Bài viết của Tiểu Vi, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-12-2023] Tôi sinh ra vào những năm 1980 và là con một trong gia đình. Trước đây tính tôi vốn ích kỷ, tham lam, không quan tâm đến ai, hành xử vô trách nhiệm và không tử tế với người khác.

Tôi nóng tính và thường hay nổi giận. Mặc dù chỉ mới hơn 20 tuổi nhưng tôi đã mắc nhiều bệnh. Tôi bị suy nhược thần kinh, mất ngủ, đau nửa đầu, loét dạ dày, viêm phế quản và viêm mũi. Tôi ăn một miếng đã phải nôn ra. Thậm chí tiếng kim giây đồng hồ cũng có thể đánh thức tôi dậy.

Nhìn đứa con gái duy nhất bị bệnh tật dày vò, cha mẹ tôi rất lo, nhưng không thể làm gì. Năm 2008, tôi xin nghỉ việc và ở nhà. Chính trong những ngày đó, cuộc đời của tôi đã cải biến một cách tích cực.

Mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì tuyên truyền phỉ báng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đã hỏi cha: “Cha à, cha biết mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sao cha không cản mẹ?”

Cha tôi nói: “Hãy để mẹ luyện đi con. Tu luyện tốt cho sức khỏe của mẹ mà“.

Mẹ tôi từng mắc nhiều bệnh hơn tôi. Chỉ việc đi lên đi xuống cầu thang cũng khiến bà mệt mỏi. Cũng như tôi, tính tình của bà cũng khó chịu. Nhưng tôi để ý thấy bà đã khoẻ mạnh và vui vẻ hơn mỗi ngày.

Trước khi đi làm, mẹ để cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, trên bàn của tôi. Vì không có việc gì làm nên tôi bắt đầu đọc sách. Sau khi đọc được 10 trang, tôi cảm thấy rất buồn ngủ. Tôi là người thích đọc sách và điều này chưa từng xảy ra với tôi bao giờ. Tôi vừa mới ngủ dậy vậy nên không có lý do gì để tôi cảm thấy buồn ngủ nữa.

Nhưng tôi ngủ thiếp đi và ngủ rất ngon. Sau khi tỉnh dậy, tôi tiếp tục đọc nhưng lại ngủ gật sau khi đọc được 10 trang sách. Cứ như vậy, tôi đọc xong cuốn sách trong vòng hai ngày. Ngày thứ ba, tôi nhận ra có điều gì đó đã cải biến rồi: Tôi không còn nghe tiếng kim đồng hồ chạy khi ngủ, tiếng ngáy của cha, hoặc tiếng bước chân đi lại ở hành lang. Chứng lo âu và mất ngủ của tôi đã biến mất. Tôi quá cảm kích đến mức muốn bật khóc—cuối cùng, bệnh tật hành hạ tôi nhiều năm trời đã không còn nữa.

Ngày hôm đó, tôi bị sổ mũi. Cha nghĩ tôi bị cảm lạnh nên định đi ra ngoài mua thuốc cho tôi. Nhưng mẹ đã nói với cha: “Con gái đã đọc sách Chuyển Pháp Luân rồi. Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đang thanh lý cơ thể cho nó”.

Mẹ hỏi tôi có muốn học các bài công pháp không.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi trả lời mẹ: “Dạ có“. Sau khi tôi bắt đầu luyện công, sức khoẻ của tôi ngày càng được cải thiện.

Mẹ không phải là người nấu ăn giỏi. Vì tính tình khó chịu của mẹ, mọi người trong nhà đều phải nghe mẹ càm ràm, kể cả bà nội. Vì vậy, đôi khi trong nhà xảy ra tranh cãi. Sau khi mẹ bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, mẹ đã trở thành một người tốt hơn. Tay nghề nấu ăn của mẹ cũng ngày càng nâng cao. Mẹ thường chuẩn bị sủi cảo thơm ngon để biếu bà nội, và mâu thuẫn của họ đã được hóa giải.

Bản thân tôi cũng thay đổi. Trước đây tôi hiếm khi quan tâm người khác. Nhưng bây giờ tôi kính trọng cha mẹ và giúp họ làm việc nhà. Tôi cũng cởi mở hơn và quan tâm đến người khác. Cha mẹ không còn phải lo lắng cho tôi.

Vì trước đây cả tôi và mẹ đều có sức khoẻ kém nên chi phí y tế của cả nhà thường xuyên cao. Vậy nên chúng tôi chưa bao giờ có thể dành dụm được một ít tiền. Sau khi sức khoẻ của hai mẹ con chúng tôi được cải thiện, chúng tôi không còn phải đi khám bác sĩ hay mua thuốc nữa. Cha tôi cũng luôn tìm được công việc trả lương cao. Kinh tế gia đình chúng tôi ổn định và cha tôi thường nở nụ cười trên môi.

Hồi phục từ hai vụ tai nạn

Mẹ và tôi cảm thấy may mắn vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không chỉ vì thể chất lẫn tinh thần đã được cải thiện mà còn là vì sự bảo hộ của Sư phụ Lý.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, mẹ và tôi đã gặp tai nạn. Mẹ chạy xe đạp chở tôi đang ngồi phía sau thì đột nhiên chúng tôi bị một chiếc xe taxi tông vào. Chúng tôi coi bản thân là người luyện công và không gây khó khăn cho tài xế. Chúng tôi đã bảo anh ấy rời đi. Về đến nhà, tôi không đau nhưng mẹ gặp khó khăn khi cử động phần lưng dưới. Sau khi chúng tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, mẹ đã hồi phục trong vài ngày.

Vụ tai nạn thứ hai xảy ra vào năm 2021. Cha mua cho tôi chiếc xe đạp điện mà tôi rất thích, nhưng tôi gặp khó khăn khi chạy xe. Lúc mẹ và tôi ra ngoài có chút việc, tôi đề nghị đi bằng xe đạp điện. Mẹ hơi ngần ngại nhưng vẫn đồng ý vì thấy tôi nhất định đòi đi xe đạp điện. Chúng tôi đi ra ngoài và mẹ ngồi phía sau.

Ra khỏi nhà chưa được bao xa, chúng tôi tông vào một chiếc taxi chạy ngược chiều. Vụ tai nạn nghiêm trọng và chiếc xe đạp hoàn toàn bị hư hại. Cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm cũng có mặt. Mẹ bị gãy xương, hai chân sưng vù. Còn tôi bị gãy một phần xương hông, đau không thể tả và được đưa vào bệnh viện để làm phẫu thuật.

Cha tôi rất lo khi thấy hai mẹ con chúng tôi không thể đi lại. Ông chăm sóc mẹ ở nhà và đến bệnh viện thăm tôi. Cha rất khổ cực. Ông mệt mỏi đến mức gần như suy sụp. Mẹ và tôi bảo cha rằng chúng tôi sẽ không sao vì chúng tôi là học viên Đại Pháp. Sau một tháng, tôi đòi về nhà và bác sĩ cho tôi xuất viện.

Quá trình hồi phục kéo dài và rất đau. Mẹ và tôi cùng nhau học Pháp và luyện công. Hai tháng sau, tôi quay lại bệnh viện để tái khám. Bác sĩ phẫu thuật nói trước giờ ông đã chữa cho khoảng 100 bệnh nhân như tôi và tôi là người duy nhất bình phục hoàn toàn chức năng của đôi chân. Những bệnh nhân khác thường để lại di chứng, nhưng tôi thì không. Cha cảm thấy nhẹ nhõm và vui mừng khi nghe điều này. Lúc đó chúng tôi mới nhận ra, hầu hết bệnh nhân như tôi phải nằm liệt giường suốt đời. Nhưng sáu tháng sau, tôi đã có thể đi làm lại. Sức khoẻ của mẹ cũng ổn định.

Đó là bài học thấm thía cho hai mẹ con tôi. Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, cha tôi rất biết ơn Sư phụ đã cứu độ gia đình chúng tôi.

Cha tôi đắc phúc báo

Sống dưới dưới chế độ cộng sản ở Trung Quốc, cha tôi e sợ và không dám nói với ai rằng mẹ và tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng ông biết Đại Pháp là tốt nên khi người thân mắc bệnh, ông đều khuyên họ tu luyện Đại Pháp; khi tôi lười biếng và không muốn luyện công, ông nhắc nhở tôi luyện; khi mẹ và tôi giới thiệu Đại Pháp cho người khác, ông luôn lặng lẽ ủng hộ chúng tôi.

Vì chúng tôi đã được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp nên mẹ và tôi thường in tài liệu chân tướng từ trang web Minh Huệ và đem phát cho mọi người. Cha giúp chúng tôi mua vật tư, vận chuyển, và phát tài liệu. Ông cũng thường đưa chúng tôi đến nhóm học Pháp. Có lần, khi một người hàng xóm than thở bị chứng nhức đầu kinh niên hành hạ, cha đã bảo bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông không kể cho chúng tôi hay, sau này hàng xóm nói chúng tôi mới biết.

Vì cha ủng hộ Đại Pháp và nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn nên ông cũng được Đại Pháp ban phúc. Ông nhiều lần gặp tai nạn xe hơi nhưng đều bình an vô sự. Có lần, ông bị tấm khung biển quảng cáo bằng thép rơi từ tầng ba xuống đập vào người và té xuống đất. Lúc đầu ông hơi bị chóng mặt một chút nhưng sau khi đứng dậy thì ông không gặp vấn đề gì. Vì vậy ông tiếp tục đi làm. Sau này khi cha kể cho chúng tôi nghe, chúng tôi biết đó là phép màu. Một ngày trong đợt dịch COVID, cha bị sốt cao. Nhưng sau khi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, ông đã bình phục chỉ trong vài giờ.

Cha luôn có sức khoẻ tốt. Sau khi nghỉ hưu, ông tìm những công việc tạm thời và luôn được nhận vào làm. Có lần một người thân đã nói với ông: “Người khác tìm một công việc đã khó. Huống hồ anh đã nghỉ hưu, nhưng lại luôn tìm được công việc dễ dàng mà được trả lương cao. Sao anh may mắn quá vậy?”

Cha tôi lớn lên dưới sự tuyên truyền vô thần luận của ĐCSTQ nên ông chỉ đồng ý Đại Pháp có thể cải thiện sức khoẻ nhưng không cho rằng Đại Pháp có thể làm được nhiều hơn. Chìa khóa căn hộ chúng tôi bị mất và cha rất lo. Tôi bảo cha, tôi sẽ cố gắng tìm chìa khóa bằng công năng. Ông phớt lờ những gì tôi nói. Qua thiên mục, tôi nhìn thấy chìa khóa và chỉ cho cha chỗ tìm nó. Ông lấy lại được chìa khoá và sau đó ông bắt đầu tin những gì được mô tả trong sách Chuyển Pháp Luân.

Cha tôi là một người đàn ông Trung Quốc điển hình: ông thích ăn thức ăn vợ nấu, dành dụm tiền để mua những món đồ tốt cho con gái. Ông uống rượu và thường xem TV, đôi khi cũng chửi bới. Nhưng ông cũng rất đặc biệt. Bởi vì vợ và con gái của ông đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ông biết rằng cho dù có chuyện gì xảy ra với gia đình mình đi nữa, chúng tôi vẫn sẽ bình an. Đó là lý do tại sao ông luôn vui vẻ và cố gắng giúp những gia đình khác cũng được thụ ích như chúng tôi.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/28/467440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/3/214556.html

Đăng ngày 03-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share