Bài viết của Kim Hồng, học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-03-2024] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một năm sau khi bà Kim Hồng bước vào tu luyện. Vì không từ bỏ đức tin, người phụ nữ 57 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, này đã bị bắt và giam giữ hai lần. Chính quyền đã tra tấn nhằm bẻ gãy ý chí của bà, và bắt bà chuyển hóa, từ bỏ đức tin của mình.

Lần giam giữ đầu tiên của bà Kim là vào tháng 12 năm 2000, khi bà bị giam 2 năm tại Trại Lao động Cưỡng bức Long Sơn. Ngày 4 tháng 12 năm 2019, bà lại bị bắt vì phát lịch Pháp Luân Công, sau đó bị kết án 4 năm tù tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh.

Trong tù, lính canh xúi giục các tù nhân tìm cách ép bà Kim từ bỏ tu luyện bằng mọi cách. Các tù nhân này dùng những cách cực kỳ tàn bạo, vì khi “chuyển hóa” được một học viên Pháp Luân Công, họ sẽ được giảm án và nhiều quyền lợi khác. Lính canh làm ngơ trước màn tra tấn, ngay cả khi bà Kim phản ánh tính mạng bà đang gặp nguy hiểm.

Lính canh và tù nhân xâm hại bà, đâm kim vào móng tay, trấn nước, kéo căng hết mức tứ chi của bà trong nhiều giờ, bắt đứng yên suốt ngày, cấm ngủ và đánh đập không ngừng nghỉ. Bà Kim chịu thương tật vĩnh viễn, và nhiều lần suýt chết.

Dưới đây là lời kể của bà Kim về những gì xảy ra với bà trong tù. Những bức hình tra tấn được chính bà Kim tái hiện.

1. Hai tháng bị cấm ngủ, bắt đứng yên và đánh đập không ngừng

Khi tôi vào Khu 2 của nhà tù vào ngày 18 tháng 3 năm 2021, một lính canh hỏi rất nhiều, để xem tôi có dao động và từ bỏ đức tin không. Tôi bảo cô ta mình không hề phạm tội gì và sẽ không ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Khi bị chuyển tới Khu 1 vào ngày 21 tháng 4, lính canh Vương Tinh lại hỏi tôi có biết mình phạm tội vì tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi lại phủ nhận. Cô ta sai hai tù nhân, Kiều Hiểu Ni và Vương Yên Linh, giám sát tôi cả ngày.

Bắt đầu từ 22 tháng 4, hàng ngày, các tù nhân này đưa tôi đến phòng làm việc số 206 sau bữa sáng, cố gắng tẩy não tôi để tôi từ bỏ đức tin. Khu vực văn phòng yêu cầu quẹt thẻ an ninh để ra vào. Trong vài ngày đầu, họ nói chuyện với tôi để moi thông tin cá nhân. Sau khi thấy tôi không có ý định từ bỏ Pháp Luân Công, việc tra tấn bắt đầu.

Lấy lý do tôi không báo cáo đúng khi điểm danh, Kiều đánh và bắt tôi đứng nhiều giờ vào ngày 28 tháng 4. Cô ta cũng ra lệnh một tù nhân khác, Khương Mộng Mộng, đánh tôi vào đầu. Khi tôi báo cáo với cai ngục Bạch Thành Lộ rằng đêm qua những tù nhân này tấn công tôi, cô ta phớt lờ và bỏ đi. Tôi cố gắng nói lại với cô ta vào hôm sau, nhưng cô ta vẫn tiếp tục lờ đi.

Sau hơn 10 ngày “học tập” ở phòng 206, lính canh Vương Tinh đến vào một buổi chiều, hỏi tôi tại sao vẫn chưa ký vào biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Sau khi tôi nói với cô ta rằng các tù nhân kia đã hành hung tôi, cô ta bảo tôi rằng báo cáo họ tốn công vô ích. Cô ta thừa nhận mình biết rõ các vụ đánh đập đều xảy ra ở điểm mù của camera giám sát.

Từ những gì tôi biết, lính canh chính là người ra lệnh các tay sai tra tấn và “chuyển hóa” học viên bằng mọi giá. Nghĩa là, những tay sai này có thể làm bất kể điều gì chúng muốn với các học viên mà không phải chịu hậu quả. Chúng gần như có quyền lực ngang với lính canh khi bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Chiều ngày 3 tháng 5, một tù nhân yêu cầu tôi chép và ký biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi từ chối, và sự tra tấn ngày càng gia tăng.

Ngày 4 tháng 5, khi tôi trở về buồng giam sau bữa tối, tù nhân Khương Mộng Mộng và Trương Tú Linh kéo tôi vào một góc, một điểm mù của camera giám sát, đè tôi xuống, và viết tên của nhà sáng lập Pháp Luân Công lên một bàn chân và giày của tôi để xúc phạm nhà sáng lập và sỉ nhục tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Viết những lời nhục mạ lên bàn chân tôi

Tháng tiếp theo, tôi phải đứng gần như cả ngày và chỉ được ngủ một tiếng rưỡi, từ 5 giờ đến 6 giờ 30 phút sáng. Chỉ cần tôi cử động một chút khi đứng, tù nhân sẽ tát, đấm và đá tôi. Ngày 7 tháng 5, sau khi tù nhân Kiều Hiểu Ni và Trình Hiển Phượng đánh tôi, toàn bộ răng của tôi lung lay và một cái rơi ra. Những tù nhân này cũng cởi quần áo ấm và giày của tôi, rồi bắt tôi đứng trên bê tông lạnh. Tôi không được phép dùng nhà tắm hay ăn trưa.


Tái hiện cảnh tra tấn: Đứng và đánh đập

Ngày 8 tháng 5, những tù nhân này yêu cầu tôi quay lại phòng 206. Khi tôi từ chối, tù nhân Trình đá tôi. Tôi chạy tới cai ngục và xin giúp đỡ. Cai ngục này không muốn tôi làm lớn chuyện, nên nhanh chóng mở cửa để những tù nhân kia đưa tôi tới phòng 206. Họ ném tôi xuống sàn và đá vào chân, vào lưng và lồng ngực tôi. Kiều đá tôi mạnh đến nỗi bầm tím cả ngón chân của cô ta.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đá

Vì bị hành hung trong ngày, cộng với việc đứng hàng giờ dài và thiếu ngủ, tôi thường bất tỉnh và ngã xuống sàn khi đứng vào ban đêm. Hai chân tôi sưng phồng lên như hai khúc gỗ lớn, bàn chân cũng sưng và tê. Tôi đi lại rất khó khăn.

Cuối tháng 5, Vương Nhiên, một cán bộ nhà tù đến nói chuyện với tôi sau khi thấy tôi ngất xỉu trên video. Tôi nói với cô ta nguyên nhân là vì tôi bị tra tấn và cấm ngủ. Thay vì ngăn chặn việc tra tấn, cô ta chuyển việc đứng hàng ngày của tôi từ 22 giờ mỗi ngày thành 4 giờ, kéo dài từ ngày 1 tới 26 tháng 6. Vương đọc những sách phỉ báng Pháp Luân Công cho tôi nghe và cố gắng tẩy não để tôi từ bỏ đức tin nhằm “giúp cô ta”.

2. Bị tra tấn trong 3 ngày khi bức hại gia tăng

Bị gãy chân, châm kim vào móng tay, nhổ lông mu, kéo núm vú và ngạt thở

Sự tra tấn càng tệ hơn từ ngày 26 đến 28 tháng 6 năm 2021. Tối ngày 26 tháng 6, khi tôi từ nhà xưởng trở về buồng giam, lính canh Điền Điền bắt đầu chửi mắng tôi vì điểm danh sai. Cô ta yêu cầu tôi đứng cả đêm, và ra lệnh tù nhân Kiều giám sát tôi. Kiều giận giữ tát vào mặt tôi. Sau đó, cô ta cho cai ngục của đội số 7 chuyển tôi đến đó. Đêm đó, cai ngục Lý Tiếu Y nhốt tôi vào một phòng với những tù nhân hung tợn. Cô ta ra lệnh cho họ làm bất cứ điều gì cần thiết để bắt tôi từ bỏ tu luyện.

Ngay khi tôi vào phòng, những tù nhân này ép tôi cởi giày, và kéo tôi vào góc mù của camera giám sát. Họ nhổ rất nhiều tóc của tôi khi tôi chống cự. Hậu quả của trận đòn là một chiếc răng hàm của tôi lung lay và sau đó rơi ra, xương bánh chè bị thương tật vĩnh viễn khi họ đá vào.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đánh đập

Sau trận đòn, họ bắt tôi ngồi lên một ghế nhỏ và bắt tôi thức cả đêm. Cai ngục Lý cử hai tù nhân thay nhau canh chừng tôi. Ngay khi tôi nhắm mắt, họ sẽ đánh tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Ngồi trên ghế nhỏ và cấm ngủ

Hôm sau, tù nhân Hứa Vân Hà, Trình Hiểu Phượng và Lý Tuyết bắt tôi đứng chân trần cả ngày. Họ cho tôi rất ít thức ăn và nước. Trên bậu cửa sổ cạnh tôi, có một tờ giấy viết: “Tôi ăn năn về những tội ác mình đã phạm”. Khi tôi từ chối ký vào nó, họ đánh tôi. Khi đau tay vì đánh tôi, họ lấy cuộn băng dính đập vào mặt tôi. Mặt tôi sưng lên và bầm tím, và tôi gần như ngất đi vì bị đánh đập và đau đớn. Họ véo cánh tay tôi mạnh đến mức cánh tay trở nên tím bầm.

Cửa sổ trong phòng tra tấn được che kín lại. Khi một tù nhân bên ngoài phòng nghe thấy tiếng ồn ào bên trong lúc tôi bị tra tấn, cô ấy báo cáo chuyện đó tới quản giáo, nhưng được bảo là chỉ nên quản việc của bản thân. Tôi cũng báo cáo việc bạo hành này tới quản giáo khi ra ngoài tắm rửa, nhưng họ vờ như không nhìn thấy tôi.

Khoảng 5 giờ chiều, cai ngục Lý và những tù nhân kia mang vào tám con rết nhặt ở bãi cỏ, dọa bỏ chúng lên người tôi và nhét vào âm đạo tôi nếu không chịu ký cam kết từ bỏ tu luyện.

Tôi yêu cầu được nói chuyện với lính canh vào 8 giờ tối, nhưng không được chấp thuận. Một giờ sau, tám tù nhân bước vào và bắt đầu đấm vào đầu tôi. Khi tay họ đau vì đấm tôi, họ dùng giày và chai nhựa đầy nước để đập tôi. Vài người nhéo tay tôi. Tôi cố gắng khuyên họ dừng hành ác, nhưng họ trả lời rằng lính canh và chính phủ yêu cầu họ, và họ sẽ bị trừng phạt nếu không đánh tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đánh đập

Họ lột trần tôi và buộc tôi dựa vào thang giường trong phòng giam. Họ trói tay tôi ra phía sau thang, dán miệng tôi và chân tôi lại để tôi không thể di chuyển. Họ để những con rết lên người tôi và đâm kim vào dưới năm móng tay của tay phải tôi.

Dây thừng và kim là đồ cấm dùng trong tù. Tù nhân không được phép có chúng nếu lính canh không cho phép.

Sau đó, họ trùm đầu tôi bằng một túi nhựa mỏng, và thắt miệng túi quanh cổ tôi. Không khí bên trong túi nhanh chóng hết, và túi dính lên mặt làm tôi không thể thở được. Tôi bắt đầu co giật trong vô thức khi vật lộn để thở. Thấy tôi sắp chết, họ mới mở túi ra.

Điều tệ nhất còn chưa tới, vì tôi vẫn từ chối hợp tác. Một tù nhân bắt đầu nhổ lông mu tôi, sau đó dán băng dính rồi giật nhanh ra, trong khi tù nhân khác nhéo và kéo vú tôi. Một tù nhân dùng giày đập vào ngực tôi, và người khác nhét ngón chân của cô ta vào âm đạo tôi và nói ngón chân cô ta bị nhiễm trùng.

Cuối cùng, họ mệt và đi ngủ từ khoảng 10 giờ tối, bỏ tôi trần truồng, bị trói vào một cái thang cả đêm. Họ để cửa sổ mở để làm tôi lạnh cóng. Đêm đó, mỗi khi tôi di chuyển và chiếc thang kêu cót két, họ đập chai nước vào đầu tôi, khiến một vết sưng tấy đau đớn xuất hiện phía sau tai tôi.

Bị kéo căng chân tay, đá vào háng và trấn nước

Sáng sớm ngày 28 tháng 6, mặt và tay tôi đầy vết bầm tím, quần áo tôi rách rưới và chân tê dại. Khi tôi chỉ có chút quần áo rách rưới che thân, những tay sai này khiêng tôi tới phòng tra tấn bên trong một nhà xưởng. Họ bắt tôi đứng chân trần cả buổi sáng. Họ không cho tôi ăn uống và cấm dùng nhà vệ sinh.

Chiều hôm đó, tù nhân Vương Yên Linh và Kiều đến xem. Họ làm ra vẻ thương xót cho tôi, và nói việc tra tấn sẽ kết thúc khi tôi ký vào biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Lúc đó tôi nghĩ mình đã đạt đến giới hạn chịu đựng của thân thể. Tôi thấy màn tra tấn này không có hồi kết, và không nghĩ mình có thể chịu đựng nó thêm nữa. Tôi ký vào biên bản từ bỏ đức tin của mình. Họ yêu cầu tôi phải quay video đọc lớn biên bản họ đã chuẩn bị sẵn. Tôi nhìn nó, và không thấy gì ngoài những từ phỉ báng Pháp Luân Công. Giây phút đó tôi hối hận về việc ký biên bản, và bảo họ rằng tôi muốn hủy bỏ nó.

Cuối ngày hôm đó, một đồng tu khác cũng bị nhốt ở đó nhìn thấy những vết bầm tím trên người tôi, và cố đưa tôi tới chỗ lính canh để tìm công lý. Khi Tôn Vĩ Tĩnh, trưởng Khu 1, nhìn thấy chúng tôi, cô ta yêu cầu lính canh Vương Yên bịt khẩu trang cho tôi và đưa tôi một bộ đồ dài tay mặc vào hôm sau để che những vết bầm tím trên người.

Trở lại buồng giam vào tối đó, những tù nhân kia tiếp tục tra tấn tôi. Họ có thể nghĩ tôi sẽ hoàn toàn đầu hàng sau một đêm tra tấn nữa. Họ trói tay tôi vào ray giường trên, và chân tôi vào chân giường sao cho xa nhau nhất có thể. Họ đặt sách và ghế vào giữa hai chân tôi để kéo chúng xa hơn, nhằm gia tăng sự đau đớn. Chân ghế kẹp vào bắp chân tôi, làm tôi càng đau hơn.

Tái hiện cảnh tra tấn: Kéo căng, và dùng ghế để đẩy hai chân xa nhau.

Tôi nhanh chóng không thể cảm giác được tay và chân. Họ giữ tôi như thế cho đến sáng hôm sau. Thậm chí một năm sau, tôi vẫn còn mất cảm giác ở ngón tay, ngón chân và gót chân. Họ giữ tôi thức cả đêm.

Khoảng 5 giờ sáng ngày 29 tháng 6, tù nhân Lục Diễm Thanh đổ nước tẩy rửa lên sàn để tôi bị trơn trượt (Tôi không được phép đi giày) và kéo căng thêm chân tôi. Cô ta liên tục đá vào bụng dưới và háng của tôi. Khi chân cô ta đau, cô ta đánh bằng một đôi giày cứng. Bụng dưới của tôi bầm tím, và háng sưng tấy nghiêm trọng.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đá vào bụng dưới và háng

Vì tôi vẫn không chịu nói gì về việc từ bỏ Pháp Luân Công, những tù nhân này mang ra một chậu nước, trói tay tôi ra phía sau, rồi ấn đầu tôi vào chậu nước. Chân tôi vẫn bị trói chặt vào chân giường, tôi hầu như không thể cử động. Sau khi thấy tôi bất động một lúc, họ lôi đầu tôi ra khỏi chậu nước, và nhanh chóng ấn trở lại trước khi tôi kịp lấy hơi. Họ lặp lại việc này trong 20 phút, cho tới khi lính trực đến và cảnh báo họ quá ồn ào và dễ gây chú ý.

Tái hiện cảnh tra tấn: Trấn nước

Tôi suýt chết nhiều lần trong khi bị tra tấn như vậy. Cổ tôi bị thương vì họ ấn đầu quá mạnh và kéo lên nhiều lần. Rất lâu sau đó, tôi không thể ngẩng đầu lên. Tôi cảm thấy có thể ngất đi bất cứ lúc nào suốt ba ngày ròng rã chịu tra tấn.

Lát sau, họ bắt tôi mặc quần áo dài, và đưa tôi tới xưởng khi tránh né tránh đám đông. Tôi cố gắng khiếu nại lên lính canh Lý lần nữa về việc tra tấn này, nhưng cô ta vẫn làm ngơ.

Trong phòng tra tấn ở xưởng, hai tay sai lại đưa ra tờ biên bản từ bỏ tu luyện để ký. Tôi nói thà chết chứ tôi không ký nó. Một kẻ tay sai viết chi tiết những thương tổn của tôi, và nói sẽ báo cáo tới quản lý nhà tù và đảm bảo công lý cho tôi. Nhưng không có ai đến hỏi tôi câu hỏi nào.

Tôi bị bầm tím và sưng tấy nghiêm trọng từ thắt lưng trở xuống, và hậu quả là khi đi vệ sinh, tôi không thể tự ngồi xuống hay đứng lên. Cơn đau tột cùng làm tôi thức trắng đêm. Vì đứng suốt suốt ngày và mất ngủ hơn hai tháng, tôi gần như suy sụp vì đau đớn và kiệt sức.

Tôi thấy vài cai ngục và quản giáo khi những tù nhân chuyển tôi qua lại giữa phòng giam và phòng tra tấn. Tôi cố gắng tố cáo những tù nhân này, nhưng họ chỉ phớt lờ tôi, và nhắc nhở các tù nhân kia đừng để ai thấy tôi bị đánh đập và đau khổ, và cố gắng che giấu những gì họ đang làm với tôi.

Tôi đã lấy lại biên bản mình ký vào ngày 28 tháng 6 từ lính canh, và xé nó đi.

(Còn nữa. Xem Phần 2)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/24/474352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/1/216824.html

Đăng ngày 21-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share