Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Seattle, Mỹ quốc
[MINH HUỆ 21-11-2023] Sau khi tôi chuyển đến Seattle vào năm ngoái, cuộc sống của tôi dường như ngập tràn những thử thách. Năm nay tôi bắt đầu tham gia các hạng mục cứu người, đồng thời còn phải vừa học vừa làm để lấy thêm một bằng cấp khác, nên đôi khi tôi cảm thấy choáng ngợp và chán nản. Có lúc tôi hoàn thành được một việc nhỏ nào đó thì lại trở nên tự mãn và mong được các đồng tu khác khen ngợi. Có lúc tôi lại cảm thấy phẫn uất bất bình vì nghĩ rằng mình đã làm quá nhiều, thậm chí còn mang tâm lý phản nghịch. Nhưng khi tĩnh hạ tâm xuống và suy nghĩ cẩn thận, chẳng phải tình huống này chính là đang cấp cho tôi một hoàn cảnh rất tốt để tu luyện đề cao hay sao?
Sau khi năm học mới bắt đầu vào mùa thu, lối sống tương đối thoải mái của tôi đã thay đổi. Công việc người thường của tôi yêu cầu thường xuyên phải đi công tác. Ban đầu tôi dự định thực hiện một bài kiểm tra trong một tuần, nhưng rồi vì nhiều lý do khác nhau mà việc tiến hành bài kiểm tra liên tục bị trì hoãn nên tôi đành phải hoãn chuyến đi công tác.
Vào thời điểm này, một đồng tu trong nhóm truyền thông cũng xin nghỉ phép hai tuần vì lý do cá nhân, điều này khiến cho đội ngũ nhân viên vốn đã hạn chế về số lượng nay lại phải đối mặt với những thách thức mới. Đây là một hạng mục cứu người và Sư phụ yêu cầu những người tu luyện chúng ta cần phải viên dung và phối hợp. Tuy nhiên không dễ để đảm nhận được công việc của người khác. Trong quá trình này, tâm lười biếng, tâm an dật, tâm oán hận và chấp trước truy cầu thành công của tôi đã bộc lộ mạnh mẽ.
Đầu tiên là môi trường làm việc ở đây ồn ào và bừa bộn. Tôi chỉ có một chiếc bàn nhỏ để làm việc và sử dụng một màn hình di động. Khí hậu ở Seattle ẩm ướt, nên dù tìm được một văn phòng khá yên tĩnh nhưng trong phòng vẫn có mùi ẩm ướt rất khó chịu. Ngay cả chăn đắp ở khách sạn nơi tôi ở ngày nào cũng có cảm giác ẩm ướt như vậy. Khi tôi dùng bữa tối cùng đồng nghiệp thì đồ ăn không vừa ý tôi.
Tôi đã sản sinh tâm oán hận, phẫn phẫn bất bình khi phải tiếp tục hoàn thành hạng mục trong điều kiện làm việc như vậy. Nhưng lúc đó tôi đã không hướng nội. Kỳ thực, mặc dù tôi đang giúp đỡ các học viên khác, nhưng các học viên khác cũng lại đang bù đắp những gì tôi không thể làm được, họ phối hợp hài hòa và viên dung với nhau. Khi tôi bực bội và nóng vội, tôi đã tìm ra những sai sót trong các video mà mình sản xuất.
Có lần tôi phải vội vã trở lại khách sạn để làm lại hoàn toàn từ đầu một video, lúc đó tôi mới ý thức ra rằng đây là do tâm an dật, tâm oán hận, và sự tự mãn của tôi đang tác oai tác quái. Sau đó tôi bắt đầu làm các việc một cách bình tĩnh.
Tôi chợt nhớ đến một đoạn giảng Pháp của Sư phụ về bản nguyên của vật chất:
“Vậy vật chất bản nguyên nhất rốt cuộc là gì? Chính là nước. Nhưng nước mà tôi giảng đây không phải là nước trong xã hội người thường chúng ta. Cũng không phải là nước trong sông, suối, hồ, biển tồn tại trong các tầng thứ khác nhau, mà nước này là [thứ mà] tạo ra tất cả các vật chất và sinh mệnh của tầng thứ thiên thể đó, cũng có thể gọi nó là bản nguyên vậy, chỉ có thể gọi nó là bản nguyên như vậy thôi. Nhưng loại nước này lại không giống như khái niệm của loại nước nơi không gian người thường mà chúng ta vẫn biết. Chuẩn xác thì cần phải gọi nó là “tử thủy” {nước chết}, bởi vì nó là bất động, nó hoàn toàn là tĩnh chỉ bất động. Chư vị ném một cái gì vào thì nó cũng sẽ không khởi lên chút sóng nào, nó sẽ không bắn tung tóe lên.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Thụy Sỹ [1998])
Tôi ngộ ra rằng, nếu tôi chân chính đề cao tâm tính của mình, thì cũng giống như nước kia, bất kể gặp phải các chủng các dạng sự tình gì thì tâm tôi cũng sẽ không gợn sóng. Tu luyện Đại Pháp cho phép tôi phản bổn quy chân, quay trở về bản nguyên của sinh mệnh. Khi nghĩ đến điểm này, tôi cảm thấy rằng khi đối diện với thực phẩm nghèo nàn, môi trường sống khắc nghiệt và việc bị lệch múi giờ, tôi lẽ ra phải thực hiện trách nhiệm của mình và hoàn thành những gì mình nên làm. Tôi đang phó xuất và các đồng tu địa phương cũng đang phối hợp với tôi để viên dung hạng mục.
Sau khi hoàn thành công việc của mình, tôi xem lại các video mình đã làm trong hai tuần qua và phát hiện bản thân thực sự đã đạt được một số đề cao. Tốc độ sản xuất video cũng nhanh hơn, tôi đã học được một số kỹ năng nhỏ và bắt đầu phát triển phong cách riêng của mình. Tôi cảm thấy chính là Sư phụ đã khích lệ chúng tôi, mặc dù trong tình huống số lượng nhân viên hạn hẹp nhưng mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau và ủng hộ hạng mục, số lượng đăng ký đã tăng lên hàng chục người trong hai tuần đó.
Trong thời gian này, tôi cũng trải qua những khảo nghiệm tâm tính là mâu thuẫn với người thường. Bởi vì một đồng nghiệp của tôi có kết quả xét nghiệm dương tính với COVID nên mọi người đều phải làm xét nghiệm COVID. Nếu tôi có kết quả xét nghiệm dương tính thì tôi không thể quay lại Seattle và phải đợi cho đến khi tình hình trở lại bình thường mới có thể lên máy bay. May mắn là kết quả xét nghiệm của tôi là âm tính. Tuy nhiên vợ sắp cưới của bạn cùng phòng với tôi làm việc ở hiệu thuốc nơi tôi mua bộ kit xét nghiệm. Sau đó cô ấy nhắn tin nói rằng cô nhìn thấy tôi mua bộ kit xét nghiệm và nghe thấy tiếng tôi ho, thậm chí còn tung tin đồn với mọi người rằng tôi chưa tiêm phòng và cô ấy lo lắng cho sức khỏe của chồng sắp cưới.
Lúc đó tôi rất tức giận và nghĩ: “Cô bất quá cũng chỉ là nhân viên nhà thuốc, làm sao biết tôi chưa tiêm phòng? Cô đã xem hồ sơ bệnh án của tôi chưa? Cô có biết việc truy cập hồ sơ bệnh án của tôi là xâm phạm quyền riêng tư không?” Là một học viên, tôi chưa bao giờ coi trọng việc tiêm phòng, lúc đó tôi chỉ tiêm hai mũi theo yêu cầu của công ty. Nhưng khi đối mặt với những người bình thường như thế này, tôi cảm thấy coi thường sự vô tri của họ trước “virus Trung cộng”, mặt khác, tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Tôi quên mất một điều rằng, người thường không biết được nhiều chân tướng như đệ tử Đại Pháp, nên phản ứng sợ hãi của họ như vậy là điều bình thường.
Tôi là một người tu luyện nên không thể tức giận, mà phải từ bi đối đãi với họ. Khi tôi nghĩ như vậy, bạn cùng phòng đã gửi tin nhắn để xin lỗi tôi, nói rằng một thời gian qua anh ấy xác thực là cảm thấy không khỏe và lo rằng mình có thể đã mắc COVID. Anh ấy cũng xin lỗi tôi vì những hành xử không thỏa đáng trước đây.
Vài ngày sau tôi có triệu chứng đau rát cổ họng và cơ thể mệt mỏi. Tôi chợt nghĩ: “Nếu mình có kết quả xét nghiệm dương tính, có lẽ mình sẽ được nghỉ hai ngày”. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mình không thể nghĩ như vậy được, tuần này tôi phải quay lại Seattle để tiếp tục đi giao báo, cuối tuần còn phải bán vé Shen Yun. Nếu kết quả xét nghiệm là dương tính thì làm sao tôi có thể hoàn thành trách nhiệm của mình được?
May mắn là các triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất vào ngày hôm sau. Tôi đã quay trở lại Seattle vào thứ Sáu và tiếp tục bán vé tại gian hàng Shen Yun.
Ngày đầu bán vé thực vô cùng gian nan, dưới cái nắng nóng không thể chịu đựng nổi. Trong gian hàng không có hệ thống thông gió, cảm giác giống như bạn đang bước vào một chiếc nồi hấp vậy. Ngay khi thời điểm nóng nhất của buổi chiều gần như qua đi, thì một người đàn ông đi đến và hỏi mua hai vé. Anh ấy nói rằng trên website không còn sẵn vé bán, nhưng không ngờ lại thấy một gian hàng Shen Yun của chúng tôi ở đây. Lúc này tôi cảm thấy việc chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt thật đáng giá, không có gì đáng giá hơn việc một sinh mệnh trân quý bước vào rạp hát xem Shen Yun và được đắc cứu.
Đến ngày thứ hai tôi thuận lợi bán được bốn vé, nhưng tâm thái của tôi không còn thuần tịnh như hôm trước. Thời tiết mát mẻ cũng khiến tôi cảm thấy sảng khoái hơn.
Vì hạn chót nộp bài tập về nhà của tôi là vào tối hôm đó, nên nếu tôi lái xe trở về sẽ tương đương với việc lãng phí một giờ đồng hồ. Vì vậy sau khi các học viên khác đến thay ca cho tôi, tôi quyết định ở lại gian hàng và làm bài tập về nhà.
Khi tôi bắt đầu làm bài tập về nhà, tôi mới nhận ra rằng các khóa học trong học kỳ này hoàn toàn khác so với học kỳ trước. Ở học kỳ trước, việc đạt điểm số tuyệt đối là rất dễ dàng, nhưng cũng bởi vậy mà bạn dễ không học hành nghiêm túc. Nhưng sang học kỳ này, toàn bộ câu hỏi đều là tính toán, và có rất nhiều nội dung khá xa lạ. Đến lúc gian hàng sắp phải đóng cửa mà tôi vẫn chưa hoàn thành bài tập nên tôi đã ngồi trong xe và tiếp tục làm bài.
Tôi nhận ra rằng, kể từ khi vào đại học, tôi đã nhiễm rất nhiều thói quen xấu. Ví dụ như khi còn học trung học, tôi học khá giỏi và điều mà tôi ghét nhất là gian lận thi cử. Nhưng khi vào đại học, tôi lại học nhiều phương thức gian lận khác nhau. Mà thứ này cũng giống như dùng ma túy, một khi tiếp xúc rồi thì rất khó để tự giải thoát, muốn tĩnh tâm và chăm chỉ học tập lại càng khó hơn. Học kỳ trước, mỗi lần làm bài tập về nhà là tôi lại làm rối tung hết cả lên, và điều này cũng ảnh hưởng ngược trở lại công việc của tôi. Nếu tôi không hoàn thành bài tập thì tôi sẽ không được điểm, và có thể bị thi trượt. Lúc này, tôi cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi có thể hoàn thành bài viết trước thời hạn, đồng thời tôi cũng liên tục nhận lỗi với Sư phụ vì tôi thực sự đã sa sút trong tu luyện trong những năm qua.
Sư phụ giảng:
“Là người tu luyện mà nói, trong xã hội người thường mà làm không tốt thì đó nhất định là trách nhiệm của mình, không coi mình là người tu luyện mà nghiêm khắc yêu cầu chính mình. Ông chủ thuê chư vị, chư vị không làm tốt cho người ta; chư vị là học sinh, mà chưa hoàn thành bài tập, lên lớp không nghe giảng, vậy chư vị có thể nói chư vị là người tốt không? Người tốt ở trong bất kể hoàn cảnh nào chư vị cũng nên là người tốt. Chư vị là học sinh thì nên phải học tập cho tốt, chư vị là một người làm thuê thì chư vị nên hoàn thành tốt công việc.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Houston [1996])
Khi đang làm bài tập trong xe, tôi phát hiện ra rằng mình chưa đọc nhiều bài tập và nội dung trong sách giáo khoa. Nếu trước đó tôi chuyên tâm đọc hơn, thì khi làm bài kết quả nhất định sẽ là sự bán công bội và cũng không cần phải thức khuya đến như thế. Đây chẳng phải cũng giống như trạng thái học Pháp thông thường của tôi sao? Đôi lúc tôi cảm thấy không muốn học Pháp. Tôi luôn cảm thấy việc theo đuổi bằng cấp chỉ là vạn bất đắc dĩ và lãng phí thời gian. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, vì tôi đã không học tốt khi học đại học, tôi đã bỏ lỡ nhiều khóa học chuyên môn và học thuật, việc thiếu kiến thức trong một số lĩnh vực nhất định sẽ gây khó khăn cho nỗ lực cũng như công tác chứng thực Pháp hiện tại của tôi.
Sư phụ giảng:
“Học vị của chư vị cũng vậy, công phu [làm gì đó] của chư vị cũng vậy, rất có thể có lợi hơn cho việc chư vị nhận thức Pháp, có thể có lợi cho chư vị hồng Pháp và nhận thức Pháp sau này, cũng quan hệ tới cuộc sống cá nhân trong tương lai của chư vị. Chừng nào tu luyện của chúng ta chưa kết thúc, chư vị chính là cần phải tu luyện một cách phù hợp với người thường ở mức độ tối đa, đó không phải chư vị sai. Kỳ thực chư vị [làm] nghiên cứu sinh, chư vị đỗ được học vị là tuyệt sẽ không vì học Pháp mà ảnh hưởng. Tuyệt sẽ không vì chư vị làm nghiên cứu sinh mà ảnh hưởng học Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])
Làm xong bài tập, tôi theo nội dung sách giáo khoa và lên mạng tìm một số video để xem, lúc đó tôi mới nhận ra rằng những câu hỏi đã học và luyện tập đều có thể vận dụng được cho công việc sau này của mình. Nếu tôi sử dụng tốt những kiến thức này, liệu tôi có còn cảm thấy kỹ năng của mình còn thiếu sót không? Liệu tôi có tiếp tục trì trệ không? Có còn học hành không nghiêm túc không?
Nếu tôi không chạy theo số đông khi còn học đại học và có thể tận dụng tối đa thời gian của mình để học Pháp và luyện công, thì bây giờ tôi đã không cần phải học thêm một tấm bằng nào nữa. Nhưng vì ở đây đã là giai đoạn này, nên tôi cần phải làm những gì mình cần làm và tôi tin rằng mình sẽ vượt qua được.
Trên đây là những trải nghiệm tu luyện trong thời gian gần đây của tôi. Bất kể đối mặt với thử thách khó khăn như thế nào, tôi sẽ tu luyện tinh tấn, bước đi tốt trên đoạn đường cuối cùng này.
Vì tầng thứ tu luyện của cá nhân tôi còn hữu hạn, nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, kính thỉnh đồng tu chỉ chính.
(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Seattle năm 2023)
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/21/468462.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/24/213060.html
Đăng ngày 25-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.