn Công an Hải Khẩu đột nhập nhà tôi, lục soát và tịch thu máy tính cùng nhiều đồ đạc cá nhân của tôi. Tôi bị giam tại trại tạm giam quận Tây Sơn 18 tháng và bị ép lao động không công suốt thời gian đó.

Sau đó, Tòa án Trung cấp thành phố Côn Minh kết án tôi 3 năm tù. Tôi kháng cáo lên Tòa án Tối cao tỉnh Vân Nam, nhưng tòa án này vẫn giữ nguyên bản án của tôi. Tháng 1 năm 2014, tôi bị chuyển đến Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Vân Nam. Lính canh Lý Quốc Anh từ Khu 9 bắt tôi ngồi bất động trên ghế nhỏ suốt nhiều giờ, và không cho tôi mua giấy vệ sinh. Họ không ngừng ra sức ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công trong suốt thời gian thụ án.

Án tù lần hai 3,5 năm vào năm 2019

Ngày 28 tháng 1 năm 2019, tôi bị tố giác vì phân phát tài liệu chân tướng Pháp Luân Công gần nhà ga điện ngầm Trình Cống, và bị 7 cảnh sát của Đồn Công an Trình Cống bắt giữ. Họ lục soát nhà tôi và tịch thu mọi thứ liên quan đến Pháp Luân Công, trong đó có cả sách và đồ trang trí treo tường.

Ngày 30 tháng 8 năm 2019, Tòa án huyện Nghi Lương kết án tôi 3,5 năm tù, với tội danh “lợi dụng tổ chức tà giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật”, cái cớ thường được chế độ cộng sản sử dụng để kết tội các học viên Pháp Luân Công. Bản án được thẩm phán chủ tọa Lý Di và bồi thẩm đoàn Mã Khai Bình và Lâm Gia Học ký. Tôi kháng cáo lên Tòa án Trung cấp thành phố Côn Minh, nhưng thẩm phán Từ Kiến Bân và bồi thẩm đoàn Nguyễn Văn Ba và Lưu Hoa giữ nguyên bản sơ thẩm. Ngày 12 tháng 12 năm 2019, tôi bị chuyển từ trại tạm giam thành phố Côn Minh sang Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Vân Nam.

Bị tra tấn trong Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Vân Nam

Vào ngày đầu tiên ở tù, tôi bị đưa vào diện “nghiêm quản” ở Khu 9. “Nghiêm quản” nghĩa là bắt các học viên Pháp Luân Công chịu đựng mọi loại tra tấn (mô tả bên dưới) nhằm buộc chúng tôi từ bỏ đức tin.

Lính canh bắt chúng tôi ngồi trên ghế nhỏ ít nhất 15 giờ một ngày. Tôi không được phép cử động, nói chuyện hay thậm chí nhắm mắt. Giờ ngủ và dùng nhà vệ sinh bị quy định chặt chẽ. Tôi chỉ được cho một chậu nước để đánh răng và tắm rửa. Tôi chỉ được tắm một lần mỗi tuần. Dù tôi phải mua mọi nhu yếu phẩm hàng ngày, lính canh giới hạn mức chi tiêu hàng tháng của tôi chỉ 50 tệ, khó để đủ cho mọi thứ cần thiết. Tôi cũng không được phép mua thêm đồ ăn. Tôi cũng phải xin phép trước khi mua bất kỳ thứ gì, và phải viết ra những “tội” mình đã phạm. Tôi bị cấm mua đồ vài lần vì từ chối thừa nhận mình có tội. Lính canh cũng cấm tôi gặp gia đình hay viết thư cho họ.

Tất cả học viên Pháp Luân Công chúng tôi bị các tù nhân khác theo dõi suốt ngày đêm. Hầu hết kẻ theo dõi là tội phạm ma túy đang chịu án chung thân. Vài người được giảm án vì “lao động xuất sắc” khi giám sát chúng tôi. Nhưng nếu các học viên bị phát hiện đọc sách Pháp Luân Công hay luyện các bài công pháp, bản án của các tù nhân kia có thể bị kéo dài thêm. Lính canh trừng phạt vài tù nhân vì “lơ là theo dõi tôi”, và họ quay lại sỉ nhục tôi thậm tệ hơn. Họ thường kéo màn che của tôi vào nửa đêm để xem tôi có luyện các bài công pháp Pháp Luân Công hay không.

Một lần, bác sỹ nhà tù lấy 4 mẫu máu của tôi trong 2 tháng. Tôi rất căng thẳng và lo lắng, không rõ mình có trở thành nạn nhân của nạn thu hoạch nội tạng hay không. Tôi không thể ngủ, và sống trong sợ hãi.

Ngoài việc hạnh hạ thể xác, một lính canh họ Hướng bắt tôi xem hoặc đọc các tài liệu tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Công. Tôi không thể chịu đựng thêm, và viết một cam kết trái với ý muốn của mình. Tôi hối hận vô cùng.

Tháng 3 năm 2020, tôi bị chuyển sang Khu 5, và bị bắt làm việc không công. Hầu hết lợi nhuận đều rơi vào túi của lính canh và quản lý trại. Để tăng tối đa giờ làm của chúng tôi, họ giới hạn lượng nước uống và số lần đi vệ sinh. Chúng tôi không được phép về buồng giam nếu chưa hoàn thành định mức hàng ngày. Thậm chí, lao công cũng phải làm việc trong xưởng bóc lột sức lao động. Những ai không theo lệnh của lính canh đều bị bắt dọn nhà vệ sinh. Lính canh cũng bố trí một tù nhân giám sát và ghi chép hoạt động hàng ngày của tôi.

Khi tôi đang thụ án, phòng An ninh Xã hội quận Tây Sơn đến thăm tôi, và yêu cầu tôi trả lại khoản lương hưu đã nhận. Tôi từ chối tuân theo, nên họ tìm con trai tôi và đe dọa: “Bà ấy phải trả lại tiền, kể cả nếu có chết trong tù!”. Sợ rằng họ có thể tra tấn tôi đến chết, con trai tôi trả cho họ 2.500 Nhân dân tệ từ thu nhập hàng tháng của cháu, cho đến 6 tháng sau khi tôi được thả.

Bị sách nhiễu sau khi ra tù

Sau khi được thả, cảnh sát của Đồn Công an Vĩnh Xương liên tục sách nhiễu tôi, đặc biệt xung quanh những ngày lễ và các hội nghị chính trị. Họ cũng cài đặt camera giám sát ở tòa nhà của tôi sống, và yêu cầu bảo vệ báo cáo hoạt động hàng ngày của tôi. Một hôm tôi phát hiện một cảnh sát theo dõi tôi khi tôi ra ngoài mua rau.

Tháng 9 năm 2023, tôi bị triệu tập đến Đồn Công an Vĩnh Xương. Cảnh sát Phan Vân Hồng cho hay có người thấy tôi rời khỏi khu vực vào khoảng 4 giờ sáng hôm trước. Khi tôi yêu cầu bằng chứng, họ nói không có. Tôi lên án họ vi phạm quyền lợi hợp pháp vì theo dõi và chụp ảnh tôi.

Vài ngày sau, cảnh sát của Đồn Công an Hải Khẩu, nơi tôi đăng ký hộ khẩu, và cảnh sát Lý Kiên và Phan của Đồn Công an Vĩnh Xương lại sách nhiễu tôi. Họ hỏi tôi có liên hệ với các học viên khác không. Tôi từ chối trả lời, và yêu cầu xem tên và số thẻ cảnh sát của họ. Họ không đưa cho tôi thông tin cá nhân và định chụp ảnh tôi. Tôi khuyên họ không nên tham gia cuộc bức hại, vì tất cả những thủ phạm rồi sẽ bị đưa ra công lý.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/30/478190.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/19/218677.html

Đăng ngày 27-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share